9.
Khi xe buýt đến nông trang ngoại ô đã là buổi trưa.
Tôi vừa ngáp vừa bước xuống xe.
Kết quả đã bị đồng chí Vương Đại Tráng lén lén lút lút chặn lại.
Cậu ta liếc nhìn Tống Gia Lễ đang xách hành lý trên xe.
“Sở Sở, bà và lão Tống hôm nay có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Giúp gì?”
“Giúp tôi theo đuổi hoa khôi, tôi đã chuẩn bị nghi thức tỏ tình rất long trọng, chắc chắn có thể khiến cô ấy rung động, đến lúc đó hai người chỉ cần ở đấy hô hào cổ vũ là được rồi.”
Tôi nhìn thằng bạn nối khố, cao tận mét chín là kẻ ngốc nhiều tiền bằng ánh mắt khó nói nên lời.
“Nếu cậu ta từ chối thì thế nào?”
Vương Đại Tráng nghiêm túc nói, “Cô ấy đồng ý tới nông trang với tôi chứng tỏ, chắc chắn cũng có cảm tình với tôi.”
Tôi:…
Tôi bĩu môi.
Đồ tầm nhìn hạn hẹp, bro.
Người sáng suốt đều nhìn ra được hoa khôi đến đây vì Tống Gia Lễ, cũng chỉ có tên ngốc này là vụng về.
Sau khi thở dài một hơi thật sâu.
“Được, biết rồi.”
Hy vọng cậu ấy sẽ không bị từ chối quá thảm.
Nếu không chuyện tình tay bốn cẩu huyết thực sự không có kết cục tốt đẹp.
Vương Đại Tráng vui vẻ khoác tay lên vai tôi, cánh tay to lớn suýt đè chế.t tôi.
Khi vừa định đá văng cậu ấy, Tống Gia Lễ lạnh lùng kéo tôi ra.
Độ ấm trong con ngươi khiến tôi không kiềm chế được run rẩy.
“Hai người đang làm gì?”
Vương Đại Tráng thô lỗ không cảm nhận được ánh mắt ch.ết chóc vẫn vui tươi hớn hở.
Tôi mong muốn tìm đường sống, vội vàng nhẹ giọng giải thích một hơi.
Hàng lông mày Tống Gia Lễ giãn ra.
“Ồ, biết rồi.”
Tôi hoài nghi nhìn sắc mặt bình tĩnh của cậu ấy.
Hả?
Đại Tráng sắp cướp hoa khôi của anh rồi, sao còn bình tĩnh vậy?
10.
Nhưng Tống Gia Lễ thật sự rất bình tĩnh.
Thậm chí lúc đưa tôi về phòng còn nghịch nghịch ngón tay tôi.
Đôi mắt trong veo đen tuyền mang theo cảm giác áp bức giống như động vật ăn thịt.
Anh ấy khẽ nói.
“Lát nữa sửa soạn xong thì đến phòng tìm anh.”
Tôi liếc nhìn mấy bạn học sinh đi ngang qua, sắc mặt nóng ran, bất giác e dè.
Bề ngoài Tống Gia Lễ trông lười biếng, lạnh nhạt, thật ra sau lưng là tên cuồng hôn không biết xấu hổ.
Bởi vì hai hôm nay tôi tránh mặt anh ấy, chọc tức anh ấy, làm cho anh ấy không làm thế nào mà bắt được tôi.
Vậy nên nhìn chằm chằm tôi như sói ăn thịt, trong mắt đột nhiên tóe ra lửa.
“Đại Tráng còn đang ở phòng anh, em đến có tiện không?”
“Cậu ta bận theo người ta sắp đặt sân bãi rồi.”
Tôi bèn đồng ý.
Dù sao tạm thời chúng tôi vẫn là bạn trai bạn gái nên hôn thì hôn.
Thua thiệt thế nào cũng không thể bạc đãi trái tim háo sức của mình.
Tinh thần vui vẻ cũng quan trọng không kém.
Sau khi Tống Gia Lễ rời đi, tôi vào phòng bắt đầu dọn dẹp đơn giản quần áo mang theo và đồ vệ sinh cá nhân.
Mấy bạn đến buổi tụ họp đều là hai người một phòng.
Vừa nãy tôi quên hỏi mình ở cùng với ai hình như là…
“Sở Thời Nghi, hóa ra tôi và cậu chung một phòng à, xui quá.”
Giọng nói yếu đuối của hoa khôi vang lên sau lưng tôi, không hề ngạc nhiên mừng rỡ thậm chí còn hơi kỳ quái.
Tôi im lặng liếc mắt.
Đúng, sợ cái gì sẽ gặp cái đó.