Chương 178: Mảnh ghép (4)
Rắc! Đoàng!
Những vết nứt trên bầu trời lan rộng ra như một mạng nhện bao trùm cả không gian nơi đây, tức khắc nó vỡ thành từng mảnh, rơi xuống đất.
“Cửu thiếu gia?”
Khi tôi quay về phía phát ra giọng nói, tôi thấy Mạc Dung Hy Á đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Tôi lắc đầu để thoát khỏi cơn chóng mặt đột ngột dấy lên.
Tôi có thể cảm nhận được làn gió.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cỏ chuyển động theo làn gió.
Thời gian đã dừng lại, giờ lại tiếp tục trôi.
..Thời gian có thực sự dừng lại không?
Có thể không nhất thiết phải như vậy.
Xét theo cách mà tâm trí tôi đang dao động và tôi cảm thấy mất phương hướng, kết luận tốt nhất mà tôi có thể cho rằng, đó là tôi đã được đưa đến một không gian cách biệt khác.
Tôi rời tầm nhìn khỏi đôi mắt xanh biếc của Mạc Dung Hy Á và nhìn xuống hồ.
Và ở giữa đó, có Bạch Thanh Ngư đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Màu sắc đã trở lại bình thường.
Những chiếc vảy của nó đã mất đi màu sắc trong không gian nơi đó, nơi mà dòng chảy thời gian dừng lại thì lúc này đã trở lại bạch quang ban đầu.
Bạch Thanh Ngư nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, nhưng ngay sau đó nó đã bơi đến một địa điểm khác trong hồ.
“Thưa quý vị, có chuyện gì không ổn sao?”
Tôi lắc đầu trước sự lo lắng của Hỷ Anh.
“...Không có gì đâu. Ta chỉ thấy choáng váng một lúc thôi...”
Đang nói giữa chừng, tôi dừng lại và nhìn chằm chằm vào Hỷ Anh.
Hỷ Anh có vẻ bối rối, có lẽ đang tự hỏi tại sao tôi lại nhìn hắn ta như vậy, nhưng khi tôi quan sát Hỷ Anh một lúc.
Đây là cái gì?
Có điều gì đó rất lạ...
Cảm giác như thể tôi đã bước vào một thế giới khác.
[Có chuyện gì vậy?]
Tôi bỗng nghe thấy giọng nói của Thiết lão.
Rất may, điều này cho tôi biết rằng những gì tôi vừa nhìn thấy không phải là ảo ảnh.
“Quý vị?”
Tôi giữ nguyên biểu cảm khi nghe Hỷ Anh gọi.
“Không có gì đâu... Mà thôi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu nhỉ?”
Thứ tôi vừa nhìn thấy...
Tôi cảm thấy như mình đã trải qua một sự thay đổi...
Bởi vì bây giờ tôi có thể nhìn thấy những thứ mà trước đây tôi không thể nhìn thấy.
****************
Chuyến tham quan quanh nơi này do Hỷ Anh hướng dẫn vẫn tiếp tục.
Tất cả những viện lạc và tòa lầu các tuyệt đẹp nằm sau hồ cùng khung cảnh ngoạn mục làm nền, trông nó giống như từ những bức tranh đã trở nên sống động bước ra.
Người ta thực sự có thể thoáng thấy lịch sử tươi sáng của Thiếu Lâm Tự.
Khi chúng tôi đi qua con đường đó, Mạc Dung Hy Á đột nhiên lên tiếng.
“Thật sự rất đẹp phải không?”
Đây là cuộc trò chuyện đàng hoàng đầu tiên của chúng tôi kể từ khi bước vào Thiếu Lâm Tự.
Tôi đáp lại và quay về phía Mạc Dung Hy Á.
“Đây có phải là lần đầu tiên Mạc Dung tiểu thư đến Thiếu Lâm Tự không?”
“Không, trước đây ta đã đến đây vài lần vì công việc.”
Nghe có vẻ hợp lý, thực ra sẽ kỳ lạ hơn nếu một người có quan hệ huyết thống với một đại gia tộc lại không đến thăm Thiếu Lâm Tự ít nhất một lần.
"Còn Cửu thiếu gia thì sao?"
“Về cái gì?”
“Nơi này đẹp phải không?”
“Tất nhiên rồi, dù sao thì ta cũng có mắt mà.”
Rốt cuộc, một môi trường được trang trí chắc chắn sẽ trông đẹp.
Nhưng gia tộc tôi không thực sự quan tâm nhiều đến vẻ ngoài của nó.
