Chương 179: Đông Bất Hàn (1)
Thi thể bất động của tiểu sư tăng ngã xuống đất như một con rối bị đứt dây, cái lạnh của c·ái c·hết bao trùm lấy hắn.
Nhìn vào chiếc cổ bị vặn vẹo một cách bất thường với đôi mắt mờ đục vô hồn, có vẻ như cuộc sống của hắn ta đã kết thúc.
Ừm, điều đó đúng nếu đó là một tình huống bình thường, nhưng...
“Thật nực cười, ngươi không định đứng dậy à?"
Tôi cất tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào tên khốn đó.
Thậm chí đá hắn ta vài cái cũng không có vẻ gì để khiến cho hắn ta đứng dậy.
Nhưng tôi chắc chắn rằng hắn ta không c·hết.
Tôi nheo mắt lại.
Làm sao tôi có thể nhìn thấy được điều này?
Ngay phía trên đan điền của tên khốn đó, tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó giống như hồng quang ở chỗ đó.
Chỉ cần nhìn vào luồng ánh sáng yếu ớt còn sót lại, tôi có thể suy ra rằng hắn chưa c·hết.
-Bừng!
Tôi triệu hồi ngọn lửa trong tay mình.
Đe dọa thiêu cháy hắn ta có thể có tác dụng.
“Được rồi, cứ giữ nguyên như vậy.”
Ngay lúc tôi sắp bắn ngọn lửa thiêu đốt vào hắn...
“Khoan đã! Ờ... khoan đã.”
-Rắc!
Hỷ Anh bắt đầu cử động, xương của hắn kêu răng rắc một cách bất thường.
Không, thậm chí không thể gọi đó là Hỷ Anh nữa.
“Thật sự, làm sao ngươi biết được? Ngươi không thể nào...”
Cổ của hắn trở lại bình thường và khuôn mặt hiền từ của tiểu sư tăng đã biến mất.
Ngoại hình của tên khốn đó bây giờ trông giống như một thiếu nữ mà tôi chưa từng gặp trước đây.
-Bụp!
“Agh....!?”
Tôi lập tức đá vào mặt 'nó'.
"Nếu ngươi định giở trò gì thì ta sẽ g·iết c·hết ngươi."
Có vẻ như ‘nó’ nghĩ rằng trái tim tôi sẽ nhân từ đi nếu nó thay đổi hình dạng thành thứ gì đó như thế.
“...Ngươi có vẻ hơi lạnh lùng nhỉ?”
Tên khốn đó cười khúc khích.
Tôi nắm lấy cổ ‘nó’ và nhấc ‘nó’ lên.
“Ngươi là thằng khốn đó đúng không?”
Vụ việc xảy ra cách đây vài tháng, khi các võ giả của Nam Cung gia t·ấn c·ông một gia nhân của Cửu gia và bắt cô ấy làm con tin.
Có vẻ như Nam Cung gia phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện, nhưng kẻ thực sự chịu trách nhiệm đã biến mất.
Vì thế, tôi thậm chí còn phải mất công xuống tầng hầm để kiểm tra.
Và trái với dự đoán của tôi, tên khốn đó vẫn còn ở đó.
"Ngươi là cái gì thế, đồ khốn nạn?"
“Ngươi sẽ nói gì nếu ngươi cũng ở trong hoàn cảnh của ta?”
Cảm giác thật khác biệt.
Thậm chí chỉ cần nhìn vào tên khốn đó trong tầng hầm cũng khiến tôi thấy buồn nôn, thế nhưng, tôi lại không cảm thấy điều gì tương tự từ tên khốn trước mặt mình.
Kể cả nếu tôi có thể làm được thì nó cũng cực kỳ nhỏ bé khi so sánh.
[...Thật là một gã kỳ lạ. Nó có thể thay đổi khuôn mặt như vậy mà không cần dùng đến mặt nạ.]
Tên khốn đó vẫn tiếp tục cười khúc khích và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngươi vẫn định giữ cổ ta mãi sao?”
