7.
Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng nhớ đến đoạn nói chuyện của Tống Gia Lễ và hoa khôi đêm đó, lời đến bên miệng có hơi chần chừ.
Chủ động nhường chỗ còn hơn bị Tống Gia Lễ chà đạp thể diện trước mặt mọi người?
Mông vừa mới động đậy, giọng nói lạnh lùng của Tống Gia Lễ vang lên.
“Làm gì thế?”
“Nhường chỗ cho người ta…”
Tống Gia Lễ không vui nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn hoa khôi đang nở nụ cười yếu ớt.
“Cậu say xe muốn ngồi đây à?”
“Đúng thế, không biết Thời Nghi có tiện không?”
Giọng nói của hoa khôi yếu ớt đến quá lố, khiến tôi sởn cả gai ốc.
Tống Gia Lễ bên cạnh gật đầu một cái, không mặn không nhạt đáp lại.
“Cậu ấy tiện.”
Hoa khôi hết sức vui mừng, lòng tôi đau như cắt.
Vốn tưởng rằng nắm lấy tay anh là nắm được cả thế giới, không ngờ anh là chú chó, ai dắt thì theo người đó.
Quả nhiên anh thích hoa khôi.
Ngay lúc tôi đang tràn đầy chua xót định đi tìm Vương Đại Tráng để sưởi ấm thì Tống Gia Lễ cũng đứng dậy.
Cậu ấy dùng một tay lấy valy mới vừa nhét vào trên đầu xuống, tay kia túm lấy tôi đang ngơ ngác đứng dậy.
“Được, cậu cứ ngồi tự nhiên, bọn tôi lên ngồi phía trước.”
Nói xong cũng không nhìn hoa khôi, dắt tôi lên ngồi chỗ trống ở mấy hàng trước.
Yên tĩnh.
Sự im lặng chế.t chóc.
...
Sau khi tôi ngồi xuống lần nữa, quay đầu nhìn ngơ ngác nhìn hoa khôi.
Cậu ta cứng ngắc ở đó, khuôn mặt vàng rồi lại xanh, xanh rồi lại đen, có thể so với kịch đổi sắc.
Biểu cảm của đám đông ăn dưa ở bên cạnh càng đặc sắc hơn.
Đệch, diễn biến vở kịch kiểu gì thế này?
Tống Gia Lễ lại vả mặt cô ta trước mặt mọi người sao?
Lúc này mặt tôi bị người khẽ nhéo kéo sang một bên góc khuất.
Tiếng kêu đau còn chưa phát ra đã bị Tống Gia Lễ hung hăng hôn một cái.
“Sở Thời Nghi, em vừa đẩy anh cho người khác à?”
8.
Ham muốn sống sót của tôi ngay lập tức phủ nhận, nhưng vẫn cảm nhận được sự tức giận rõ ràng của Tống Gia Lễ.
Giống như hôm ở trong rạp chiếu phim vậy.
Sau khi cười khẩy mấy tiếng, bèn dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm tôi.
Tôi sờ lên khuôn mặt hơi đau nhức của mình, trong lòng có chút rạo rực, lại hơi buồn buồn.
Rạo rực là khi cậu ấy hôn tôi rất đẹp trai, buồn là tại sao lần nào cậu ấy cũng tức giận thế?
Rõ ràng tôi hiểu chuyện thế cơ mà.
Thấy cậu ấy chẳng thèm để ý đến tôi, tôi hậm hực dựa vào bên kia cửa sổ chợp mắt.
Mấy hôm nay tâm trạng khó chịu ngủ không ngon, quầng thâm mắt sắp rơi xuống đất.
Xe buýt chạy lắc lư, tôi thật sự đã chợp mắt được.
Ầm.
Đầu chợt va vào cửa sổ.
Phát ra tiếng rên.
Đôi mắt tôi buồn ngủ lơ mơ, dụi đầu một cái, đổi sang tư thế khác ngủ tiếp.
Khi đầu đập vào cửa kính lần nữa, hình như tôi nghe thấy Tống Gia Lễ ở bên cạnh phát ra tiếng “chậc” mơ hồ.
Ngay sau đó, đầu tôi được người ta dịu dàng ôm dựa vào một bờ vai rộng rãi.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc xông vào mũi, mùi hương rất dễ chịu.
Tôi cọ cọ theo bản năng, vô cùng quyến luyến.
Hình như sau khi hôn lên đỉnh đầu tôi, giọng nói của Tống Gia Lễ cười như không cười vang lên đỉnh đầu tôi.
“Ngốc chế.t đi được.”
Tôi buồn ngủ hừ một tiếng, dựa vào người anh ấy ngủ tiếp.
Ơ, hình như Tống Gia Lễ không tức giận.