Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 195: Tri Vị (3)




Chương 195: Tri Vị (3)

Làm sao điều này có thể xảy ra được?

Không thể che giấu sự kinh ngạc, Cửu Trường Quân vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cửu Dương Thiên.

Phải chăng, một người như ta lại nhầm lẫn hắn với người khác?

Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng ông lại nhầm Cửu Dương Thiên là Gia chủ.

Cửu Trường Quân không thể tin được.

Kể cả nếu... tên khốn đó vượt qua được bức bình chướng của chính hắn....

Dù rất mờ nhạt, nhưng ông vẫn nhận thấy được.

Cửu Dương Thiên đã vượt qua bức bình chướng để đạt tới cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

Việc Cửu Dương Thiên đạt được thành tích này khi còn rất trẻ, trong khi cháu trai và là niềm hy vọng của ông, Cửu Tiết Diệp, thì không, có vẻ như đây là một sự trớ trêu của số phận chống lại ông.

Nhưng bỏ qua vấn đề đó thì chuyện này không thể xảy ra được.

Ngọn lửa phát ra từ Cửu Dương Thiên rất giống với ngọn lửa mà Gia chủ đã từng dùng trong quá khứ.

Bản thân môn võ công này trông khá giống nhau vì họ sử dụng cùng một môn võ công của gia tộc mình, nhưng đó không phải là điều mà Cửu Trường Quân muốn nói đến.

Ngọn lửa đáng sợ mà chỉ có huyết mạch trực hệ của gia tộc mới sử dụng được.

Hình ảnh ngọn lửa trông giống như một con thú dữ đang gầm rú và nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó, mang lại cảm giác quen thuộc đến rùng rợn.

Sự tương đồng này quá rõ ràng đến nỗi sự lầm lẫn của Cửu Trường Quân dường như hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Điều này cũng có nghĩa là hắn ta đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nhưng dù vậy...

Mức độ ngọn lửa phải khác nhau chứ?

Ngay cả khi Gia chủ không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa vì thời gian trôi đi.

Việc Cửu Trường Quân nhầm lẫn đứa nhóc đó là Gia chủ, khiến cho Cửu Trường Quân bắt đầu tự hỏi liệu đứa nhóc đó có thực sự giỏi khống chế nó hay không?

Và nếu không phải như vậy thì...

...Ta biết mà, cơ thể ta...

“Ông có vẻ hơi sốc khi không nói gì cả.”

"...!"

“Đây là lễ vật đáp lễ mà ông đã tặng, Đại trưởng lão...ông thấy thế nào?"

Cửu Dương Thiên mỉm cười.

Nụ cười tươi của hắn chỉ khiến hắn trông đáng sợ hơn.

Tuy nhiên, sự tức giận trong giọng nói của hắn lại trái ngược với thái độ bên ngoài.

Cửu Trường Quân cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, sau đó lên tiếng hỏi lại Cửu Dương Thiên.

“... Ngươi nói là quà tặng. Ta không biết mình đã làm gì khiến Dương Thiên của chúng ta tức giận như vậy.”

“Đại trưởng lão, ông nói tức giận là có ý gì? Ông tặng lễ vật cho ta, ta làm sao có thể tức giận được?"

-Sột soạt.

Tiếng bước chân của Cửu Dương Thiên trên mặt đất cháy xém khiến Cửu Trường Quân cảm thấy một cảm giác bất an.

"Quay lại vấn đề tức giận, ta không thể tức giận vì một con vật được."

Cửu Trường Quân nhíu mày khi nghe câu nói thẳng thừng đó của Cửu Dương Thiên.

Rốt cuộc, Cửu Dương Thiên đang ám chỉ ai thì đã rõ...

“Miệng của ngươi đã trở nên thô ráp hơn trong khoảng thời gian mà chúng ta không gặp nhau, có vẻ vậy. Còn ta ở đây, nghĩ rằng ngươi thực sự đã trưởng thành. Ngươi không biết mình đang nói chuyện với ai sao?”



“Làm sao ta có thể trưởng thành trong một thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa...”

-Bụp!