Con khốn đó đã chữa lành cổ nó sau khi tôi làm nó gãy, vì tôi nghĩ lần trước tôi đã làm gãy tay nó, nhưng nó cũng đã hồi phục rồi sao?
Như vậy có nghĩa là 'nó' miễn nhiễm với sát thương vật lý phải không?
Ngay cả khuôn mặt bị lõm xuống vì cú đá của tôi trước đó cũng đã lành hẳn.
Ồ, liệu có giống vậy không nếu tôi đốt nó bằng lửa?
“Mục tiêu của ngươi là gì?”
Điều này có nghĩa là tôi không thể t·ra t·ấn nó bằng nỗi đau về thể xác.
Ừm, vì đang ở vùng đất Thiếu Lâm Tự nên ngay từ đầu tôi đã không dễ dàng làm được điều như vậy.
“Ta đã nói rồi. Ngươi nghĩ tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Tôi nhìn vào xác tên khốn đó.
Nơi mà hồng quang còn lưu lại.
Nếu tôi nghĩ về lý do tại sao tôi đột nhiên có thể nhìn thấy điều này thì chắc chắn có liên quan đến Thiết Anh.
Tôi chỉ bắt đầu nhìn thấy luồng ánh sáng này sau khi gặp ông ấy.
Lúc đó tôi cũng có cảm giác lạ lùng như vậy.
Ông ta đã làm gì tôi vậy?
Nếu không thì tôi sẽ không bao giờ có thể đột nhiên thay đổi như thế này.
Tôi s·iết c·ổ tên khốn đó mạnh hơn nữa, nhưng vẫn không ngăn được miệng hắn.
“Chúng ta mỗi người mỗi lối riêng mà?”
“Lối riêng?”
“Đúng vậy, bất kể là trong gia tộc của ngươi hay bây giờ, ta thực sự không gây hại gì cho ngươi, vậy nên ngươi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?”
[Haha, tên này buồn cười thật. Cái lưỡi của nó còn vô liêm sỉ hơn bất cứ thứ gì.]
Đúng như dự đoán, có vẻ như tên khốn này chính là người tôi đã gặp lúc đó.
“Mặc dù ngươi đã trốn vào gia tộc ta mà không được phép để gây ra vụ việc đó?”
“Thì sao? Ngươi có b·ị t·hương trong quá trình đó không?”
Đúng, như tên khốn đó đã nói, nó có lợi cho tôi nhiều hơn là có hại.
Tôi đã có thể đạt được nhiều hơn những gì mà gia tộc tôi phải đền bù cho Nam Cung gia.
Tuy nhiên, đó lại là một câu chuyện khác.
“Cho dù ngươi có giam cầm ta, cũng không thể để ta nói ra. Ngươi hiện tại làm như vậy, thật ra là đã làm sai cách rồi, ngươi không nên cho ta biết cách ngươi làm thế nào mà có thể đoán được ra ta.”
Thật kinh tởm khi thấy tên khốn đó cười khúc khích với vẻ ngoài của một đứa nhóc.
Ừm, tôi nên làm gì đây?
Tôi không thể t·ra t·ấn tên khốn đó và nó có vẻ quá thoải mái - như thể 'nó' có thể trốn thoát bất cứ lúc nào - khiến việc giam cầm không có tác dụng.
“Ngươi giấu Hỷ Anh ở đâu?"
“Cái gì, đó là điều ngươi thắc mắc sao? Tại sao ngươi lại tò mò về chuyện như thế? Tên đó có vẻ không quan trọng?”
Đột nhiên, tên khốn đó cười toe toét một cách rùng rợn, như thể nó đã học được điều gì đó từ câu hỏi của tôi.
“Có lẽ ngươi đang lo lắng? Lo lắng về việc tên tiểu sư tăng kia sẽ ra sao?”
Thực ra không phải vậy, vì tôi không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn, hắn là người mà tôi thậm chí còn không biết đến.
