Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 185: Thiên Nhãn (3)




Chương 185: Thiên Nhãn (3)

[Quá mạo hiểm.]

Thiết lão đã cảnh báo về kế hoạch này của tôi.

Nhưng Trụ trì của Thiếu Lâm Tự đã gửi lời mời tôi gia nhập và Huyết Ma cũng thúc giục tôi đến thăm hắn ta.

Tôi sẽ biết được mọi thứ khi đến đó.

[Vậy là ngươi đang bước vào lãnh thổ của kẻ thù sao? Ngươi hiểu rõ điều đó nguy hiểm như thế nào hơn ta.]

Huyết Ma đã biết đến sự tồn tại của tôi và hắn ta cũng tỏ ra hứng thú đối với tôi.

Tôi không nói là tôi sẽ làm ngay lập tức. Tôi chỉ đang xem xét nó như một lựa chọn.

Như Thiết lão đã chỉ ra, tôi thừa nhận sự nguy hiểm của hành động như vậy.

Tuy nhiên, rất có thể Thiết lão cũng nhận ra đây là một lựa chọn khả thi.

Thật khó để chỉ tìm kiếm những con đường dễ dàng khi phải đối mặt với những trở ngại to lớn.

Trong cuộc trò chuyện, có một điểm chúng tôi nhất trí với Trụ trì là chúng tôi phải chuẩn bị cho t·hảm h·ọa sắp tới.

Tôi không chắc liệu Trụ trì có đang ám chỉ đến cái t·hảm h·ọa liên quan đến Thiên Ma hay không?

Nhưng dù đó là gì thì tôi cũng không thể tự mình vượt qua được.

Đặc biệt là khi có nhiều điều chưa biết hơn là điều đã biết.

Đừng lo, tôi coi trọng cơ thể mình hơn bất kỳ ai khác.

[À, ra đó là lý do tại sao ngươi lăn lộn khắp nơi một cách liều lĩnh như vậy à?]

Tôi khá nhẹ nhàng với cơ thể mình, tôi nghĩ vậy...

...Có lẽ là vậy nhỉ?

[Chậc...]

Thiết lão tặc lưỡi trước lời nói của tôi.

Điều này có nghĩa là ông sẽ không thèm nói nữa.

Bất chấp lời nhận xét thông thường của mình, tôi thực sự phải cân nhắc quyết định tham gia Lưu Tinh.

Tôi sẽ quyết định sau khi tìm hiểu thêm về chúng.

Tôi không chắc mình có thể khám phá ra nhiều câu trả lời hơn chỉ bằng cách đào sâu hơn vào vấn đề này hay không?

Hơn nữa, có lẽ sẽ rất khó khăn nếu Thiếu Lâm Tự và phái Cái Bang nằm dưới sự kiểm soát của Liên Minh Võ Lâm.

Lão ta có nói là phụ thân biết phải không?

Đó là điều mà Trụ trì đã nói, nên tôi phải hỏi phụ thân.

Vì thế, điều đầu tiên tôi cần làm là rời khỏi Thiếu Lâm Tự.

Dù sao thì tôi cũng đã có kế hoạch quay lại rồi, vì tôi đã xong việc ở đây rồi...

“À...”

Khi tôi đang đi bộ rời khỏi Thiếu Lâm Tự, tôi không khỏi thốt lên.

Nam Cung Phi, người đi cùng tôi, liếc nhìn tôi và tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó tôi nắm lấy tay Nam Cung Phi và truyền nhiệt vào đó.

"...?"

Nam Cung Phi nhìn tôi, tự hỏi tôi đang làm gì, nhưng tôi vội vàng nói với cô.

“Chờ một chút, nhiệt lượng cao như vậy sẽ không lạnh đâu.”

"Hửm...?"

“Ta sẽ quay lại ngay thôi, nên hãy ở yên đây nhé, được không?”

Nam Cung Phi gật đầu nhẹ trước lời nói của tôi.

Có lẽ cô ấy rất ngạc nhiên vì điều này, nhưng cô quyết định không hỏi tôi.

[Ngươi định đi đâu?]

Tôi vừa có một chuyện muốn làm.

[Ở Thiếu Lâm Tự...? Bây giờ sao?]

Đúng.

Tôi đạp đất và nhảy lên cao, bỏ lại Nam Cung Phi đang đứng đó ngạc nhiên.

Trong khi tôi vẫn cố gắng hết sức để che giấu sự hiện diện của mình.

****************

Trong căn phòng chỉ còn lại hai nhà sư, Cường Trượng cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

“Trụ trì”

Lời nói đầy nghi hoặc này được gửi đến vị Trụ trì đang lặng lẽ nhấp từng ngụm trà.

