Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 186.1: Bất thỏa vi (1.1)




Chương 186.1: Bất thỏa vi (1.1)

Cuối cùng cũng đến lúc trở về Sơn Tây sau khi hoàn thành chuyến thăm quan Thiếu Lâm Tự.

Không có nhiều việc để làm ngay cả khi tôi ở lại lâu hơn, với lại cũng chẳng có lợi ích gì, vì vậy tôi thực sự phải rời đi.

Mặc dù chỉ dành hơn mười ngày ở Hà Nam, đã có rất nhiều điều đã diễn ra trong thời gian đó.

Tôi cũng biết được nhiều điều.

Tôi đã gặp phải những điều tôi đã biết và học được những điều mới.

“Ngươi không để lại bất cứ thứ gì ở đây phải không?”

Tôi liên tục hỏi Hồng Oa câu hỏi đó khi cô ta đang cần mẫn đóng gói.

Tôi hẳn đã hỏi cô ấy năm lần rồi.

Vì thế mà, Hồng Oa cũng có vẻ mệt mỏi với câu hỏi đó.

“Ta đã kiểm tra rồi, Thiếu gia”

“Ngươi đã làm thế à?"

“Thiếu gia không mang theo nhiều thứ đến đây nên không sao cả."

Tôi đoán là cô ấy gián tiếp xúc phạm tôi ở đó, nhưng không sao cả.

Rốt cuộc thì đúng là tôi chẳng mang theo gì nhiều.

Tại sao phải làm phiền mình bằng những thứ không cần thiết?

Tất cả những gì tôi cần là bộ đồng phục tập luyện.

[Ngươi nói đúng đấy!]



Khi Thiết lão tỏ ra đồng tình với tôi, tôi cảm thấy hơi lạ.

Cảm giác như ông ấy đã hiểu được điều gì đó sâu xa hơn bề mặt vậy.

[Có gì sai khi một võ giả ưu tiên việc luyện tập của mình?]

Nếu Thiết lão nghĩ rằng tôi đã ngủ quá lâu vào buổi sáng, ông sẽ bắt tôi thức dậy và luyện tập.

Điều đó đã trở thành thói quen của tôi và việc làm đó giờ đây đã trở thành bản năng thứ hai của tôi, nhưng điều này cũng khiến tôi tự hỏi về chế độ rèn luyện của Thiết lão khi ông còn sống.

...Chắc chắn đó không phải là cường độ bình thường.

Nghĩ đến cường độ luyện tập của Dũng Phong, tôi không nghĩ người được gọi là Thần Kiếm Hoa Sơn lại luyện tập kém hơn hắn ta.

Thiết lão cười khẩy sau khi đọc được suy nghĩ của tôi.

[Ngươi không nghĩ là mình nên tăng cường độ luyện tập sao?]

Ừ, có lẽ tôi nên làm vậy.

Cho dù đó là nguồn khí mới tìm thấy hay sự hòa nhập của dòng khí với cơ thể, việc luyện tập không còn khiến tôi kiệt sức như trước nữa.

Ngay cả bây giờ...

Mặc dù hôm nay tôi tăng cường tập luyện vào buổi sáng nhưng thực ra tôi không cảm thấy gì cả.

[Nó đã hòa làm một với cơ thể ngươi.]

Trạng thái dòng khí hòa nhập liền mạch với cơ thể sau khi đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

Họ thường gọi trạng thái này là hình thái hoàn thiện của Cõi Tuyệt Đỉnh.

[Vậy thì đây chính là nơi cuộc hành trình bắt đầu.]

Đúng.

Tôi gật đầu trước lời nói của Thiết lão.

Sau khi đã quen với Cõi Tuyệt Đỉnh, đã đến lúc tôi hướng tới Cõi Hợp Nhất.

Tuy nhiên, quá trình chuyển đổi này cũng không kém phần khó khăn so với việc một cao thủ vượt qua rào cản từ cảnh giới Nhất Lưu lên Tuyệt Đỉnh.

Có khá nhiều cao thủ không thể đạt tới cảnh giới Hợp Nhất mặc dù được gọi là thiên tài hay gì đó.

Cũng có rất nhiều người chỉ cần đạt tới cảnh giới Tuyệt Đỉnh là đã thấy thỏa mãn rồi.



Mặc dù điều đó không áp dụng với tôi.

Trong trường hợp của tôi, tôi không thể dừng lại ở đây.

Đã từng đi trên con đường này trước đây, tôi không thể do dự.

Nhưng sự thận trọng của Thiết lão về chuyến đi này bắt nguồn từ sự chuẩn bị kỹ lưỡng cần thiết.

Điều chỉnh theo dòng khí của tôi chỉ là một khía cạnh, nhưng việc thành thạo đan điền mới tiếp cận được đòi hỏi thời gian.

Nhiều người cho rằng để đạt tới cảnh giới này cần phải giác ngộ, nhưng trường hợp của tôi lại khác.

