Chương 194: Tri Vị (2)
Cửu Nhật Nguyệt.
Nơi đây thường được gọi là Kiếm của Cửu gia.
Cửu Nhật Nguyệt cũng được gọi như là Thủ hộ giả Sơn Tây và là trụ cột lớn nhất của Cửu gia, đóng vai trò hỗ trợ chính cho thứ hạng của họ như một gia tộc danh giá.
Họ thành lập kiếm đội để chống lại ma vật.
Họ đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì bình yên, nhờ đó mà họ được vinh danh với danh hiệu đáng kính là Kiếm của Cửu gia, cũng như Thủ hộ giả Sơn Tây.
Tất nhiên, cũng có lúc họ tuyển kiếm sĩ từ bên ngoài gia tộc như ở Cửu Long Hội, nhưng cuối cùng, phần lớn kiếm đội đều được nuôi dưỡng bên trong Cửu Nhật Nguyệt.
Đại trưởng lão là một trong những thành viên đại biểu của Cửu Nhật Nguyệt.
Mậu Diễn, người đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cũng có mặt ở đó.
Và cuối cùng, Cửu Tiết Diệp, người có tài năng thiên bẩm cũng có mặt ở đó.
Nếu xét đến việc hầu hết kiếm giả của Cửu gia, ngoại trừ Cửu Hy, đều xuất thân từ Cửu Nhật Nguyệt, thì Cửu Nhật Nguyệt có thể được coi là một trong những gốc gác lớn nhất của Cửu gia.
Nhận thức này khiến tôi tin rằng phụ thân đã cho phép những hành động đầy tham vọng của Đại trưởng lão tiếp diễn, vì vai trò quan trọng của lão ta trong cội nguồn của gia tộc.
Hoặc có thể là vì tôi quá bất tài để kế thừa vị trí Thiếu chủ của gia tộc, cũng như cũng có rất nhiều người muốn Cửu Tiết Diệp có được vị trí đó giống như Đại trưởng lão.
Thành thật mà nói, dù là lý do nào thì cả hai lý do đều có thể hiểu được.
Bây giờ tôi cũng có thể hiểu được một chút rồi.
Nhờ thời gian trôi qua, tôi đã hiểu được đôi chút về phụ thân.
Nhưng dù vậy...
Ngay cả lúc đó, tôi vẫn không hiểu tại sao phụ thân lại dung thứ cho các hành vi gây rắc rối của Đại trưởng lão.
Vào một thời điểm nào đó, sau thời điểm hiện tại, tôi nhớ lại cảnh phụ thân triệu hồi ngọn lửa, khi mà Đại trưởng lão cuối cùng đã vượt qua cái ranh giới được vạch ra.
Và ngọn lửa mà ông thể hiện chắc chắn chứa đựng sự tức giận.
Ngọn lửa khổng lồ bao trùm lấy toàn bộ Cửu gia.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái hình ảnh choáng ngợp đó.
Rốt cuộc, dù có gọi ông là lão hổ hay là người đàn ông không còn thời kỳ đỉnh cao nữa, tôi đều có thể biết rằng đó đều là tin đồn sai sự thật sau khi nhìn thấy ông như vậy.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi lạ khi cuối cùng phụ thân quyết định hành động chỉ sau thời điểm đó.
Mặc dù hiểu được vị trí có ảnh hưởng của Đại Trưởng lão trong gia tộc, tôi vẫn thấy khó hiểu tại sao phụ thân lại không cắt đứt cái chi tộc mục nát trắng trợn đó ra khỏi gia tộc.
Làm sao ông có thể cho lão ta nhiều cơ hội như vậy mặc dù lão ấy đã gây ra nhiều rắc rối?
Tôi sẽ lật đổ lão ta ngay lập tức.
Vì thế tôi không thể làm được những gì phụ thân đã làm.
Tôi nhớ lại lời Thủy Long khuyên tôi phải chịu đựng ba lần.
Đó là giới hạn của tôi.
“...Ta xin chào thiếu gia.”
Cửu Nhật Nguyệt nằm khá xa Cửu gia.
Nhưng đó không phải là một cuộc chuyến đi quá nhọc nhằn.