Ừm, xét theo phản ứng của 'nó' thì có vẻ như hắn ta thực sự tồn tại.
Tiểu sư tăng tên Hỷ Anh dường như thực sự tồn tại ở Thiếu Lâm Tự.
Điều đó có nghĩa là tên khốn đó không thể biến thành một cơ thể không tồn tại.
“Còn nữa, tại sao ngươi lại không... ngạc nhiên?"
“Ta có nên thế không?”
“Điều này không phải rất sốc sao?”
-Rụp!
Sinh vật đó thay đổi ngoại hình trong khi vẫn tiếp tục nói.
Mọi hình dạng của nó đều lạ lẫm, tuy nhiên, dường như sinh vật này có thể biến thành bất kỳ ai mà không có bất kỳ hạn chế nào về giới tính hay tuổi tác.
Nếu tôi nghĩ về những gì đã xảy ra trong gia tộc của tôi, có vẻ như sinh vật này có thể thay đổi toàn bộ cơ thể của nó.
Quả thực rất là sốc, nhưng tôi đã trải qua đủ chuyện khiến tôi sốc vì chuyện như thế này rồi.
...Điều quan trọng là tôi sẽ không biết danh tính của hắn ta nếu tôi không nhìn thấy luồng ánh sáng đó.
Cảm giác lạ lẫm đó không chỉ cho tôi thấy mà còn cho tôi cảm nhận.
Tôi có thể cảm nhận theo bản năng rằng đó chính là tên khốn đó.
[Nhóc con]
Đột nhiên, Thiết lão gọi tôi.
Hửm?
[Ngươi nói ngươi có thể nhìn thấy luồng ánh sáng?]
Đúng, tôi có thể.
Hồng quang còn sót lại đó chắc chắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
[Ồ, nếu luồng ánh sáng đó là một loại khí thì sao? Ngươi không nghĩ rằng ngươi có thể sử dụng khả năng hấp thụ của mình vào nó sao?]
Hấp thụ nó?
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thử làm điều đó, nhưng ngay cả khi có làm thì hậu quả cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Luồng khí này quá đáng ngờ nên không đáng để làm vậy.
[Ta không muốn xem thứ đó tiếp diễn thêm nữa. Ít nhất thì ngươi cũng nên thử chứ?]
...Hah.
Cuối cùng, tôi đành đầu hàng và đưa tay về phía đan điền của tên khốn đó.
Sinh vật này bỗng có phản ứng khó chịu.
“Hửm? Ngươi đang cố làm gì thế? Cái gì, ngươi đang cố làm gì đó vì đó là ngoại hình của một thiếu nữ ư-!"
-Xiiii...
Nó dần yếu đi khi Ma Đạo Thiên Hấp Công của tôi được kích hoạt và từ từ hấp thụ luồng khí của tên khốn đó.
“Cái này... cái gì...?! Đợi đã...!”
Ồ, vậy là nó có hiệu quả.
Tôi cũng có thể hấp thụ được những điều như thế này nhỉ?
Liệu điều này có nghĩa là tôi có khả năng hấp thụ mọi loại khí không?
Biểu cảm của sinh vật này trở nên tuyệt vọng như thể nó không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
“Cái gì... cái gì thế này? Cái gì... này!".
“Ta đồng ý, ta cũng ngạc nhiên như ngươi vậy."
“Mẹ kiếp... thả ta ra! THẢ TA RA!!!”
Có vẻ như nó đang cố thoát khỏi tay tôi, nhưng tôi dễ dàng kiểm soát được nó vì nó thậm chí còn không mạnh đến vậy.
Hoặc có thể sinh vật đó không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào của nó ngay lúc này vì tôi đang hấp thụ luồng khí của nó.
“Ồ, bây giờ trông ngươi có vẻ hơi tuyệt vọng.”
“...N-Ngươi... đồ khốn nạn, ngươi là cái gì thế!?”
Có vẻ như hiện tại tên khốn đó đang trong tình thế tuyệt vọng, giọng nói của hắn run rẩy không giống như trước.