Cửu Dương Thiên đá vào mặt tên võ giả đang loạng choạng và đánh hắn b·ất t·ỉnh.

Tên võ giả đó liền b·ất t·ỉnh, máu rỉ ra từ miệng.

“Ta đã học được rằng phải có giới hạn cho việc ta tiếp tục giả vờ tử tế. Ta đã được dạy dỗ rất tốt về điều đó.”

"...Ngươi...!"

-Rầm!

Khi Cửu Trường Quân tức giận giậm chân xuống đất, một luồng khí lan ra khu vực gần đó.

Tiếng dậm chân của một võ giả đã đạt tới cảnh giới Hợp Nhất đủ để vang vọng khắp Cửu Nhật Nguyệt...

Nhưng vẻ mặt của Cửu Dương Thiên vẫn không hề thay đổi.

“Ta không biết vì sao ngươi lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng cho dù ngươi có là huyết mạch trực hệ của gia tộc thì cũng phải có giới hạn cho sự kiêu ngạo của ngươi chứ!?”

“Ta đồng ý.”

Thay vào đó, Cửu Dương Thiên tiếp tục dồn khí lực vào người, chuẩn bị đáp trả lại.

“Ông nên biết rằng ta là huyết mạch trực hệ của gia tộc.”

Cửu Dương Thiên nghiêng đầu vặn cổ một bên, hắn trông giống một tên d·u c·ôn hơn là một tên công tử lịch thiệp thuộc một gia tộc danh giá.

"Sao ông cứ làm mấy chuyện vớ vẩn này thế? Ta đã bảo là ông không nên làm gì cả mà?"

Sau một thời điểm nhất định, lời nói của Cửu Dương Thiên không còn mang tính tôn trọng nữa.

Cảm xúc lẫn lộn trong lời nói của hắn giữa bầu không khí sôi động đó là sự tức giận.

Và chính luồng khí của tên nhóc đó đã đẩy lùi luồng khí của Cửu Trường Quân.

Đại trưởng lão là một võ giả đã đạt đến cảnh giới Hợp Nhất, mặc dù Cửu Dương Thiên có tài năng như quái vật ngay từ khi còn rất trẻ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một võ giả ở cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

Cho dù hắn đã đạt tới cảnh giới Tuyệt Đỉnh thì vẫn có sự chênh lệch rõ ràng về trình độ thực lực.

Vì thế điều này không thể xảy ra được.

Tuy nhiên, Cửu Trường Quân không hề ngạc nhiên mà lại cau mày, bởi vì ông biết rõ tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

-...Rắc.

Nguyên nhân là bởi cái căn bệnh m·ãn t·ính khiến ông khó kiểm soát được dòng khí của mình.

Vì ông không thể sử dụng dòng khí tốt nên quá trình lão hóa vốn đã chậm lại nhờ vào cảnh giới võ công của ông, giờ đây đã quay trở lại theo tiến trình tự nhiên của nó.

Cơ thể suy yếu của ông thậm chí còn không thể tập hợp được một nửa sức mạnh mà nó có được khi còn ở thời kỳ đỉnh phong.

Vì thế, mà ông ta đang phải vật lộn với một võ giả ở cảnh giới võ thuật thấp hơn.

Tuy nhiên...

Không ai trong gia tộc biết được thông tin này.

Suy cho cùng, ông đang che giấu sự thật này vì mục đích của mình.

Vì vậy, người duy nhất biết về chuyện này chỉ có mình ông ta thôi.

Đó cũng là lý do tại sao Cửu Trường Quân vẫn luôn im lặng ẩn núp, giả vờ không biết vị Thần Y đang ở đây.

Ta đang tìm thời điểm thích hợp.

Ông khiến cho Gia chủ rời khỏi gia tộc, còn Nhị trưởng lão thì bị trọng thương.

Hơn nữa, Thần Y vẫn còn trong tộc, cho nên Cửu Trường Quân định bí mật tìm kiếm sự giúp đỡ của Thần Y để chữa bệnh.



Ông đã mong muốn được gặp Thần Y từ lâu rồi.