Ừm, nhưng mà nó khá sạch sẽ.
“Nhưng ta không thực sự thích những thứ như thế này.”
Tôi liếc nhìn Mạc Dung Hy Á khi cô ấy nói thế.
Tôi đã biết là cô ta không thích những thứ này.
Cô không thực sự thích cảnh đẹp.
Đặc biệt là khi cô ta đang ở giữa trung tâm mùa đông lạnh giá.
“Thật vậy sao?”
“Đúng, ta biết nó đẹp, nhưng đó không phải là điều ta có thể đồng cảm được.”
Cô ấy tiến lại gần tôi hơn một chút trong khi nói những lời như vậy.
Tôi để cô tự do tiến tới, nhưng thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy, ngay cả khi tôi nhớ lại tất cả những ký ức về kiếp trước đây của cô ấy.
Tôi nhớ cô ta rùng mình ghê tởm nếu chúng tôi trở nên gần gũi hơn dù chỉ một chút.
Đúng lúc tôi định hỏi lý do cô ấy bước lại gần tôi.
[...Ngươi có thêm một nữ nhân nữa à.]
Tôi phải ngậm miệng lại sau khi nghe Thiết lão nói vậy.
Tôi đã rất quen với những lời nói đó, nhưng đã lâu rồi tôi không nghe ông ấy nói thế nữa.
Tôi tự hỏi khi nào ông ta sẽ nói điều đó.
[Được thôi, nếu ngươi đã biết rồi thì tại sao ngươi còn cố gắng để có thêm nữa?]
Khi nào mà tôi cố gắng...?
[HAH. Đúng rồi, không phải là ngươi cố gắng đâu đúng không!? Chuyện đó chỉ tự nhiên xảy ra thôi. Đúng không? Đúng không?!]
Chính xác thì, Thiết lão nói đúng, nên tôi không thể phản bác ông ấy được.
...Sao ông không nói cho ta biết tại sao ông lại ngủ lâu đến thế?
Tôi bỏ qua câu hỏi đầu tiên của Thiết lão và hỏi về một điều thực sự quan trọng.
Về mặt thời gian, ông ấy đã ngủ khoảng một tuần và việc ông ta ngủ lâu như vậy thực sự không hợp lý
Vì sự mất khống chế cảm xúc lúc trước của tôi không quá lớn, cho nên không tài nào có thể khiến ông ấy ngủ th·iếp đi lâu như vậy.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thiết lão đáp lại với giọng điệu thờ ơ.
[Đừng hỏi nữa. Ta đã phải trải qua đủ mọi rắc rối rồi.]
Có rắc rối ư?
Tôi tự hỏi ông ấy đang nói đến rắc rối gì.
Không phải ông ấy chỉ đang ngủ thôi sao?
Dường như biết được suy nghĩ của tôi, ông bắt đầu giải thích những gì đã xảy ra.
[...Con thú bên trong cơ thể ngươi, ngươi không biết nó đã hung dữ đến mức nào đâu.]
Hung dữ ư?
[Đúng vậy, nó rất hoang dã. Cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại cách đây không lâu và không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.]
Nếu không phải quá lâu trước đây, thì có phải là do tôi đã hấp thụ năng lượng từ Niệu Long (Lôi Long) hoặc Trương Thiên Niên không?
Con thú hả...?
Trong trận đấu cuối cùng của giải đấu, tôi nhớ Độc Cô Chuẩn đã nói rằng con thú bên trong tôi chính là ‘Vực Chủ’.
Sự thật là có một con thú bên trong cơ thể tôi, tôi tự hỏi tại sao hắn ta lại biết điều đó.
Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết về con thú bên trong mình.
Và hơn hết...
Độc Cô Chuẩn.
Theo Quang Minh Lực, tên của Huyết Ma là Độc Cô Chuẩn.
Điều đó có nghĩa là nguồn khí bí ẩn còn sót lại bên trong cơ thể tôi chính là của Huyết Ma.
Có vẻ như Độc Cô Chuẩn cũng có mối quan hệ nào đó với Liên Minh Võ Lâm.
Liệu hắn ta có thực sự là Huyết Ma không?
Thiết lão.
[Được rồi, không cần phải lo lắng quá nhiều về ta, ta đã giữ mình khá tốt-]
Tôi có điều muốn hỏi về Độc Cô Chuẩn.
[...Cái gì?]
Khi tôi nhắc đến Độc Cô Chuẩn, giọng điệu của Thiết lão lập tức thay đổi.
