Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 219




Dịch: mafia777

Khát vọng đối với tiền của Hàn Nghệ không phải là quá lớn, từ sau khi vào Đường triều thì càng như thế, bởi vì ở đây ngươi có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không có chỗ quái nào để dùng. Đây chính là xã hội phong kiến mà quý tộc và hoàng tộc thống trị, có nhiều tiền hơn nữa thì ngươi vẫn là một tiện dân, những quý tộc kia muốn bóp chết ngươi, thì chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.

Việc này cũng thúc đẩy Hàn Nghệ đem tầm mắt phóng ra xa hơn, cái hắn cần là sức ảnh hưởng, là xây dựng mạng lưới quan hệ khổng lồ cho mình, cho nên mỗi một bước đi của hắn, tiền chỉ là thứ yếu.

Nhưng Trịnh Thiện Hành thì khác, Trịnh gia vốn là danh môn vọng tộc, y sinh ra đã là cao cao tại thượng, đối với mấy chuyện này, y cũng không có hứng thú, ngược lại y vô cùng hứng thú với tiền, bởi vì tiền có thể thỏa mãn yêu cầu của y.

Tuy mục đích hai người khác nhau, nhưng Trịnh Thiện Hành vẫn lựa chọn tin tưởng Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ vẽ ra cho y một bản kế hoạch tuyệt vời, hơn nữa còn có hiệp nghi đánh cuộc kia, đáng để cược, dù sao thì Phượng Phi Lâu của Hàn Nghệ vô cùng thành công.

Hai người lại thương lượng cụ thể chuyện xây phường, chiêu người. Chỗ ở, phòng ốc thì Trịnh Thiện Hành đều có.

Bước đầu tiên chính là tuyển người, có điều việc này không dễ làm, bởi vì bây giờ phụ nữ ở nhà may y phục rất nhiều, may y phục ở đâu chẳng là may, hơn nữa còn có tiền, nhân thủ cũng không phải là vấn đề lớn.

Mấu chốt chính là làm sao tuyển người?

Về điểm này, Hàn Nghệ kiên trì chế độ thuê mướn, đây là giới hạn của hắn, tuy rằng chế độ nô lệ hiện tại có thể tiết kiệm rất nhiều phí tổn, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, tiền công có thể ít một chút, nhưng nhất định phải cho nhân công tự do và sự tôn trọng.

Lúc mới bắt đầu, Trịnh Thiện Hành không thể hiểu nổi tại sao Hàn Nghệ lại làm như vậy, cho đến khi Hàn Nghệ nói cho Trịnh Thiện Hành nghe lý luận của hắn, đồng thời nói cho y biết, trí tuệ của một người có hạn, phải mở rộng tiếp thu ý kiến, nếu đại thần trong triều cũng chỉ là một đám nô lệ không có suy nghĩ, vậy thì quốc gia này cũng không cai trị tốt được.

Làm ăn cũng giống như thế, bây giờ cái bọn họ cần là kỹ thuật, ngươi còn giam cầm tư tưởng của mọi người như vậy thì cho dù Hàn Nghệ có thông minh hơn nữa, lại có hẳn một ngày, hắn cũng không có thời gian giúp ngươi làm y phục. Việc này cần phải khai thác suy nghĩ của những người này, tiền vốn của kỹ thuật còn cao hơn nhiều tiền vốn nhân công, xét về lâu dài, rõ ràng là chế độ thuê mướn càng có lợi hơn.

Trịnh Thiện Hành nghe xong, vẻ mặt đầy hưng phấn, giống như Vương Huyền Đạo lúc trước, liên tục khen hay, vô cùng tán thành quan niệm vận hành này của Hàn Nghệ, đồng thời định ra chế độ thuê mướn.

Trong lúc bất tri bất giác, hơn một canh giờ trôi qua, mặt trời sắp phải xuống núi rồi.

Nếu không phải sắp phải phong đường, có lẽ hai người sẽ tiếp tục tán gẫu.