Tôi có luồng khí tràn ngập đan điền.

Nếu tôi có thể tích lũy đủ để tràn ra như một chiếc bát đầy ắp, một tân thế giới sẽ chờ đón tôi.

Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng với tôi.

Trong thiên hạ này không thể có nhiều người có thể sử dụng được nhiều luồng khí như tôi.

Chỉ có những người như tôi mới có thể làm được điều đó bằng cách hấp thụ một lượng lớn khí thông qua Ma Công.

Nhưng trước tiên, tôi phải tăng cường sức khỏe cho cơ thể để có thể chịu được luồng khí đó.

Luồng khí là một chuyện, nhưng tôi cũng phải tập trung vào việc tạo nền tảng vững chắc ngay bây giờ.

Nhận thức này đã thúc đẩy quyết định tăng cường luyện tập của tôi.

Tôi có thể đạt được điều đó trước khi bước sang tuổi hai mươi không?

Tôi buộc phải làm vậy.

Chỉ khi đó mọi việc mới trở nên dễ dàng hơn.

[Có vẻ như ngươi đang vội?]

Tình hình hiện tại không cho phép thư giãn.

[Thật vậy, ta đồng ý là ngươi cần một chút tuyệt vọng.]

Khi trở về gia tộc, tôi dự định sẽ tăng cường luyện tập.

Và tôi cũng sẽ hỏi phụ thân về Lưu Tinh.

Tôi sẽ đến thăm Hạo môn... và cũng hoàn thành một số nhiệm vụ còn dang dở.

Ông ổn chứ?

[Hửm? Về chuyện gì?]

Tôi đang hỏi liệu ông có định rời đi nơi này như thế có được không?

Tôi đang hỏi về vị bằng hữu của ông ở Thiếu Lâm Tự.

Quang Minh Lực, Thiết Anh.

Trở về gia tộc đồng nghĩa với việc không biết khi nào tôi sẽ quay lại nơi này.

Tuy nhiên, Thiết lão đã trả lời câu hỏi của tôi một cách bình tĩnh.

[Có vấn đề gì vậy? Dù sao thì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi.]

Như thể những gì ông nói là điều hiển nhiên.

[Hơn nữa, nếu bây giờ ta đến gặp hắn, tên hói đó có thể sẽ chửi rủa ta mất.]

...Chửi rủa?

Một nhà sư... chửi rủa?

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhớ lại Thiết lão đã kể với tôi về việc vị Trụ trì lúc đó bị nghẹn thịt và đã làm gì đó.

Đó có phải là Quang Minh Lực không?

Bây giờ tôi cảm thấy mình đã hiểu tại sao họ lại là hảo hữu.

Đúng với câu nói: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã...

[Ngươi nói gì thế?]



Không có gì.

[...Hừ, tên khốn đó tự nói muốn nghỉ ngơi, vậy thì để hắn nghỉ ngơi đi. Nhưng nếu sau này gặp lại vẫn còn trong tình trạng như vậy, thì chỉ cần mắng hắn một trận là được.]

Những lời nói thẳng thắn của Thiết lão đã hé lộ tình bằng hữu của ông với Quang Minh Lực.

Tôi đoán họ thực sự là bằng hữu.

Bằng hữu phải không?

Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những mối quan hệ như vậy trong đời nên khái niệm này khá xa lạ với tôi.

Ừm, có một người.

Chỉ có một người, mà tên khốn đó có lẽ đang ngủ ở đâu đó trên núi Võ Đang vào thời điểm này.

Hắn ta là người mà tôi có thể gọi là bằng hữu, nhưng hắn sẽ không nhớ tôi trong kiếp này, nên tất cả đều vô nghĩa.

Lần này tôi hy vọng được nhìn thấy mặt hắn ta.

Thật không may, hắn đã không xuất hiện trong giải đấu năm nay, khiến thời gian gặp lại của chúng tôi vẫn chưa chắc chắn.

“Thiếu gia!”

Khi mọi người gần hoàn tất việc đóng gói, Vi Tuyết A bất ngờ xuất hiện và chạy vào vòng tay tôi.

“Chúng ta đã chuẩn bị xong!"

Tôi vừa hỏi vừa chải tóc cô ấy.

“Xong rồi à?”

"Vâng!"

Khi Hồng Oa nhìn thấy cô như thế, cô nhanh chóng tiến lại và kéo Vi Tuyết A ra.

"Tuyết A!"

“Hư...”

Mỗi lần cô ấy gặp rắc rối, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô trông thật dễ thương, thế nên theo thói quen, tôi cố véo má cô.

..Nhưng chẳng có gì nhiều để véo lấy.

So với lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, phần lớn mỡ thừa ở bờ má cô đã biến mất, điều đó khiến tôi cảm thấy đau lòng.

[Ngươi bị tổn thương chỉ vì chuyện này... ngươi có bị điên không?]