“Bần tăng có thể hỏi tại sao ngài lại tiết lộ nhiều như vậy với đứa nhóc đó không?”

“Một lý do, phải không?”

-Hehe

Ông lão cười khẩy.

Chỉ có một số ít người trong Liên Minh Võ Lâm và Thiếu Lâm Tự biết về t·hảm h·ọa sắp tới sẽ xảy ra.

Đây cũng là điều mà chỉ có Trụ trì mới có thể chia sẻ với người khác.

Bởi vì chẳng có điều gì tốt đẹp khi cả thiên hạ biết về chuyện này.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Trụ trì cũng trả lời Cường Trượng.

“Lão nạp chỉ cảm thấy điều đó là cần thiết.”

“...Trụ trì.”

“Ngươi có thấy phản ứng của đứa nhóc đó không?”



Cường Trượng bắt đầu nghĩ về Chân Long sau lời nói của Trụ trì.

Bất chấp những lời đồn đại tiêu cực xung quanh mình, tên nhóc đó vẫn thể hiện sự tôn trọng và hành xử đúng mực.

“...Khi nó phản ứng theo cách thắc mắc?"

“Lão nạp đang nói đến lúc nó nghe về t·hảm h·ọa."

Bộ râu của Cường Trường rung nhẹ lên sau khi nghe vị Trụ trì nói vậy.

Ông tự hỏi vị Trụ trì đang nói đến điều gì?

Tuy nhiên, ông không khỏi kinh ngạc khi nghe những lời mà Trụ trì nói sau đó.

“Nó bình tĩnh về chuyện đó. Thực tế, nó có vẻ sốc hơn khi nghe về Lưu Tinh."

"Đúng."

"...!"

“Cảm giác như thể nó đã biết trước về t·hảm h·ọa sắp xảy ra.”

-Xiiiiii...

Một luồng khói nhẹ bắt đầu bốc ra từ miệng Thiên Nhãn.

Làn khói này được tạo thành từ dòng khí, cho thấy thọ mạng của Trụ trì đang dần suy yếu.

“Ngươi không thấy quang minh trong mắt nó đặc biệt sao? Mặc dù nó chỉ là một đứa nhóc?”

Hắn khác hẳn với thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi cạnh hắn.

Có vẻ như ngay từ đầu thiếu nữ đó đã không hề có hứng thú với thế giới này.

Không giống như những người dòng họ của cô có họ Nam Cung...

Cô ấy trông giống như một viên ngọc trai trắng tinh khiết.

Sự chú ý của cô chỉ hướng về người bên cạnh mình và ngay cả Cường Trượng, người đã dành cả cuộc đời để làm tu đạo, cũng nhận thấy điều này.

Làm sao cô có thể làm như vậy khi trước mặt cô là Trụ trì của Thiếu Lâm Tự?

Quang minh trong mắt tên nhóc đó.

Đây là điều mà Cường Trượng không thực sự chú ý tới.

Hắn là một thiên tài trẻ tuổi đã thể hiện tài năng trong giải đấu năm nay và Cường Trượng đã rất ấn tượng với cơ thể được rèn luyện tốt của hắn ở cái độ tuổi này...

“Lão nạp cầu nguyện rằng nó sẽ quyết định tham gia cùng chúng ta.”

“...Bần tăng đang gặp khó khăn trong việc hiểu.”

Thế giới mà vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự nhìn thấy qua Thiên Nhãn nằm ngoài tầm hiểu biết của Cường Trượng.

Rốt cuộc, điều đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mặc dù Thiên Nhãn đã nhắc đến tai họa này, nhưng ông không biết rằng tai họa sắp tới này lớn đến mức nào mà để cho vị Trụ trì của Thiếu Lâm Tự mình vẫn kiên trì mặc dù thân thể đã mệt mỏi đủ điều.

Chính Trụ trì đã nói rằng t·hảm h·ọa sẽ xảy ra với thế giới, nhưng ông lại không có mặt khi nó xảy ra.

Đó chính xác là lý do tại sao họ phải chuẩn bị rất nhiều cho việc này.

Cường Trượng không thể nói gì khi nhìn vị Trụ trì đang cầu nguyện cho tương lai mặc dù cuộc sống của ông đang dần cạn kiệt.

“Có lẽ có lý do gì đó khiến ông ấy giao phó trách nhiệm này cho lão nạp. Cho nên, lão nạp này phải chấp nhận.”