Khi trở lại ngõ bắc, các công nhân cũng đã kết thúc công việc rồi.

"Hàn tiểu ca, rốt cuộc ngươi đã trở lại rồi."

Hàn Nghệ vừa mới đến cửa viện, Lưu Nga đã vội vàng ra nghênh đón.

Lưu Nga xuất hiện ngay trước mặt không dáng sợ, Hàn Nghệ chỉ sợ Lưu Nga đột nhiên xuất hiện sau lưng, ừ một tiếng.

Lưu Nga nói: "Sao bây giờ ngươi mới quay lại, ta sắp lo lắng chết rồi."

Hàn Nghệ thấy bà mặt đầy lo âu, giống như thật sự lo lắng, cười ha ha nói: "Tỷ sẽ không lo lắng Tào Tú kia sẽ độc chết ta chứ?"

Vẻ mặt Lưu Nga căng thẳng nói: "Ngươi đừng khinh suất, loại chuyện này ả làm được đó."

"Ta biết, nhưng bà ta không ngu xuẩn như vậy, độc chết ta ngay trước mặt nhiều người thế." Hàn Nghệ liếc trắng mắt, lại nói: "Ta chỉ là gặp phải người quen, tán gẫu một lát, tỷ đừng lo lắng."

Lưu Nga hơi đánh giá, thấy Hàn Nghệ không sao cũng yên tâm lại, lại ghé sát qua, nhỏ giọng hỏi: "Tào Tú nói gì với ngươi?"

Hàn Nghệ cười nói: "Bà ta muốn ta qua giúp bà ta."

Sắc mặt Lưu Nga căng thẳng, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, tin rằng đây là mục đích tiện nhân kia kêu Hàn Nghệ qua đó, vội vàng hỏi: "Vậy ngươi nói thế nào?"

Hàn Nghệ nghiêm túc nói: "Ta nói tỷ đẹp hơn bà ta, cho nên ta không đi."

"Hả?"

Đầu tiên Lưu Nga sửng sốt, sau đó xì nói: "Ngươi lại trêu chọc ta."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ngươi yên tâm, thà làm kê thủ, không làm ngưu hậu, sao ta có thể không làm lão đại mà chạy đi làm lão nhị chứ."

Lưu Nga ngẫm lại cũng đúng, với tính cách này của Hàn Nghệ, sao có thể giúp Tào Tú làm việc, dù sao thì Hàn Nghệ là một người mạnh mẽ dám chống đối Thôi gia, thở phào một hơi, nói: "Tiện nhân kia có nhắc tới ta không?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên có nhắc, có điều hình như bà ta đã đoán được tỷ không đi từ sớm rồi, nếu tỷ đi, sao bà ta không biết xấu hổ mà mời chào ta."

Lưu Nga cau mày nói: "Sớm biết thế thì khi đó ta thật sự nên đi."

Xem ra chỉ cần là chuyện khiến Tào Tú khó chịu, bà ấy đều chịu làm.

Hàn Nghệ cười lắc đầu, khi đang chuẩn bị đi vào viện, Lưu Nga lại nói: "Đúng rồi, kịch nói của bọn họ thế nào?"

"Cũng không tệ!"

Hàn Nghệ thuận miệng nói.

Lưu Nga căng thẳng nói: "Vậy làm sao đây, nếu kịch nói của bọn họ cũng được mọi người yêu thích, vậy ai sẽ chạy đến hẻm bắc chứ."

Hàn Nghệ nói: "Vậy tỷ nói xem kịch nói của chúng ta thế nào?"

Lưu Nga liền nói ngay: "Chắc chắn là hay hơn bọn họ."

"Vậy thì đúng rồi."

Hàn Nghệ cười một tiếng, vân đạm phong khinh nói: "Bọn họ đúng là cũng không tệ, nhưng chúng ta là rất tốt, chênh lệch thật sự rất lớn. Tỷ yên tâm đi, dù sao thì có ta ở đây, lần này tỷ nhất định thắng."