Nó chỉ vượt quá mức độ gần gũi thông thường của một chi tộc.
Khi tôi đến trước cổng của Cửu Nhật Nguyệt, tên võ giả đang gác cổng đã chào đón tôi.
Có vẻ như hắn ta là võ giả của Cửu Nhật Nguyệt.
“Ngươi biết ta à?"
“Sao ta lại không nhận ra thiếu gia chứ?”
Tôi tự hỏi mình nên làm gì nếu hắn ta không biết tôi.
Nhưng may mắn thay, nhờ sự nổi tiếng của tôi, có vẻ như sẽ không có trường hợp nào họ không nhận ra tôi.
[Đúng vậy, ý ta là còn ai có khuôn mặt dữ tợn như ngươi nữa chứ?]
Tôi hơi khó chịu vì sự xúc phạm bất ngờ của Thiết lão vào mặt tôi, nhưng lần này tôi không thèm cãi lại nữa.
“Ta đến đây để gặp Đại trưởng lão.”
“Ồ, Gia chủ hiện không tiếp khách.”
“Khách hả...?”
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
“Ta có thể thề là ngươi đã nói rằng ngươi biết ta là ai."
“Đúng vậy, người chính là Thiếu g-”
“Vậy với ngươi, ta trông giống khách lắm à?"
Tôi thấy môi hắn ta hơi run lên sau khi nghe câu trả lời của tôi.
Hắn có vẻ như đang phải đối mặt với một tình huống khó chịu, thay vì cảm thấy sợ hãi.
“Không phải vậy... nhưng thời điểm này không phải là-”
“Còn thời gian thì sao?”
“Hôm nay cũng muộn rồi, ta nghĩ thiếu gia nên đến sau khi đặt lịch hẹn...”
Sau khi nghe câu nói của tên võ giả này, tôi gãi cổ.
Một cơn ngứa bất ngờ xuất hiện, không hề báo trước.
Tôi nên miêu tả cảm giác này thế nào?
....Ờ.
Tôi không nên suy nghĩ nhiều về điều đó.
Đó chỉ là sự khó chịu.
Mặc dù tôi đã cố gắng đưa ra một phản ứng thận trọng, nhưng chỉ có một lời đáp trả xuất hiện.
“Sao ngươi dám đối xử với chủ nhân của mình như vậy?”
"Xin thứ lỗi?"
Hôm nay tôi đã rất tệ trong việc kiềm chế cảm xúc.
Làm sao tôi có thể kiểm soát tốt được, khi điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi trở về từ chuyến đi là cái cảnh hỗn loạn này lại xảy ra với gia tộc mình?
Nói một cách cường điệu thì gia tộc của tôi hiện đang bị phá hủy thành từng mảnh.
“Ta trông giống người cần phải làm điều đó à?”
“K-Không phải vậy, nhưng-”
“Đừng cố gắng vận dụng trí óc nữa và hãy đưa ra những lựa chọn đúng đắn. Ngươi đang nhìn thấy ai ngay lúc này?”
Đây vẫn là một câu đố dai dẳng đối với tôi.
Cửu Nhật Nguyệt là một nhánh của Cửu gia.
Nhưng dù vậy, phụ thân đã nỗ lực hết sức để đảm bảo sự đối xử công bằng, hạn chế kín đáo việc tiếp cận của khách thăm.
Có phải vì Cửu Nhật Nguyệt là Kiếm của Cửu gia không?
Hay đó chỉ là sự tuân thủ các đức tính của tổ tiên?
Tôi cũng từ chối phân biệt dựa trên tình trạng chi nhánh của họ.
Bởi vì tôi thà ăn thêm một bát nữa trong bữa ăn còn hơn làm một việc vô nghĩa như vậy.
Tuy nhiên, sẽ có vấn đề nếu chúng ta quá khoan dung với họ.
Giống như những gì tôi đang chứng kiến lúc này.
“Vì con khuyển không được đối xử như một con khuyển, nên nó cố gắng trèo lên mà không biết vị trí của nó vốn là gì.”
“Thiếu gia muốn làm gì...”
Trước khi hắn ta kịp nói hết câu, hắn đã ngã gục xuống đất.