Trụ trì nói rằng Thiên Nhãn của ông là trách nhiệm của ông. Cường Trượng thừa nhận rằng có một ý nghĩa trong điều này.

“Cường Trượng”

“Vâng, Trụ trì.”

“Lão nạp này phải đi thăm Liên Minh Võ Lâm.”

“Lần trước ngài đã đi rồi, lần này ngài nên nghỉ ngơi đi.”

Cường Trượng nói những lời đó vì sức khỏe của Trụ trì, nhưng Cường Trượng đã biết rằng Trụ trì sẽ không nghe lời mình.

“Thời gian không còn nhiều nên lão nạp này phải nhanh chân lên.”

Ý của ông là không còn nhiều thời gian nữa cho đến khi thế giới phải đối mặt với t·hảm h·ọa sắp xảy ra sao?

Hay ý của ông là cuộc sống của ông sắp tới điểm chấm hết?

Bản thân Cường Trượng không dám hỏi câu hỏi này.

“...Bần tăng sẽ liên lạc với Liên Minh Võ Lâm.”

“Ta rất cảm kích.”

Cường Trượng rời khỏi phòng, còn Thiên Nhãn, người ở lại một mình trong phòng, ngồi bình tĩnh với đôi mắt nhắm nghiền.

Tiếng động và làn gió mùa đông thổi qua cửa sổ phá vỡ sự im lặng, nhưng Thiên Nhãn vẫn không để ý đến chúng, tâm trí lão ta vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ về đứa nhóc mà lão đã gặp trước đó.

Nó rất nóng. Nóng lắm.

Chỉ cần nhắm mắt lại cũng không cản trở được tầm nhìn của Thiên Nhãn.

Trên thực tế, nó còn làm tăng cường lực lượng của Thiên Nhãn hơn nữa.

Việc nhắm mắt lại cho phép Thiên Nhãn nhìn nhận nhiều hơn, đặt ra câu hỏi về nhiều thứ, nhưng điều này đặc biệt độc đáo.

Nhưng bên trong thì đen kịt.

Trời thì ngập trong cái nóng vô tận, nhưng cũng đầy hắc ám.

Có vẻ như đây là một quang cảnh trái ngược, nhưng theo một cách kỳ lạ nào đó, các yếu tố lại hòa hợp với nhau.

Bởi vì thế, Thiên Nhãn cảm thấy như đôi mắt của mình đang nói với lão ta rằng ông nên để mắt đến đứa nhóc đó.

Vị Trụ trì tự hỏi trong đầu rằng mình cần phải chú ý đến điều gì?

Nhưng rồi ông kết luận rằng mọi thứ trên thế giới này đều có ý nghĩa.

“...Tất cả đều là thiên ý.”

Thiên Nhãn cầu nguyện với đôi mắt nhắm lại cho một ý nghĩa trường tồn dẫn đến một kỷ nguyên hòa bình thế giới lâu dài...

Và để cuộc sống của lão ta có ích trong việc đạt được hòa bình đó.

****************



-Sột soạt...

Có người đang quét sân bằng một chiếc chổi nhỏ hơn kích thước trung bình.

Đó là một tiểu sư tăng trông chỉ mới mười tuổi.

Đó là Hỷ Anh, nhà sư trẻ nhất của Thiếu Lâm Tự.

“Ta đã nói là ta hoàn toàn ổn khi đi làm lại...”

Hỷ Anh vừa quét sân vừa lẩm bẩm.

Đó là vì những người khác không cho Hỷ Anh quay lại làm nhiệm vụ sau vụ việc ngày hôm đó.

Ta đã nói với họ là không sao đâu...

Không hiểu sao Hỷ Anh lại mất hết ký ức của mười ngày qua.

Hắn cảm thấy hoang mang khi tỉnh dậy trong y thất, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Hắn đã được lang y kiểm tra tình trạng sức khỏe nhưng cơ thể hắn không có vấn đề gì lớn và lang y cho rằng tình trạng mất trí nhớ có thể là do gắng sức quá mức.

Do đó, Hỷ Anh, người đã làm việc chăm chỉ để duy trì danh tiếng của Thiếu Lâm Tự, đã bị buộc phải nghỉ ngơi.

Hắn ta thậm chí còn bị cấm luyện võ cho đến khi cơ thể hoàn toàn bình phục, nhưng Hỷ Anh không thể nói gì vì chính các tiền bối đã nói với hắn ta điều đó.

Tiền bối chắc hẳn đang phải làm việc rất chăm chỉ lúc này...

Hỷ Anh cảm thấy rất thất vọng.

Gia nhập Thiếu Lâm Tự muộn hơn những người khác, hắn ta tin rằng mình cần phải nỗ lực nhiều hơn.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao ta lại không nhớ được gì cả?”