Nói xong liền đi vào trong viện.

"Hàn đại ca, huynh đã về rồi."

Vừa về đến trong viện, chỉ thấy ba tiểu tử Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa chạy ra.

Hùng Đệ ha ha nói: "Hàn đại ca, Hoa Nguyệt Lâu chơi vui không?"

Hàn Nghệ nói: "Chơi vui hay không, tạm thời không liên quan đến đệ."

Hùng Đệ mở to mắt mờ mịt, lại tuy hỏi: "Vậy huynh có mang món ngon về cho đệ không?"

"Hả?"

Hàn Nghệ toát mồ hôi, chết tiệt, lại quên mất chuyện này. Đêm qua, Tiểu Béo đã dặn đi dặn lại, muốn hắn mang về mấy món ngon, hắn cũng đồng ý đầy miệng rồi, nhưng vừa đến Hoa Nguyệt Lâu đã quên sạch toàn bộ, đặt một tay lên vai Hùng Đệ, nói: -Tiểu Béo! Hàn đại ca quên mang theo tiền rồi.

Hùng Đệ nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ, rất u oán nha.

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Đồ của Hoa Nguyệt Lâu có ngon thì cũng vậy, ta hứa với đệ, hôm khác ta làm một món mà đệ chưa từng ăn cho đệ ăn."

Hùng Đệ nghe thấy thì trong mắt sáng lên, nói: "Thật sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đây là chắc chắn nha! Ta dám bạc đãi đệ sao. Có điều trước tiên đệ phải luyện kịch tốt cho ta." Nói đến đây, hắn vội vàng chuyển đề tài, nói: "Đúng rồi, hôm nay các đệ học lời thoại sao rồi."

"Thuộc rồi, thuộc rồi."

Hùng Đệ liên tục gật đầu nói: "Đệ học thuộc rồi."

"Lợi hại thế sao?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Đỗ Tổ Hoa cười nói: "Tiểu Béo học lời thoại rất lợi hại."

Tiểu Dã cũng liên tục gật đầu.

Hùng Đệ ha hả nói: "Hoa Tử cũng không kém."

Từ khi Hàn Nghệ lấy nghệ danh này cho Đỗ Tổ Hoa, mọi người đều bắt đầu gọi y là Hoa Tử.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Còn nhớ lúc trước đệ học sách không được mà, sao học thoại lại lợi hại như vậy?"

Hùng Đệ gãi đầu nói: "Việc này đệ cũng không biết?"

Thật sự là trời sinh ta tất có tài mà! Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, vỗ vai Hùng Đệ nói: "Xem ra đệ thật sự là diễn viên trời sinh nha!"

Đồ vật tầm thường hơn nữa chỉ cần là duy nhất thì tốt rồi, ví dụ như 《 Tài Tử Giai Nhân 》 của Hoa Nguyệt Lâu.

《 Tài Tử Giai Nhân 》 vừa mới xuất hiện thì đã được không ít người ủng hộ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không tạo nên bất cứ chấn động gì, không giống như Phượng Phi Lâu, người tới lui tấp nập, hơn nữa tuy rằng tán thưởng nhiều, nhưng thảo thuận cũng không ít, gần như không có gì để thảo luận.

Lại qua thêm mấy ngày, mọi người dần dần nhớ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, bởi vì 《 Tài Tử Giai Nhân 》 thiếu sự mới mẻ, xem mà không hăng say như 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, vừa nghe tới kịch nói thì không khỏi nhớ đến Thôi Tinh Tinh và Hùng Phi.

Xét từ điểm này, còn phải cảm tạ Hoa Nguyệt Lâu người ta, chính vì chiếc lá xanh Hoa Nguyệt Lâu làm nền, làm cho mọi người dần dần nhớ nhung 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》.