Tôi ném tên võ giả đã ngã sang một bên và mở cổng.
-Cót két
Khi cánh cổng mở ra, tôi cảm nhận được các võ giả bên trong đang tiến đến gần tôi.
“Thiếu gia?”
“Tại sao người lại...."
Ánh mắt ngạc nhiên của họ chào đón tôi, họ bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.
Vì vậy, tôi đã trả lời họ bằng giọng điệu tử tế.
“Đại trưởng lão đâu? Ta tới thăm ông ấy.”
Đây là sự lặp lại câu hỏi ban đầu của tôi.
Các võ giả bắt đầu nhìn quanh sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Họ cũng bắt đầu lo lắng, không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Những ánh mắt họ trao đổi với tôi đã truyền tải nhiều điều hơn lời nói.
“Nếu các ngươi không trả lời thì ta tự đi tìm ông ấy vậy."
Với câu nói đó, tôi bắt đầu di chuyển.
Thành thật mà nói, tôi không cần phải cố gắng đi tìm ông ấy.
Dù sao thì tôi cũng đã từng đến đây rồi.
Đại trưởng lão sống trong một tòa phủ đệ nằm ở nơi cao nhất của Cửu Nhật Nguyệt.
Vì vậy, tất cả những gì tôi phải làm là đến đó.
Tuy nhiên...
“Thiếu gia.”
Đúng như tôi dự đoán, có người chặn đường tôi.
Đó là một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi và xét theo khí chất mà tôi cảm nhận được từ hắn ta thì hắn có vẻ là một võ giả Nhất Lưu.
“Hiện tại Đại trưởng lão...”
“Vậy ngươi muốn ta quay lại à?”
“...”
“Nhưng xét theo cách ông ấy làm nhiều việc ở đây và ở đó, ông ta có vẻ vẫn tràn đầy năng lượng.”
Người đàn ông khẽ nhíu mày khi tôi mỉm cười nói vậy với hắn.
Có vẻ như hắn ta không thích những gì tôi nói.
“Xin hãy cẩn thận lời nói của mình. Ngài ấy là Gia chủ của chi tộc.”
“Ta là thiếu gia của gia tộc, ta nói sai cái gì sao?”
“Cho dù Thiếu gia là huyết mạch trực hệ của gia tộc, cũng không nên nói xấu bổn-"
-Ha ha!
Tôi không thể nhịn cười khi nghe người đàn ông nói bằng giọng điệu gay gắt và khó chịu.
Tôi cũng không cần phải nghe hắn ta nói thêm nữa.
“Dừng lại ở đây. Ta thực sự không ở trong tình huống muốn đùa giỡn với bất kỳ ai ngay lúc này."
Tôi đã thử đi qua hắn ta sau khi vỗ vào vai hắn vài lần...
Nhưng người đàn ông đó đã cố gắng túm lấy và ngăn tôi lại.
“Ta đã nói là thiếu gia không thể...!”
-Bụp!
Khi người đàn ông đó nắm lấy vai tôi để ngăn tôi lại, hắn ta đã bị hất văng đi với một âm thanh dữ dội.
-Xoạt!
Thân hình to lớn của hắn bay lên không trung rồi rơi xuống đất, chỉ dừng lại sau khi lăn trên mặt đất vài vòng.
“Khụ...!”
Ngay khi cơ thể người đàn ông dừng lại, hắn ta bắt đầu nôn máu xuống đất.
Người đàn ông run rẩy, tay đặt lên bụng và miệng thì nôn ra máu.
Có vẻ như lực tác động đó vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Nhưng với tôi, tôi đã đối xử rất dễ dãi với hắn ta.
Nếu tên khốn điên khùng ở Võ Đang kia nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ vô cùng kinh ngạc và nói rằng ta đã trở thành một người hiểu chuyện, điều đó cũng có nghĩa là hắn không cần phải trông chừng ta nữa.
Tôi từ từ bước về phía người đàn ông.
-Cạch.
Đồng thời, cơ thể tôi tràn đầy nội khí, tập trung ở đan điền.
-Bừng!
Khi tôi tiến lại gần hơn, ngọn lửa bùng phát từ cơ thể tôi.