“Được rồi, nhìn xem, đây không phải là điều ta đã hỏi ngươi trước đó sao? Tốt. Bây giờ cứ như vậy đi.”
Tôi kiểm soát tốc độ hấp thụ.
Xét theo việc tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác mới mẻ nào khi luồng khí này đi vào cơ thể, có vẻ như luồng khí của tên khốn đó cùng loại với một trong những loại khí bên trong cơ thể tôi.
Có phải là Ma khí không?
Khả năng đó là cao nhất.
Cũng có thể là luồng khí của Độc Cô Chuẩn.
Có rất nhiều khả năng.
Ít nhất thì nó không giống như luồng khí thông thường hay Đạo khí.
“K...Không, dừng lại!”
“Được thôi, vậy thì ngươi phải cho ta một lý do chính đáng để dừng lại chứ?”
“N-Ngươi muốn gì?".
“Ngươi tự tìm hiểu nhé?”
Với điều đó, tôi đã tăng nhẹ tốc độ hấp thụ.
Bởi vì tôi đã ăn rất nhiều loại khí cho đến thời điểm này nên giờ tôi có khả năng kiểm soát tốc độ hấp thụ.
“Vậy thì về đứa nhóc hòa thượng kia...? Đứa nhóc đó vẫn còn sống..! Ta chỉ cho nó ngủ trên một ngọn núi gần đó thôi!”
“Ta thực sự không quan tâm đến điều đó."
Như tên khốn đó đã nói trước đó, hắn ta chẳng quan trọng với tôi chút nào.
Tôi đã sống ích kỷ và tôi dự định sẽ tiếp tục làm như vậy.
Vậy nên thứ mà tôi cần tên khốn này nói ra là thứ gì đó khác biệt.
“T-Thế thì sao?”
“Mục đích của ngươi khi đến đây là gi?”
“Mẹ kiếp...”
Sinh vật đó chửi thề khi nghe câu hỏi của tôi.
“Chẳng phải ngươi đã đoán trước được là ta sẽ hỏi câu này sao?"
Mặt trời sắp lặn.
Tôi thực sự không có dự định dành nhiều thời gian ở đây nên phải quay lại sớm.
Mặc dù tôi không biết liệu mình có thể làm được điều đó hay không khi mà những phiền toái này liên tục xuất hiện.
Làm sao tôi có thể bỏ đi sau khi tìm thấy tên khốn này?
Tôi phải cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.
“A! Thế thì ngươi hỏi về chuyện khác đi, như là danh tính của ta chẳng hạn."
“Ta xin lỗi, nhưng ta đã biết ngươi là ai rồi."
“...Cái gì?”
“Ngụy tộc.”
Nó kinh ngạc mở to mắt sau khi nghe lời tôi nói.
“Ngươi! Đồ khốn nạn, sao ngươi lại biết thế!..."
“Ai biết được?”
Vực Thẳm, sinh vật bước ra từ nơi c·hết tiệt đó, đã tự mình nói những lời này.
Tôi cho rằng tên khốn này giống hắn ta nên chỉ đoán vậy thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đoán đúng.
“Vậy thì, thay vì làm ầm ĩ như vậy, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại đến đây nhé?”
Tôi tăng tốc độ hấp thụ hơn nữa.
Với tốc độ này, tôi sẽ tiêu thụ hết luồng khí của nó chỉ trong một thời gian ngắn.
“Ngươi...! Tại sao ngươi lại làm thế với ta! Ta... ta đã làm gì sai cơ chứ?!!”
Tôi lờ đi tiếng quát lớn của nó.
“Là vì chuyện lần trước sao? Nhưng bên ngươi cũng đã chấp thuận rồi!”
Tôi dừng lại khi nghe những lời như vậy phát ra từ miệng tên khốn đó.
Hắn ta vừa nói gì vậy? Cửu gia đã chấp thuận rồi sao?
“Ai đã phê duyệt cái gì?”