Hỷ Anh không thể hiểu được.

Lang y cho rằng hắn mất trí nhớ là do làm việc quá sức, nhưng Hỷ Anh không tin bản thân hắn đã gắng sức nhiều đến vậy.

Thực ra, thức dậy lần đầu tiên còn khó khăn hơn.

Rốt cuộc, hắn cảm thấy không thoải mái khi phải cử động cơ thể đã không cử động trong nhiều ngày.

Theo các tiền bối, ta vẫn có thể làm việc như thường lệ nhưng đừng quá cố.

Hỷ Anh không thể không cảm thấy bực bội vì hắn không thể nhớ được bất cứ điều gì.

Hiện tại, hắn chỉ được phép quét sân.

Làm sao ta có thể làm được với tốc độ này...

Nhiều người khen Hỷ Anh rất có tài năng, nhưng bản thân Hỷ Anh lại không thể hiểu hết được điều đó.

Hắn muốn trở thành trung tâm của Thiếu Lâm Tự.

Mặc dù đó là một ý nghĩ khá tham vọng khi mang nó vào trong cơ thể nhỏ bé của mình.

-Soạt soạt.

Ta không nghĩ mình có thể đạt được bất cứ điều gì ở tình trạng hiện tại...

Hỷ Anh tiếp tục quét sân sau khi thở dài.

Hắn ta cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng vẫn tận tâm với công việc.

Đó là vì hắn được dạy rằng môi trường xung quanh cũng phải được sạch sẽ, chứ không chỉ riêng cơ thể mình.

-Bụp

"Hửm?"

Có thứ gì đó mắc vào bụi cây khi hắn ta đang quét sân.

Hắn cảm thấy một cảm giác rõ rệt bên trong đống lá đã chất thành từng bó.

Đẩy đống lá sang một bên, Hỷ Anh tự hỏi liệu có hòn đá nhỏ nào kẹt trong đống lá không?

Điều ngạc nhiên là bên dưới đám lá, hắn phát hiện ra một vật thể bí ẩn.

“Đây là...”

Không phải một hòn đá vướng vào cây chổi của Hỷ Anh.

Đó là một cuốn sách mỏng.

Hỷ Anh cẩn thận cầm cuốn sách lên và mở ra để xem nội dung bên trong.

"...Hả?"

Hỷ Anh ngay lập tức mở to mắt khi nhìn vào nội dung bên trong cuốn sách, rồi nhìn xung quanh xem có ai vô tình để quên cuốn sách không?

Tuy nhiên, chẳng có ai ở đó cả.

****************

Khoảng 30 phút sau khi Cửu Dương Thiên bảo Nam Cung Phi đợi, đúng lúc hơi ấm mà hắn truyền cho cô sắp biến mất, Cửu Dương Thiên đã quay trở lại.

“...Sao ngươi lại như vậy?”

Cửu Dương Thiên hỏi Nam Cung Phi.

Điều này cũng dễ hiểu vì Nam Cung Phi đang ngồi co ro dưới đất.

Không thể nào chân cô ấy b·ị đ·au chỉ vì cô đứng đó suốt 30 phút.

“Ngươi... đã đi đâu...?”

Nam Cung Phi từ từ đứng dậy và hỏi Cửu Dương Thiên khi hắn quay lại.

“Ta vừa có việc đột xuất.”

Hắn nói chuyện một cách thoải mái, mặc dù giọng điệu có thể nhận ra được một chút mệt mỏi.

Chỉ có 30 phút.

Với khả năng võ công của Cửu Dương Thiên, việc khiến hắn mệt mỏi không phải là một việc dễ dàng.

Điều này có nghĩa là hắn đã di chuyển một cách liều lĩnh, tiêu tốn rất nhiều nội khí, hoặc hắn ta di chuyển một cách thận trọng do sử dụng quá nhiều nội khí.

Nam Cung Phi tự hỏi hắn phải làm gì ở Thiếu Lâm Tự mới có thể có hoạt động như vậy.

“...”



Tuy nhiên, cô đã kiềm chế không nói ra suy nghĩ của mình.

Thay vào đó, cô cẩn thận tiến lại gần Cửu Dương Thiên và đưa tay chạm vào tóc hắn.

Giữa mái tóc đen có chút hào quang xích sắc, cô nhặt ra một thứ gì đó.

"Lá cây..."

“Hừm, chắc là nó dính vào tóc ta khi ta đang trên đường quay lại đây."

