Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 220




Dịch: mafia777

***

"Ây da, ngươi chờ ta chút, đừng đi nhanh như vậy chứ."

"Ngươi nhanh lên đi, sắp mở cửa rồi."

"Ài, các vị tiểu ca, các ngươi vội đi đâu thế?"

"Đương nhiên là đi Phượng Phi Lâu rồi."

"Phượng Phi Lâu? Các ngươi còn dám tới Phượng Phi Lâu?"

"Xời! Phượng Phi Lâu người ta đã mời cao tăng tới làm phép ba ngày, đã sớm không sao nữa rồi, rất nhiều người đều tới đó rồi, ta còn sợ cái gì chứ?"

"Ai u! Ngươi đi đường không có mắt à."

"Nếu ngươi không có việc gì, vậy thì ta đi trước nhé."

"Ài, người đâu mà không biết lễ phép gì hết, đụng người ta như thế, một câu xin lỗi cũng không có mà đã muốn đi rồi sao?"

"Đại ca à, ta phải đi gấp tới Phượng Phi Lâu, nếu không đi nhanh là muộn đấy."

"Hử? Phượng Phi Lâu? Ngươi muốn tới Phượng Phi Lâu?"

"Đúng vậy, Phượng Phi Lâu hôm nay mở cửa trở lại, nghe nói ngoại trừ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 ra còn trình diễn kịch nói mới, không nói với ngươi nữa, ta đi đây."

"Ê ê, ngươi có nghe chưa, hôm nay Phượng Phi Lâu mở cửa trở lại đó."

"Nghe nói rồi, hình như còn có không ít người tới đó."

"Những người này không sợ chết hết sao, ngộ nhỡ bị lây bệnh điên, hoặc bị ma quỷ bắt đi, vậy thì ném luôn cái mạng nhỏ rồi."

"Ta nghe nói hình như Phượng Phi Lâu đã mời cao tăng tới làm phép. Hơn nữa, hình như hôm nay Phượng Phi Lâu còn chuẩn bị có kịch nói mới!"

"Hay là chúng ta cũng đi xem đi."

"Ta cũng đang có ý này. Chúng ta cứ đi xem trước đã, nếu thực sự có nhiều người, vậy chúng ta chẳng có gì phải sợ."

"Vậy thì còn nói gì nữa, đi thôi."

"Oa, nhiều người quá!"

"Nếu có nhiều người ở đây như vậy, chắc chắn không sao rồi, đi nào, chúng ta mau đi xếp hàng thôi."

"Đại ca, huynh có nghe nói không, Phượng Phi Lâu hôm nay khai trương trở lại rồi."

"Vừa nghe nói rồi."

"Vậy chúng ta có đi không?"

"Hiện giờ Hoa Nguyệt Lâu cũng có kịch nói, sao chúng ta phải tới chỗ bẩn thỉu đó chứ?"

Hẻm Bắc đã yên lặng nhiều ngày qua, bỗng chỉ qua một buổi sáng đã chật kín người. Mặc dù không có hot như mấy ngày đầu, nhưng cũng không ít chút nào. Chí ít nhìn qua cũng vẫn rất tấp nập. Mọi người xếp thành hàng dài chỉnh tề, bất quá trong đó hơn phân nửa đều là con cháu nhà nghèo, không có con cháu quý tộc, số người cũng vẫn còn đang tăng lên không ngừng.

Đây cũng là vì một ít chuyện xảy ra trước đây, khiến cho con cháu hàn môn rất ủng hộ Phượng Phi Lâu.

Có điều hẻm Bắc hiện giờ có thể nói đã rực rỡ hẳn lên, đường phố dường như cũng đã rộng rãi hơn trước nhiều. Cửa hàng hai bên đường mọc lên san sát, đều là đại môn đóng chặt, làm cho người ta rất tò mò. Lúc này đã có không ít chủ quán bận rộn quanh bếp lò, một cảnh tượng đầy sức sống.

"Oa! Cái gì thế? Thơm quá a!"

"Hình như là mùi hạt dẻ."

Chỉ thấy phía trước một cửa hàng đặt một cái bếp lửa lớn. Phía trên bếp lửa đặt một chiếc nồi lớn, trong nồi đổ đầy hạt dẻ bóng loáng. Không ít hạt dẻ đều đã nứt vỏ bên ngoài, mùi hương bay ngào ngạt, xông lên tận mũi.