“... Mẹ kiếp, không phải rất rõ ràng là chúng ta chỉ có thể hành động sau khi bên các ngươi đã chấp thuận sao? Nghĩ mà xem?”
Nếu lời tên khốn này nói là sự thật thì ít nhất, đó không phải là phụ thân.
Vậy thì đó có phải là Đại trưởng lão không?
Tôi tự hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào sinh vật đó.
“Chỉ cần nói cho ta biết đó là ai thôi."
“Làm sao ta biết được... Ngươi có thể dừng lại được không!”
Có vẻ như tên khốn đó không biết nhiều về chuyện này.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, bây giờ hãy nói cho ta biết mục đích ngươi đến đây.”
“Ta không thể! Ta làm tất cả những điều này... vì ta không thể nói với ngươi...! Sao ngươi không hỏi ta một câu khác...!?”
Chậc.
Tôi tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.
Một cái cấm chú nữa hả?
Lẽ ra phải rõ ràng là sẽ có sự ràng buộc đối với thông tin quan trọng như thế này.
Chỉ là tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi một sinh vật như thế này, một thứ thậm chí không phải con người, cũng có thể bị khắc xuống cấm chú.
Vì thế tôi đã hỏi một câu hỏi khác.
"Này."
“Làm ơn... hãy để ta... hãy để ta sống... Ta có việc phải...”
“Ngươi có biết về *** không?"
Chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng khiến lưỡi tôi mất hết sức lực.
Mặc dù tôi tự nói ra điều đó bằng miệng mình, tai tôi vẫn không thể hiểu được.
Tôi có thể nói điều đó trong đầu, nhưng cảm giác như cả thế giới này đang từ chối cái tên đó.
Nó vẫn gây cảm giác khó chịu và buồn nôn như trước.
[Nhóc con, ngươi vừa nói gì thế?]
Có vẻ như Thiết lão cũng không hiểu những gì tôi vừa nói, giống như lần trước.
Khi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống lưng, tôi cố định lại nét mặt của mình.
Không có con dấu trong tay, ngay cả việc nghĩ đến cái tên đó cũng khiến tôi thấy khó khăn.
Con dấu mà chỉ có Thiếu chủ của Cửu gia mới có thể sở hữu.
Theo một cách nào đó, nó giống như một bảo vật của Cửu gia.
Và vì không mang theo nó bên mình, nên tôi cảm thấy như mình sắp c·hết chỉ khi nhắc đến cái tên đó thôi.
“L... Làm sao... Làm sao ngươi biết cái tên đó...”
Rất may là nó có vẻ hiểu được những gì tôi nói.
Vậy có nghĩa là tên khốn đó cũng biết về họ sao?
“Ngươi có quan hệ gì với tên khốn đó không?”
Khi tôi hỏi, sinh vật đó trông như thể đã mất hết ý chí.
Tôi tự hỏi điều gì đã mang lại biểu hiện như vậy.
“Ta hiểu rồi... Đó có phải là lý do tại sao ngươi không bị sốc không? Ngươi đã biết về ‘Khởi Nguyên’ rồi."
--{Ở đây nên dùng ‘Khởi Nguyên’ ‘Khởi Thủy’ hay ‘Nguyên’ thì hay hơn đây ta? Cho xin ý kiến}--
“Khởi Nguyên? Ý ngươi là sao?"
Tôi hỏi sinh vật đó khi màu sắc trong mắt nó dần mất đi.
“Thế giới này thật kinh tởm... Ngay từ đầu họ đã không có ý định giữ ta lại!”
Tôi tự hỏi liệu mình có nên buông tay không?
Nghe có vẻ như tên khốn đó cuối cùng cũng tiết lộ một số thông tin có giá trị.
‘Khởi Nguyên’ hả?
Nếu sinh vật đó ám chỉ tên khốn bên trong tầng hầm là 'Khởi Nguyên' vậy thì tên khốn ở đây là gì?
Đây có phải là bản sao của một loại nào đó không?