Thiết lão sẽ không biết vì trước đây lão ta chưa từng chạm vào nó.

[...]

Tôi nghe thấy Thiết lão nghẹn ngào sau khi nghe lời tôi nói.

Tôi tự hỏi liệu mình có làm ông ấy tức quá không, nhưng ông ta là người bắt đầu trước.

Vậy thì đó là lỗi của Thiết lão.

Trong khi gia nhân tiếp tục đóng gói, tôi đi từ lầu khách điếm xuống.

Tôi thấy những người khác đang nói chuyện vì họ đã thu dọn đồ đạc xong, nhưng giữa những người đó, tôi thấy Nam Cung Phi đang ngủ với đầu cúi xuống và Đường Tố Nhiệt đang nhâm nhi tách trà một cách bình tĩnh.

Và...

Tại sao cô ta lại ở đó?

Người ngồi cạnh họ đeo mạng che mặt chắc chắn là Mạc Dung Hy Á.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ta kể từ lần gặp cuối cùng ở Thiếu Lâm Tự.

Mặc dù chỉ mới có vài ngày trôi qua.

“Ồ! Ngươi ở đây à, Cửu thiếu gia?”

Đường Tố Nhiệt chào tôi với nụ cười rạng rỡ.

Có vẻ như dạo gần đây Đường Tố Nhiệt mỉm cười nhiều hơn.

“Ngươi có muốn ăn không?”

“Mọi người đã xong hết rồi à?”

“Chúng ta vẫn còn chút thời gian nên có thể ăn thoải mái.”



“Vậy sao? Vậy thì ta xin.”

Khi tôi đến gần hơn, Đường Tố Nhiệt kéo chiếc ghế bên cạnh cô.

Cách cô gõ vào chiếc ghế trông như thể cô ấy đang bảo tôi ngồi xuống đó.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi gọi cô hầu bàn và gọi đồ ăn. Như thường lệ, tôi hài lòng với mì và bánh bao.

"Nhưng...”

Ngay khi ngồi xuống, sự chú ý của tôi tự nhiên hướng đến Mạc Dung Hy Á.

“Tại sao Mạc Dung tiểu thư lại ở đây?”

Tôi hỏi nhưng cô ta có vẻ không phản ứng, không quay lại nhìn tôi.

Cái gì thế này? Cô ấy đang lờ tôi à?

Và tại sao cô ta lại đeo mạng che mặt?

Cô đã đeo mạng che mặt khi tôi gặp cô ấy lần đầu ở Bách Thiên Đình, nhưng tôi chắc chắn rằng cô đã không đeo nó kể từ đó nữa.

“Mạc Dung tiểu thư?"

Mạc Dung Hy Á cuối cùng cũng quay lại khi tôi gọi cô ấy lần thứ hai.

Nhưng cách cô quay đầu lại có vẻ rất cứng nhắc.

"...Trời-"

“Trời ư?”

“Này.”

“Mạc Dung tiểu thư bị bệnh à?"

"Không.."

Nhưng tại sao giọng nói của cô lại run rẩy đến thế?

Cô ấy trông có vẻ buồn bã nên tôi nghiêng người về phía tại Đường Tố Nhiệt và hỏi cô.

“...Cô ta bị sao vậy?".

Đường Tố Nhiệt lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

Có vẻ như cô cũng không biết.

“Cô ấy đến đây vào buổi sáng mà không nói một lời. Và cô ta vẫn như vậy kể từ đó.”

Ừm, nhưng tại sao...?

Tôi nghĩ rằng cô ấy đến đây vì có điều gì đó muốn nói, nhưng thái độ không tự nhiên của cô ta khiến tôi phải suy nghĩ lại.

Và bên dưới lớp mạng che mặt, tôi để ý thấy đôi má và đôi tai ửng hồng của cô.

“Mạc Dung tiểu thư.”

"...Hửm?"

Rất may lần này tôi đã nhận được câu đáp lại từ cô ấy.

“Có chuyện gì vậy?”

"...Chỉ là..."

Mạc Dung Hy Á định nói nhưng lại ngập ngừng rồi ngậm miệng lại.

Một sự im lặng bao trùm, cùng với tiếng thở nhẹ nhàng của cô.

Sau một lúc, Mạc Dung Hy Á đã lấy lại bình tĩnh và tiếp tục nói.

“Nghe nói hôm nay Cửu thiếu gia phải đi nên ta đến chào tạm biệt ngươi.”

Bất cứ điều gì khiến cô ta lo lắng trước đó dường như đã tan biến.

Cô ấy lại trở về với chính mình.

Tôi hơi khó chịu vì vẻ ngoài tiều tụy của cô, nên thật tốt khi điều đó đã trở lại, nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Mạc Dung Hy Á lại hành động theo cách đó.

“Mạc Dung tiểu tư nói là tạm biệt à?”

"Đúng."