Ngọn lửa c·háy d·ữ d·ội với xích sắc nhạt xoay tròn quanh cơ thể tôi tạo thành một vòng tròn.
Sau đó, nó bắt đầu quay với tốc độ điên cuồng.
“Ngay cả một con khuyển được nuôi trong nhà cũng nhận ra được chủ của nó."
Với mỗi bước đi, cơn lốc lửa dần mở rộng.
Cơn lốc lửa tiêu thụ nội khí của tôi với tốc độ nhanh chóng, phát triển với cường độ dữ dội, tỏa nhiệt ra khắp mọi hướng.
"Nhưng bọn thiểu năng các ngươi cứ nhe nanh mà không biết vị trí của mình.”
Sức nóng bao quanh khu vực gần đó bắt đầu lan tỏa ra khắp cả một không gian rộng lớn.
“Còn nếu không phải vậy thì có vẻ như các ngươi đã không biết ai đang đứng trước mặt mình?"
Tôi biết rằng cái gia tộc này là một mớ phân khuyển thối tha, nhưng tôi không ngờ lại phải đối mặt với những con khuyển thật.
“Nếu ngươi thực sự không thích việc ta đi.”
“Ư...Ư...”
“Như ngươi mong muốn, ta sẽ không đi thẳng đến chỗ lão già kia.”
Khi ngọn lửa đỏ nhạt hòa lẫn với Hỏa khí của tôi bốc lên, nó bắt đầu bao phủ thiên không.
Sau đó, màn đêm ở Cửu Nhật Nguyệt dần bị lấn át mất chỗ.
“Nếu ta không phải là người đi, tất cả những gì ta phải làm là bảo ông ta tới đây.”
Chỉ cần một cử chỉ của tôi cũng đủ khiến xích thiên chuyển động.
Những võ giả đã vào tư thế chiến đấu sau khi nhìn thấy luồng nhiệt và ngọn lửa trên thiên không...
Nhưng đối với họ thì đã quá muộn rồi.
Sau đó tôi từ từ hạ tay xuống...
Xích thiên đổ xuống nhấn chìm lấy họ.
******************
-Rầm!
-Reng
"...Hửm?"
Tách trà đã đầy ắp bắt đầu rung chuyển.
Không khí yên tĩnh mang theo dấu vết của làn gió và những rung động bóp méo cả không gian, rõ ràng là dấu hiệu của việc dòng khí lưu chuyển.
“...Chuyện gì vậy?"
Đại trưởng lão của Cửu gia, Vũ Hỏa Kiếm, Cửu Trường Quân, lập tức đứng dậy.
Luồng khí mà ông cảm nhận được từ bên ngoài căn phòng đáng sợ đến mức khiến ông cũng phải kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là...”
-Rắc!
Những rung động từ bên ngoài khiến tách trà rơi khỏi bàn, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hàn thủy tràn ra khắp các viên gạch.
Nhưng không thèm quan tâm đến chuyện đó, Cửu Trường Quân lập tức mở cửa bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài, ông liền cảm thấy một luồng nhiệt thiêu đốt đến nỗi khiến ông khó thở và hỏa phong bạo đang hoành hành bên ngoài.
Mặc dù có xích sắc nhạt, ông vẫn nhận ra đây là Cửu Diễm Hỏa Luân Công của Cửu gia.
Điều này đặc biệt quen thuộc với Cửu Trường Quân, cho nên không có cách nào mà ông ta không nhận ra.
“Tên khốn nạn nào thế...?"
Mặc dù ông tự hỏi, nhưng suy nghĩ của ông nhanh chóng tập trung vào người chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Chỉ có một cá nhân trong Cửu gia có thể triệu hồi ngọn lửa lớn như vậy, trong khi tạo áp lực thông qua luồng khí uy áp bao khỏa khắp nơi.
...Ta có thể thề rằng ta nghe nói rằng hắn hiện không còn trong gia tộc nữa.
Chiến Thần Hổ, Cửu Triệt Luân
Hắn là một trong một trăm cao thủ trong thiên hạ.
Gia chủ của Cửu gia.
Người duy nhất có khả năng tạo ra ngọn lửa như vậy chỉ có thể là Chiến Thần Hổ.