Cho nên, Cửu Trường Quân cho rằng đây chính là thời điểm hoàn hảo.

Giá như Cửu Dương Thiên đừng xuất hiện thì tốt hơn...

Đây là cả một vấn đề.

Tên nhóc mà ông luôn coi là hòn đá nhọn trên đường đi thực chất là một ngọn núi ẩn mình ở sâu dưới lòng đất, nhưng Cửu Trường Quân đã nhận ra điều này quá muộn.

Nếu biết sớm hơn, ta đã loại bỏ nó bằng mọi cách rồi.

Ai có thể ngờ một tên nhóc như nó lại có thể chặn đường ta nhanh đến thế?

Cửu Trường Quân điều chỉnh tư thế, giơ thanh kiếm đã rút ra lúc trước lên.

Nhưng mà, tên nhóc đó vẫn không hề hay biết về chuyện này.

Không đời nào Cửu Dương Thiên biết về căn bệnh m·ãn t·ính của ông.

Điều này khiến Cửu Trường Quân càng thêm bối rối.

Tại sao Cửu Dương Thiên lại xuất hiện một cách điên cuồng như vậy?

Ta hiểu là nó còn non nớt và có tính cách nóng nảy của mấy tên chưa trải đời, coi trời bằng vung...

Hơn nữa, hắn còn là một tên nhóc đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh từ khi còn rất nhỏ, nên theo một cách nào đó, sự kiêu ngạo của hắn có thể vươn tới tận trời xanh là điều hiển nhiên.

Nhưng Cửu Trường Quân bắt đầu nghi ngờ một lý do sâu xa hơn cho hành vi điên cuồng của Cửu Dương Thiên.

Có lẽ...

Ta bị phát hiện rồi sao?

Liệu Cửu Dương Thiên có biết được nhiệm vụ mà ta đã giao cho Đại Vương không?

Ta không nghĩ hắn ta là người có thể làm việc tệ đến vậy.

Mặc dù Cửu Trường Quân không quen biết nhiều với Đại Vương, nhưng quá trình hợp tác lâu dài với vị này khiến ông tin rằng thất bại không nằm trong nguyên tắc của Đại Vương.

Không quan trọng nếu hắn ta có thất bại.

Hơn nữa, cho dù Cửu Dương Thiên có phát hiện ra sự việc của gia tộc là do chính ông dàn dựng thì cũng không quan trọng.

Rốt cuộc, Cửu Dương Thiên cũng không có bằng chứng nào để chứng minh.

“Sao ngươi lại hung dữ thế!”

“Chỉ cần nhìn biểu cảm của ông thôi là ta thấy ông biết hết mọi thứ rồi, nhưng lại giả vờ không biết, điều đó khiến ông trông thật thảm hại.”

“Ngươi cứ phun ra những lời mà ta không hiểu...! Nếu ngươi cứ thế này mà ra, lão già này cũng phải...”

“Nếu không phải vậy thì có lẽ ông đang tuyệt vọng?”

"Cái gì?"

Cửu Trường Quân thắc mắc Cửu Dương Thiên nói vậy là có ý gì, nhưng Cửu Dương Thiên không còn ở nơi trước đó nữa.

Một cơn gió thoảng qua trong chốc lát...

Kéo theo đó là Cửu Trưởng Quân vội vã theo bản năng vung kiếm, nhưng lại không chém được gì cả.

Một nhát kiếm sắc nhọn chém xuyên không khí và cùng với ngọn lửa hình thành tại chỗ đó, nó biến mất trong khi để lại một dấu vết mờ nhạt.

Nó không có ở đó....

Ông vung kiếm về phía phát ra sự hiện diện đó, nhưng buồn cười thay, tất cả những gì còn lại chỉ là một tàn ảnh lửa nhỏ.

Vậy thì... Ở đâu...?

-Rầm!

Một nắm đấm nhỏ phá vỡ kết giới khí mạnh mẽ bao quanh eo ông.