Có phải điều đó có nghĩa là còn có nhiều phiên bản khác của tên khốn đó ư?
Nếu điều đó là đúng thì mục đích cuối cùng của những sinh vật này là gì?
“Agh...!”
Tên khốn đó thốt lên giọng than thở, kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng.
“Mẹ kiếp... Ta thực sự muốn g·iết c·hết lão già đó!”
Tôi nhẹ nhàng buông cổ nó ra, lắng nghe tiếng nó than thở.
“Tại sao bây giờ ngươi lại thả ta đi? Ngay cả ngươi cũng phải biết rằng đã quá muộn rồi chứ?”
“Ngươi có c·hết nếu ta hấp thụ hết khí của ngươi không?”
“Haha, c·hết tiệt... Ngươi làm mà không biết sao? Ta còn tưởng rằng ngươi biết, đồ khốn nạn...!”
Tôi có thể thấy một đường hằn sâu xuất hiện trên má của sinh vật đó như thể một vết nứt đã hình thành.
Có vẻ như chuyện này xảy ra là do toàn bộ luồng khí của hắn ta đã bị hấp thụ hoàn toàn.
“Ngươi rốt cuộc là cái gì? Ngươi là ai, có thể có được như vậy lực lượng to lớn như vậy?”
“Kể cả khi phát hiện ra thì ngươi sẽ làm gì?”
“Ta đã cố gắng hết sức để kể cho ngươi mọi chuyện, vậy thì có công bằng không khi ngươi ít nhất cũng phải kể cho ta một điều?"
“Ngay từ đầu, ngươi đã không có quyền đặt câu hỏi rồi.”
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào tên khốn đó.
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể moi thêm thông tin từ hắn ta, nhưng sinh vật đó giờ trông khô héo, không còn sức sống, dường như đã mất đi hầu hết sức mạnh của mình.
Mặc dù vậy, sinh vật đó vẫn nhìn vào mắt tôi và nói.
“...Đôi mắt của ngươi... Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là một đứa nhóc có năng khiếu của Cửu gia thôi, nhưng bên trong ngươi dường như có thứ gì đó rất nham hiểm."
Tôi lại triệu hồi ngọn lửa trong tay mình một lần nữa.
Tôi đã định sẽ từ từ moi thêm thông tin từ hắn, nhưng có vẻ như tên khốn này không đủ sức để làm vậy.
“Ngươi tựa hồ không có một chút lòng thương xót nào? Ngươi còn nhớ rõ mình đang ở đâu, đúng không?"
“Ta khá tự tin vào khả năng dọn dẹp của mình.”
Tôi đã làm điều này vô số lần rồi và lần này cũng không có gì khác biệt.
Tôi chỉ giải quyết hắn ta sau khi chắc chắn rằng mình có thể làm như vậy một cách an toàn.
“...Ài.”
Vết nứt trên khuôn mặt của sinh vật đó trở nên rõ ràng hơn.
“Không cần ngươi phải làm thế, ta tự biến mất được rồi.”
Như để chứng minh lời nói của mình là đúng, cơ thể của sinh vật đó từ từ khô héo.
Luồng khí đó cũng đang dần biến mất.
Tôi chắc chắn đã để lại một chút luồng khí trong hắn ta, nhưng có vẻ như luồng khí đó đang tự đốt cháy mất.
Tôi tự hỏi tại sao?
Mới nãy nó còn cầu xin tha mạng một cách tuyệt vọng, nhưng ngay khi tôi nhắc đến cái tên của tên khốn bên trong tầng hầm, nó dường như đã mất hết hy vọng.
“...Cảm giác thật tệ, cuộc sống mà? Ta cũng muốn sống một cuộc sống, một cuộc sống mà ta chỉ là chính mình.”
“Ta thực sự không có đủ thời gian để nghe câu chuyện buồn của ngươi, nên hãy kể ngắn gọn thôi.”
Tên khốn láo đó xược cười khúc khích trước lời nói của tôi.