Đó chính là điều mà Cửu Trường Quân nghĩ.
Ngọn lửa có vẻ yếu hơn một chút so với trước đây, nhưng đó là câu trả lời duy nhất mà ông có thể nghĩ ra.
Nhưng tại sao lại đột nhiên như vậy?
Cửu Trường Quân tự hỏi tại sao Cửu Triệt Luân lại đột nhiên xông vào chi tộc, gây náo loạn.
...Ta bị lộ tẩy rồi ư?
Nhiều khả năng hiện ra trong đầu ông, nhưng không có khả năng nào đủ quan trọng để Cửu Triệt Luân trực tiếp hành động.
Ngoài việc ta đã tiết lộ thông tin về Cửu Hy.
Sau khi suy nghĩ xong, Cửu Trường Quân bước xuống cầu thang và đi về phía trung tâm ngọn lửa.
Khi đến nơi, ông nhìn thấy một cảnh tượng giống như địa ngục.
Các võ giả của Cửu Nhật Nguyệt nằm rải rác trên mặt đất.
Những người này gần như b·ất t·ỉnh đang run rẩy như thể vừa trải qua một điều gì đó vô cùng đáng sợ.
Chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này, Cửu Trường Quân không khỏi nghiến răng.
Phải chăng hắn ta đang nắm bắt cơ hội khi kiếm đội chủ lực của chúng ta vắng mặt?
Gia chủ và các cao thủ của Cửu gia hiện đang đi vắng.
Và người ra lệnh đó không ai khác chính là Cửu Triệt Luân.
Mặc dù Cửu Trường Quân đã bố trí một số võ giả ở đây, nhưng có vẻ như bọn họ không thể chống trả lại Cửu Triệt Luân, điều này cũng dễ hiểu.
Gia chủ...!
Dự đoán rằng Cửu Triệt Luân sẽ không bịa đặt hành động của mình, vì liên quan đến nữ nhi của chính hắn, Cửu Trường Quân vô cùng kinh ngạc trước sự lạnh lùng bất ngờ tỏa ra từ Cửu Triệt Luân.
Sau khi nghiến răng, Cửu Trường Quân rút kiếm ra.
Ông không hiểu tại sao Chiến Thần Hổ lại chọn t·ấn c·ông nơi này, nhưng ông không thể chỉ ngồi đó và nhìn.
“Gia chủ...! Ngài đang làm gì vậy-”
Cửu Trường Quân đang định dùng nội khí để chém xuyên qua ngọn lửa thì dừng lại.
Rốt cuộc, ngay khi Cửu Trường Quân đến nơi thì, ngọn lửa bao trùm khu vực này bắt đầu thu lại về phía trung tâm.
Khi ngọn lửa được hấp thụ, ông có thể nhìn thấy hình bóng của một người từ nơi ngọn lửa xuất phát.
Và khi tất cả ngọn lửa đã tắt lịm hẳn...
Trên mặt đất đã chuyển sang hắc sắc...
Cửu Trường Quân nhìn bóng người đứng ở giữa, phát hiện mình không thể ngậm miệng lại được.
Màn đêm lại trở về đúng chỗ sau khi ngọn lửa biến mất.
Một tên nhóc với đôi mắt đỏ rực dưới màn đêm quay sang nói với Cửu Trường Quân.
“Ta vẫn thường nghe nói ta giống phụ thân. Cho nên khi ông nhận lầm như vậy, ta không biết có nên vui mừng hay không?"
Hắn ta có vẻ giống với Chiến Thần Hồ, nhưng sự thật là không phải hắn.
"Ngươi...!"
Không, Cửu Trường Quân muốn đó là Chiến Thần Hổ hơn.
Bởi vì một đứa nhóc vô năng như vậy không nên có thể đứng ở vị trí đó với vẻ ngoài như vậy.
“Đã lâu không gặp, Đại trưởng lão.”
Tên nhóc có mái tóc đen đã chuyển sang màu đỏ rực, cười toe toét với Cửu Trường Quân.
“Ông nghĩ gì về món quà này?”
Trái ngược với vẻ mặt, giọng nói của hắn ta vang lên một sự lạnh lùng đến đáng sợ.
...