Mặc dù kết giới khí xung quanh cơ thể Cửu Trưởng Quân không hề yếu ớt, nhưng nắm đấm đó lại xuyên thủng kết giới đó dễ dàng như thể nó chỉ là một tờ giấy.



-Bụp!

"Hự!"

Lực tác động của nắm đấm v·a c·hạm với cơ thể tạo ra tiếng động lớn, khiến cơ thể Cửu Trường Quân co giật dữ dội.

May mắn thay, ông không bị mất tư thế và không bị hất tung lên không trung.

Chậc!

Nhưng ông đã bị đẩy lùi lại và để lại những vết trượt trên mặt đất bằng đôi chân của mình.

"Khụ...!"

Khi mà cuối cùng Cửu Trường Quân cũng có thể hít thở được, máu từ miệng Cửu Trường Quân trào ra.

Chỉ là một đòn t·ấn c·ông và cái đòn t·ấn c·ông đó chỉ tiếp xúc sau khi bị kết giới khí làm chậm lại, nên sát thương hẳn phải là nhỏ.

Nhưng cơn đau bắt đầu từ thắt lưng đã phá vỡ sự ổn định của dòng khí, dẫn đến việc nó h·ành h·ạ cơ thể ông.

"Ài..."

Thay vì bận tâm đến việc mình bị Cửu Dương Thiên t·ấn c·ông, Cửu Trường Quân thấy mình thở dài trước trình độ điêu luyện mà Cửu Dương Thiên thể hiện chỉ trong một đòn đó.

Hắn ta ẩn mình trong chốc lát để phục kích.

Hơn nữa, hắn còn tạo ra tàn ảnh của chính mình bên trong ngọn lửa trong khi che giấu sự hiện diện thực sự của mình để đánh lừa ông.

Thậm chí còn hơn thế nữa, nắm đấm đâm xuyên qua eo ông.

Cửu Trường Quân biết rõ, luồng khí phải mạnh đến mức nào mới có thể thực hiện được đòn t·ấn c·ông như vậy và Cửu Dương Thiên đã thể hiện những động tác hoàn hảo với một trình độ hết sức điêu luyện khiến Cửu Trường Quân vô cùng kinh ngạc.

...Nó là một con quái vật.

Chỉ mới một năm trôi qua kể từ khi Cửu Dương Thiên bắt đầu tập luyện võ công.

Cho dù Cửu Dương Thiên có tài năng thiên bẩm mà ngay cả Gia chủ cũng không công nhận thì trình độ như thế này cũng không hợp lý.

-Reng

"...!"

Cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, Cửu Trường Quân lại một lần nữa rút kiếm ra.

Sự hiện diện mà ông cảm nhận được lần này không phải là một sự lầm lẫn.

Rốt cuộc thì, lần này Cửu Dương Thiên thực tế là cố ý lộ rõ vị trí của mình.

“Thật là chán ngắt...”

Một giọng nói vang lên từ trong khoảng không hắc ám.

Trong ngọn lửa khổng lồ bao trùm lấy lực lượng võ giả của Cửu Nhật Nguyệt, đặc điểm duy nhất có thể nhận ra là đôi mắt đỏ rực của Cửu Dương Thiên sáng lên trong khoảng không hắc ám.

“...Tên nhóc kia, dù ngươi có đánh được một đòn nhờ vào phép màu thì....”

“Phép màu? Làm sao ông có thể lấy đó làm cái cớ với một cơ thể thậm chí còn không thể phản ứng bình thường?”

"...Cái gì?"

Sau khi nghe Cửu Dương Thiên nói bằng giọng điệu chế giễu, Cửu Trường Quân cảm thấy tim mình như khựng lại một nhịp.

Có vẻ như Cửu Dương Thiên biết điều gì đó.

Dù có biết được suy nghĩ của Cửu Trường Quân hay không, Cửu Dương Thiên mỉm cười lắc đầu trong khi giũ tay.

Sau khi nghe hắn ta nói một cách chắc chắn.

“Cơ thể của ông. Nó đã bị nội thương, đúng không? Đặc biệt là trái tim của ông.”

"...!"

Cụm râu thưa của Cửu Trường Quân rung lên.

...