Cửu Dương Thiên nhanh chóng giật lấy chiếc lá từ tay Nam Cung Phi và ném nó sang một bên.

Khi làm vậy, hắn lẩm bẩm...

Cái thứ này bám vào ta từ khi nào vậy? Không ai khác nhìn thấy nó, đúng không?

“Ta đói rồi. Chúng ta đi thôi."

Nói xong, Cửu Dương Thiên nắm lấy tay Nam Cung Phi.

Vì có lẽ những người khác đã quay lại khách điếm rồi nên họ có lý do để vội vã.

-Xoạt

"Hửm?"

Đang cố gắng di chuyển một cách nhanh chóng.

Cửu Dương Thiên phát hiện Nam Cung Phi đứng im tại chỗ, bất động như một tảng đá.

“Có chuyện gì vậy?".

"...Chậm.”

"Cái gì?"

“...Đi... Chậm thôi.”

Cửu Dương Thiên nhíu mày, tỏ ra bối rối trước hành vi bất thường của Nam Cung Phi.

Để đáp lại, Nam Cung Phi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn.

“Đi chậm thôi... vì chỉ có hai chúng ta...”

“...”

Cửu Dương Thiên im lặng, ngạc nhiên trước lời nói thận trọng và có phần ngại ngùng của Nam Cung Phi.

Vào lúc đó, Nam Cung Phi nhận thấy tai của Cửu Dương Thiên hơi đỏ.

Sau khi nhìn thấy điều đó, Nam Cung Phi mỉm cười nhẹ.

Cô muốn đi chậm hơn nữa, nhưng cô biết rằng với tính cách của Cửu Dương Thiên, hắn sẽ không cho phép điều đó.

Nam Cung Phi biết rằng cô không phải là người duy nhất mà hắn quan tâm.

Nhưng dù vậy, cô vẫn muốn tham lam một chút.

Suy cho cùng, đây cũng là thời điểm thích hợp để làm như vậy.

“Ngươi ổn chứ?"

Khi Nam Cung Phi nhìn vào mắt hắn và hỏi, Cửu Dương Thiên liền thở dài.

“...Ngươi, ngươi học được điều này ở đâu?"

Nam Cung Phi dừng lại một lúc sau khi nghe Cửu Dương Thiên nói vậy.

Sau đó cô trả lời bằng giọng thì thầm.

"...Tố Nhiệt..."

Có vẻ như cuối cùng cô không thể nói dối được nữa.

Cửu Dương Thiên mỉm cười trước phản ứng của cô.

"Ngươi cứ học những điều kỳ lạ từ cô ấy. Ngươi là gì, một nữ hài à?"

“...”

“Đi thôi.”

Sau khi nói xong câu, hắn bắt đầu bước đi.

Tuy nhiên, Nam Cung Phi nhận thấy Cửu Dương Thiên không từ chối yêu cầu của cô.

Hắn không những không buông cánh tay đang bị cô ôm chặt lấy, mà bước chân cũng chậm hơn bình thường đáng kể.

Nam Cung Phi cảm thấy có điều gì đó ngứa ran bên trong mình mỗi khi nhìn thấy hắn như vậy.

Mặc dù hơi ấm mà Cửu Dương Thiên mang lại chắc hẳn đã tan biến rồi.

“Ừm, ta nghĩ chúng ta sẽ rời đi vào ngày mai. Ngươi không còn việc gì để làm ở đây nữa, đúng không?”

Nam Cung Phi gật đầu trước lời nói của Cửu Dương Thiên.

Cô không hề có chút hứng thú nào với Hà Nam.

Cô chỉ đến đây vì đó là nơi mà Cửu Dương Thiên muốn đến.

...Thiên Tuấn...

Đột nhiên, suy nghĩ về đệ đệ của Nam Cung Phi hiện lên trong tâm trí.

Cô đã không gặp hắn ta kể từ giải đấu nên cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Sau trận chiến với Cửu Dương Thiên và hắn được chuyển đến y thất và cô đã quan sát hắn từ xa.

Dù sao thì đó cũng là đệ đệ cô mà.

Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đó.

...Đệ ấy... sẽ ổn thôi.

Mối quan tâm của cô dành cho đệ đệ mình kết thúc ở đó.

Trong khi tâm trí cô đang nghĩ đến thanh kiếm và khuôn mặt của một ai đó.

Và người đó đã lên tiếng.

“...Chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút không? Ta đói rồi."

“...”

“Được rồi, đừng trừng mắt nhìn ta như thế..."

Vì hắn ăn nói thiếu tế nhị nên Nam Cung Phi ôm chặt cánh tay hắn hơn như một h·ình p·hạt...