Đây chính là món ăn văn nổi danh hậu thế - hạt dẻ rang đường.

Bởi vì Đường triều vẫn chưa có hệ thống rang xay, mà hạt dẻ rang đường cũng tới thời Tống mới xuất hiện. Những người này đều chưa từng nhìn thấy, liền tấp nập vây quanh, hỏi han gí bán, một gói lá sen phải mất bốn văn tiền. Mặc dù cái giá này cũng không phải là rẻ, nhưng đối với con cháu hàn môn bình thường thì cũng không phải là quá đắt. Cho nên, thoáng chốc nồi hạt dẻ rang đường đã bị cướp sạch.

Ông chủ cửa hàng hạt dẻ đó thì cười đến méo cả miệng.

Loại hạt dẻ rang đường này đương nhiên là Hàn Nghệ dạy cho lão. Nên nhớ, họ đều là những thương nhân liên minh chứ không phải thuộc về Phượng Phi Lâu. Tuy nhiên họ cũng có thể xem là liên minh ổn định nhất của Phượng Phi Lâu rồi. Hơn nữa vào lúc Phượng Phi Lâu khó khăn nhất, cũng chính là thời kỳ đen tối nhất của hẻm Bắc, bọn họ đã lựa chọn tin tưởng vào Hàn Nghệ, nguyện ý gia nhập hẻm Bắc, hơn nữa còn ký hợp đồng.

Nói đi cũng phải nói lại, họ cũng chỉ là đám người bán hàng rong, trước đây cũng chỉ dựa vào cái miệng mà rao. Từ khi Phượng Phi Lâu khai trương tới nay, họ đã kiếm được không ít, vì vậy họ nguyện ý tin tưởng vào Hàn Nghệ.

Nhưng mặc kệ thế nào, Hàn Nghệ vẫn rất tin tưởng vào những người này, hơn nữa còn dạy cho bọn họ một số kỹ xảo để đề cao sản phẩm của mình. Kỳ thực những kỹ xảo nhỏ này, với Hàn Nghệ chỉ là chuyện vặt.

Về phương diện hợp đồng, Hàn Nghệ cũng đã nhượng bộ rất nhiều, miễn ba tháng tiền thuê, thuế thì tự các ngươi phải nộp. Qua hai tháng sau, chúng ta sẽ bàn tiếp tới vấn đề tiền thuê này.

Bởi vì hẻm Bắc hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng, cho nên Hàn Nghệ cần phải tạo được danh tiếng trước, chờ tới khi kiếm được tiền, như vậy tiền thuê cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.

Cũng chính vì như vậy, Hàn Nghệ đã nghiêm khắc hạn định giá cả, không thể nâng giá nên quá cao được, bằng không thì chỉ dựa vào hương vị của hạt dẻ rang đường này, bán 6 văn tiền cũng không sợ bán không được. Làm vậy cũng là vì để thu hút được lượng khách nhiều hơn.

Ngoài cái này ra, còn có quán bánh sát vách, ông chủ quán bánh này chính là Hoàng đại thúc bán bánh ở bên hẻm Bắc trước đây. Bánh của ông ta đương nhiên cũng đã được nâng cao chất lượng, từ loại bánh nướng khó nuốt đã biến thành loại bánh nghìn tầng ngon ngọt, dùng tương quét lên trên mặt bánh, giá cả cũng đã cao hơn trước 2 văn tiền, nhưng cũng không tính là cao.

"Vân Sơn huynh, huynh trước giữ chỗ giúp ta, ta đi mua chút bánh."

"Ngươi đi đi, nhớ mua cho ta một ít."

"Ây da."

"Vị khách quan này, tới tiểu điếm uống chén trà đi."

"Ta phải xếp hàng, nào có thời gian đi uống trà chứ."

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm, phàm là người tới tiểu điếm uống trà, chúng ta đều có thể sai người đi xếp hàng giúp các ngươi."

"Thật sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu như vậy, vậy được, đứng xếp hàng ở đây chờ quá lâu."

Chỉ thấy trong gian hàng thứ ba bên trái, trên sáu cái bàn đều đã đầy người. Bởi vì quán trà này là chuyên để phục vụ cho khách xếp hàng, một số người gia cảnh tốt đương nhiên là không muốn đứng xếp hàng ở bên ngoài.