Sau đó nó tiếp tục.
"Hắc Long..."
-Xiiii.
Vừa nói xong, cơ thể nó liền cong lại và khô héo ngay tại chỗ.
Cái cấm chú chắc hẳn đã có tác dụng.
Có vẻ như lời từ biệt của hắn chính là lý do khiến hắn phải chịu sự kiểm soát này.
Có vẻ như có thứ gì đó đã p·hát n·ổ bên trong, nhưng lại nghe như tiếng cành cây khô gãy.
Sinh vật đó trông cũng khô héo hẳn.
Ừm, thực ra thì cũng không đúng lắm khi nói rằng cơ thể hắn đã khô héo.
Tôi tích tụ Hỏa khí và vẫy tay.
-Phừng phựt.
Có thể là do cơ thể đã mất hết sự sống, hoặc cơ thể đã khô héo hoàn toàn, cuối cùng nó đã cháy rụi chỉ trong chốc lát và biến mất không để lại dấu vét.
Tôi chỉ có thể than thở về việc tôi có thể lấy được nhiều thông tin hơn từ tên khốn đó.
“Ngoài ra, nó có nói đến Hắc Long phải không?”
Lời từ biệt của tên khốn đó.
Đó là cái tên mà tôi biết.
Hắc Long là cái tên thuộc về một cao thủ của phe Tà giáo.
Hắn là một võ giả đ·ã c·hết dưới tay Kiếm Tôn từ rất lâu trước đây khi hắn còn trẻ.
“Vậy tại sao nó lại đột nhiên nhắc đến cái tên đó?”
Tên khốn đó có thể cố ý nói vậy để làm tôi rối trí, nhưng tôi có cảm giác rằng không phải vậy.
-Phừng phựt...
Sau khi tất cả đã cháy hết, chỉ còn lại một vết nhỏ trên mặt đất.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thu lại rào chắn nhỏ mà tôi đã dựng lên trước đó.
[Nhóc con, chỗ đó còn sót lại thứ gì đó.]
Khi tôi đang dọn dẹp khu vực đó, tôi nghe thấy tiếng nói của Thiết lão.
Tại nơi sinh vật đó bị t·hiêu r·ụi, vì lý do nào đó, có một cuốn sách vẫn còn nguyên vẹn và chưa bị cháy.
Tôi cẩn thận nhặt cuốn sách lên.
[Ngươi nghĩ đó là gì?]
Ừm, tôi chỉ có thể biết bằng cách đọc nó.
Xét theo việc nó không bị cháy thì chắc chắn nó được làm bằng da của một loài ma vật nào đó.
Bây giờ tôi cất cuốn sách vào túi.
Đọc cuốn sách này ở đây thì quá khó đối với tôi.
Bầu trời đã tối hẳn, mặt trời đã lặn khá lâu rồi.
Tôi kết luận rằng tốt hơn hết là tôi nên nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra ở đây sau khi trở về.
Sẽ là vấn đề nếu tôi quay lại muộn hơn nữa...
Lúc đó đã quá muộn rồi, nên nếu tôi quay lại muộn hơn thì vấn đề có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Chuyện này sẽ không chỉ kết thúc bằng một vài lời khiển trách vì về cơ bản tôi đã đến đây trong bí mật.
Trước tiên tôi phải xin lỗi Mậu Diễn... và xin lỗi các thiếu nữ... họ không nên quá tức giận vì tôi đã bảo họ đợi trong nhà.
Lúc đầu, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi miễn là tôi xin lỗi Mậu Diễn.
Với tâm trạng thoải mái như vậy, tôi quay trở về.
Nhưng khi tôi đến khách điếm sau khi hoàn thành mọi việc.
“Cửu thiếu gia, nghe nói ngươi cùng Mạc Dung tiểu thư đến Thiếu Lâm Tự rất vui vẻ, đúng không?”
“...”
“Hơn nữa, chỉ có hai người thôi sao...?"
Ba đôi mắt u oán đang chờ đợi tôi.
...