Tôi bình tĩnh giải thích với Thiết lão về sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Luồng khí đáng ngờ trong Nam Cung Thiên Tuấn, trận chiến của tôi với Trương Thiên Niên và sự xuất hiện của Độc Cô Chuẩn.
Thiết lão không lẩm bẩm một lời khi tôi kể cho ông nghe tất cả những điều này.
Chỉ khi tôi kể hết mọi chuyện cho ông ấy nghe...
[Ài...]
Lão thở dài nhẹ nhõm.
Ông nghĩ gì về điều này?
[Thật kỳ lạ.]
Đó thực sự không phải là câu trả lời trực tiếp.
Ông chỉ nói rằng điều đó thật kỳ lạ.
Ông có ý gì khi nói nó kỳ lạ?
[Cái tên và tình huống chắc chắn ám chỉ tên khốn đó, nhưng vấn đề là đồng thời cũng có cảm giác như không phải vậy.]
Có vẻ như tôi vẫn còn thiếu thông tin để xác nhận đó thực sự là hắn ta.
[Nếu là tên khốn mà ta biết, hắn sẽ không dùng phương pháp như vậy...]
Ý ông là trông nó không giống Huyết Ma sao?
[Không.]
Thiết lão trả lời câu hỏi của tôi một cách kiên quyết.
[Thứ mà ngươi nhìn thấy rất có thể là Huyết Ma.]
Giọng nói của Thiết lão có vẻ cực kỳ bình tĩnh khi ông nói những lời đó...
Nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Sức nóng ẩn chứa bên trong giọng nói điềm tĩnh của ông, nó đang sôi sục, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
[Thiết Anh đã đúng khi lo lắng, có vẻ như tên khốn đó đã bám rễ ở vùng đất này rồi.]
Thiết Anh đã nói thế này: cơ thể và linh hồn của Huyết Ma đã bị tách biệt thành nhiều mảnh và bị phong ấn ở nhiều góc khác nhau của thế giới.
Ông ta cũng đã nói rằng Huyết Ma đang mơ về sự phục sinh, nhưng có vẻ như Huyết Ma đã phần nào phục sinh rồi.
[Tuy nhiên, điều đó có vẻ lạ không?]
Thiết lão lên tiếng.
[Xét đến tính cách của tên khốn đó, hắn thực sự không có lý do gì phải che giấu danh tính của mình như thế này.]
Ý ông là gì?
[Ngươi nghĩ các cao thủ hàng đầu hiện nay mạnh đến mức nào?]
Nghe câu hỏi của Thiết lão, tôi nghĩ đến những người đã đạt đến đỉnh cao của giới võ lâm, những người mạnh nhất hiện tại.
Trong đó chắc chắn có cả Tam Tôn Giả và năm vị cao thủ của phe Tà giáo.
Mỗi người trong số họ đều là những cá nhân đã đạt đến đỉnh cao của võ công.
[Nhưng tất cả bọn họ đều c·hết trong tương lai...]
Dưới bàn tay của Thiên Ma.
[Sức mạnh của hắn hoàn toàn không hợp lý, ngươi không nghĩ vậy sao?]
Thiên Ma mạnh đến mức đã dễ dàng bóp c·hết cả Tam Tôn Giả, đồng thời g·iết c·hết năm vị cao thủ còn lại của phe Tà giáo, hoặc thậm chí là đặt họ dưới sự kiểm soát của ‘hắn’.
Sức mạnh của ‘hắn’ chắc chắn là vô lý. Nhất là khi ‘hắn’ cũng là con người như bao người khác.
[Với lại trường hợp của Huyết Ma cũng tương tự.]
Một sự tồn tại không thể bị tiêu diệt ngay cả khi cả Ngũ Đại Cao Thủ của Trung Nguyên cùng chiến đấu.
Đó chính là Huyết Ma.
[Sức mạnh của tên khốn đó thật áp đảo. Cho dù có so sánh với Thiên Ma sẽ xuất hiện trong tương lai, ta cũng có thể đảm bảo rằng Huyết Ma cũng ngang tầm hoặc hơn.]
...Tệ đến thế sao.
Nếu Huyết Ma thực sự đủ mạnh để có thể so sánh với Thiên Ma, thì việc Độc Cô Chuẩn che giấu danh tính của mình quả thực rất kỳ lạ.
[Điều này có lẽ có nghĩa là tên khốn đó vẫn chưa lấy lại được toàn bộ sức mạnh của mình.]