Kỳ thực những người thay khách xếp hàng này đều là nhân viên của Phượng Phi Lâu, bởi vì quy trình hiện giờ vẫn chưa được triển khai hoàn toàn, rất nhiều nhân viên đều không có gì làm, Hàn Nghệ liền bố trí cho bọn họ đi xếp hàng, để bọn họ kiếm chút tiền thuê, chỉ cần đứng xếp thành một hàng thôi.

Ông chủ cửa hàng này đương nhiên là nguyện ý. Y cũng đã buôn bán mười mấy năm rồi, chưa có lần nào ngồi kín bàn. Bây giờ có nhiều khách như vậy, đã cười đến mức không ngậm được miệng.

"Hầy, chủ quán, ở đây vốn chẳng phải là thanh lâu sao? Sao tất cả đều đổi thành cửa hàng rồi?"

Một vị khách hiếu kỳ hỏi.

Chủ quán kia liền đáp: "À, là như vầy, mấy hôm trước hẻm Bắc không phải đã xảy ra vụ bệnh điên sao, khiến cho chẳng ai dám tới hẻm Bắc nữa. Đây đều là tại mấy tiểu hộ quanh đây gây ra đó. Nhưng Phượng Phi Lâu người ta vô tội, cho nên Hàn Tiểu Ca của Phượng Phi Lâu đã mua lại hẻm Bắc, nghiêm cấm kinh doanh những thứ bẩn thỉu đó, sau đó lại đưa mấy căn nhà này cho chúng ta thuê để buôn bán nhỏ."

"Hóa ra là vậy. Nhưng các ngươi không sợ sao, không phải nói là ở đây có ma quỷ sao?"

"Phượng Phi Lâu người ta đã mời cao tăng tới đây làm phép ba ngày rồi, đừng nói đó chỉ là tin đồn, cho dù là có thật đi nữa cũng đã bị cao tăng đuổi đi rồi. Hai hôm trước chúng ta đã tới đây rồi, vẫn luôn làm việc ở đây, cũng không thấy có chuyện gì kỳ lạ xảy ra."

"Như vậy thì ta yên tâm rồi."

"Chủ quán, ta nghe nói hôm nay Phượng Phi Lâu diễn loại kịch tương đối mới mẻ, chuyện này là thật chứ?"

"Chuyện này là thật, ta chính tai nghe tên Trà Ngũ kia nhắc tới chuyện này."

"Đó là loại kịch thế nào?"

"Cái này ta cũng không biết, nếu không được phép, chúng ta cũng không vào được Phượng Phi Lâu."

"Vậy sao?!"

"Ha ha! Hàn tiểu ca, ta xem như đã phục ngươi rồi. Chỉ dựa vào trăm ngươi đã phá bỏ được tin đồn này rồi."

Trịnh Thiện Hành đứng ở lầu hai, nhìn vào đội ngũ đông đúc phía dưới, thật sự không nhịn được, bật cười ha hả.

Ngoài hắn ra, ở đây còn có Hàn Nghệ và Vương Huyền Đạo.

Hai người bọn họ đều được mời, sáng tinh mơ đã tới đây rồi.

Bởi vì Hàn Nghệ có hợp tác với Trịnh Thiện Hành, Phượng Phi Lâu khai trương có thành công hay không, đối với Trịnh Thiện Hành mà nói là vô cùng quan trọng. Vì vậy mới phải mời y tới. Về phần Vương Huyền Đạo thì chỉ đơn thuần là tiện thể mà thôi.

Hàn Nghệ bâng quơ nói: "Nếu trước cửa nhà ngươi có một cửa hàng bán bánh bao, ngươi ăn từ nhỏ tới lớn, ăn đến phát chán luôn, không còn muốn ăn nữa. Nhưng nếu có một ngày trước cửa hàng bánh báo đó xếp một hàng người dài, ngươi vẫn sẽ lại tới đó xếp hàng, đó là chân lý đấy."

Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: "Nói có lý."

Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Nhưng cái đạo lý đơn giản như vậy, không biết là ai nghĩ ra, hay lại là từ Hàn tiểu ca cả?"

Trịnh Thiện Hành lấy một hạt dẻ từ gói lá sen trong tay ra, nói: "Nghe nói món hạt dẻ rang đường này và cả cái bánh đó cũng đều do ngươi làm ra?"

Hàn Nghệ gật đầu.

"Mùi vị này quả thật không tồi."

Trịnh Thiện Hành có chút không tin nói: "Không ngờ ngươi còn biết nấu ăn."

Hàn Nghệ thở dài nói: "Đều là bị ép thôi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Câu này là sao?"