Cuối cùng, có một số người không nhịn được đã đến cửa hỏi, truyện đăng bản đẹp tại bach ngoc sach, nhưng lại có được toàn là đáp án như nhau, nhất định sẽ diễn, nhưng không phải hôm nay.

"Những công tượng mới đến kia đều ký hợp đồng cả rồi chứ?"

"Tiểu Nghệ ca xin yên tâm, tất cả đều đã ký."

"Vậy thì tốt. Còn nữa, Trà Ngũ, ta phát hiện bây giờ ngươi nói chuyện rất kiêu ngạo, thấy ai cũng khoa tay múa chân."

"Ta... ta không có nha!"

"Ngươi đối với những công tượng kia, không phải là như vậy sao. Ngươi phải nhớ, sức uy hiếp chân chính là lấy đức phục nhân, ngươi làm vậy gọi là chó cậy gần nhà, ta ghét nhất là loại người này. Ngươi là một quản sự, đầu tiên ngươi phải khiến thủ hạ tôn trọng ngươi, tin phục năng lực của ngươi, chứ không phải nói cho bọn họ biết, ngươi là kẻ duy nhất cầm roi ở đây."

"Dạ dạ dạ, ta nhớ rồi."

"Thôi! Bỏ đi, việc này cũng không trách ngươi được, mỗi người đều có lúc bành trướng, nhưng nếu ngươi muốn thành công thì bất cứ lúc nào cũng phải thận trọng với hành động lời nói của mình, bản thân ngươi phải ngẫm cho thật kỹ."

Hàn Nghệ và Trà Ngũ nói chuyện, đi đến hậu viện Phượng Phi Lâu.

"Hàn tiểu ca (ân công), đã về rồi."

Chỉ thấy Lưu Nga và Tang Mộc đang ngồi trong viện thương lượng gì đó.

Hàn Nghệ gật đầu, tò mò nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

Tang Mộc lúng túng nói: "Là như vầy, gần đây tiền chúng ta dùng rất nhanh, ta đang thảo luận với Lưu tỷ coi có cách gì có thể tiết kiệm một chút không."

Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: "Không sao, không sao, chúng ta sẽ kiếm về lại."

Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, bây giờ cũng không giống trước kia, bây giờ có hơn trăm người, chỉ tiền cơm mỗi ngày thôi đã không ít, còn phải phát tiền công cho bọn họ, thu không đủ bù chi, cũng không phải cách."

Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: "Ta đang muốn nói chuyện này với các ngươi, ngồi ngồi ngồi, đều ngồi cả đi."

Mấy người ngồi xuống, Hàn Nghệ nói: "Bây giờ cửa hàng bên ngoài cũng đã sửa xong rồi, Tiểu Bàn và Hoa Tử cũng tập tốt lắm, hơn nữa, những người kia cuối cùng đã ý thức được kịch nói của chúng ta là không thể thay thế được, chính là lúc chuẩn bị khai trương lại. Như vầy đi, Lưu tỷ, tỷ tìm mấy hòa thượng đến đây thi pháp, đừng mời mắc quá, làm bộ là được rồi."

Lưu Nga nói: "Nhưng cho dù chúng ta mời hòa thượng thi pháp, những khách nhân này cũng không chắc sẽ đến. Mấy ngày nay lời đồn bên ngoài tuy rằng đã giảm bớt, nhưng một đồn mười, mười đồn trăm, càng đồn càng thật, mọi người đều tin vào chuyện này."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta tự có cách."

Lưu Nga tò mò nói: "Cách gì?"

Hàn Nghệ ha ha nói: "Tiêu tiền mua khách nhân đó."

"Lại là chiêu này?"

"Chiêu hay không ngại dùng hai lần."

Hàn Nghệ cười nói: "Hơn nữa đây còn là bản thăng cấp nha, bảo đảm vừa mở cửa là có rất nhiều người đến." Nói rồi hắn lại nói với Trà Ngũ: "Trà Ngũ, ngươi giúp ta tìm một trăm người nghèo đến."