Hàn Nghệ rung đùi đắc ý nói: "Bà vợ nhà ta không biết nấu ăn, ta chỉ ăn một lần, mà kết quả đã là bảy lần đi nhà xí. Nếu ta còn không học nấu ăn thì có lẽ ta đã thanh xuân chết sớm rồi."

Lời này nói ra cũng là nửa thật nửa giả.

"Thật sao?"

Trịnh Thiện Hành thoáng sửng sốt, liền bật cười ha hả. Nhưng y không phải là người nhiều chuyện, cũng không hoàn toàn tin vào những lời ba hoa này của Hàn Nghệ, liền chuyển sang hỏi: "Đúng rồi, cửa hàng quần áo của ta là gian nào?"

Cái gì mà của ta chứ? Rõ ràng là của chúng ta nha, thôi, chẳng muốn so đo với ngươi làm gì. Hàn Nghệ chỉ vào một gian hàng lớn bên phải ở đối diện, nói: "Đó chính là gian hàng để lại làm cửa hàng quần áo, đến lúc đó nơi này sẽ trở thành cửa hàng quần áo lớn nhất thế giới."

Trịnh Thiện Hành đưa mắt nhìn lại, hài lòng với vị trí này, liền mỉm cười gật đầu. Y bây giờ đã hoàn toàn tín phục Hàn Nghệ ở phương diện kinh doanh rồi. Đối với nhiều người mà nói, đó có thể là chuyện rất khó làm, nhưng vào tay Hàn Nghệ thì lại dễ như trở bàn tay, liền nói: "Hiện giờ nhân thủ trong tay ta cũng đã có tương đối rồi, ngươi chừng nào thì qua xem?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Hôm khác tới đi."

"Hôm nào?"

Trịnh Thiện Hành hơi bất mãn nói: "Chuyện này ngươi cũng quá lấy lệ đi."

Ta ở đây còn có cả đống việc phải làm, nào có thời gian rảnh cơ chứ! Hàn Nghệ thoáng trầm ngâm, nói: "Mấy hôm tới chắc ta sẽ khá bận rộn, chờ ba bốn hôm nữa ta sẽ tới xem sao."

"Quyết định vậy đi."

Trong lúc nói chuyện, thời gian cũng dần tới chính ngọ, nhưng vì hẻm Bắc có rất nhiều cửa hàng mới,vẫn còn có rất nhiều món ngon, mọi người đều tranh nhau vây quanh xem, thậm chí còn quên mất cả chuyện xem kịch. Điều này chứng tỏ tới hẻm Bắc xếp hàng không còn là chuyện buồn tẻ chán ngắt nữa.

Leng keng leng keng leng keng!

Ba tiếng chiêng trống bỗng nhiên vang lên.

Mọi người lúc này mới giật mình nhớ ra, hôm nay chúng ta là tới xem kịch nha, mau đi xếp hàng thôi. Mấy vị khách trong các quán trà cũng đều đi ra, đổi vị trí với mấy nhân viên xếp hàng giùm.

Năm cánh cửa đồng thời mở ra.

Vẫn một văn tiền không thay đổi.

Mọi người bắt đầu lục tục vào lâu.

Bởi vì đây mới là ngày đầu tiên, dù người không ít, nhưng so với những ngày trước thì vẫn ít đi một chút. Chí ít mọi người đều có chỗ ngồi, khách phải đứng gần như không có.

Qua hồi lâu, chỗ ngồi cũng đã kín người. Trên tay mọi người đều cầm các loại đồ ăn vặt thơm ngon. Bên trong Phượng Phi Lâu cũng không còn xuất hiện tửu bảo cầm đồ ăn đi khắp nơi nữa, nhưng người bưng trà rót nước thì không ít.

Vẫn là tấm vải đỏ che phủ sân khấu.

Rốt cuộc là Bạch sắc sinh tử luyến trước, hay là kịch mới trước?

Nhưng mặc kệ là loại nào, thì vẫn rất cuốn hút mọi người.

Mọi người đều nghểnh cổ lên mong chờ.

Hàn Nghệ biết tâm tình của mọi người, cũng không có lên sân khấu tham gia náo nhiệt làm gì.

Không bao lâu sau, tấm màn sân khấu màu đỏ này từ từ được mở ra.

"Bán gậy đây, bán gậy đây."

Chỉ nghe thấy một tiếng rao cao vút vang lên.