Nếu Huyết Ma lấy lại được toàn bộ sức mạnh của mình, thì nó sẽ không bỏ mặc thế giới này trong tình trạng hiện tại đâu.
Thiết Anh đã nói rằng Huyết Ma đã bị cắt thành nhiều mảnh và phân tán khắp thế giới, nên có lẽ nó không thể phục sinh dễ dàng được.
Thay vào đó, vấn đề là sự tồn tại của Huyết Ma lại liên quan đến Liên Minh Võ Lâm.
Xét theo cách tôi chỉ có thể biết được điều này sau khi hồi quy, điều đó có nghĩa là họ đã làm rất tốt việc che giấu nó.
Hoặc có thể là có vấn đề gì đó đã xảy ra?
Vậy...
Chẳng lẽ Thiên Ma không biết chuyện này sao?
Tôi không nghĩ là có chuyện đó.
Không thể nào Thiên Ma không biết đến sự tồn tại khó tin như vậy.
Có lẽ, lý do Thiên Ma quyết định t·ấn c·ông Liên Minh Võ Lâm là có liên quan đến chuyện này?
Thiết lão đã từng nói rằng Huyết Ma và Thiên Ma có vẻ giống nhau.
Tôi nghĩ rằng có lẽ hai người này có mối quan hệ nào đó với nhau.
[Ừm, có vẻ như nếu chúng ta muốn tìm hiểu thêm về chuyện này thì chúng ta phải nghe theo lão đầu hói đó và đi tìm tên khốn Minh đó.]
Mặc dù ông nói vậy, nhưng lão ta thậm chí không thể cho chúng ta biết địa điểm vì chính lão ấy cũng không biết.
Làm sao tôi có thể tìm thấy ông ta nếu tôi thậm chí còn không được cho biết địa điểm?
Trước lời nói của tôi, Thiết lão đáp lại bằng một giọng chế giễu.
[Rõ ràng là... Tên khốn đó có lẽ cũng bị kẹt trong một loại bảo vật nào đó, vì vậy tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm kiếm nó. Và ngươi không chỉ có tân nương của mình, mà còn có cả Gia chủ của gia tộc đó dưới sự kiểm soát của ngươi, vậy thì không phải dễ dàng sao?]
...Tân nương...?
[Đừng phản ứng thái quá, trông ngươi giống kẻ thua cuộc lắm.]
Tôi giả vờ ho khan vài tiếng trong khi Thiết lão cau mày tỏ vẻ ghê tởm.
Bảo vật của Nam Cung gia, nhỉ...?
Liệu Lôi Kiếm có thực sự tồn tại ở đó không?
[Cho dù không tìm được, bằng cách này hay cách khác chúng ta cũng sẽ tìm ra hắn ta.]
Việc gặp gỡ và trò chuyện với Thiết Anh dường như đã củng cố tinh thần của Thiết lão.
Nhưng vì linh cảm không lành, tôi liền hỏi Thiết lão.
Đợi đã, ông đang bảo tôi đi tìm ông ấy sao?
[Hmm, còn ai nữa?]
Lão ta thẳng thắn đến mức tôi không thể không bật cười giả tạo.
Tôi thực sự sắp phát điên rồi...
Nhưng dù vậy, tôi cũng không phản đối nhiều lắm về điều này.
Suy cho cùng, đây cũng là điều mà tôi quan tâm.
Những lời Độc Cô Chuẩn nói với tôi và thực tế là luồng khí của tên khốn đó có cảm giác rất giống với Vi Tuyết A trong tương lai, Thiên Kiếm.
Có nhiều thứ khiến tôi quan tâm hơn là chỉ một vài thứ.
"....Này!"
Hmm... Có lẽ tôi nên quay lại gia tộc và-
“Cửu thiếu gia!”
Có thứ gì đó chọc vào má tôi khi tôi quay đầu lại.
Đó là ngón tay của Mạc Dung Hy Á.
“Cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi."
Cô ta nói với giọng điệu khá sảng khoái.
Nó hoàn toàn không phù hợp với cô ấy vì tính cách và vẻ ngoài lạnh lùng của cô.
“......Mạc Dung tiểu thư đang làm gì thế?"
Tôi nói với cô ta với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cô ấy vẫn giữ nụ cười và thậm chí viền mắt của cô cong lên thành lưỡi liềm, trông cô thật sự vui vẻ...
“Ta cứ gọi Cửu thiếu gia mãi, nhưng ngươi thậm chí không nhìn về phía này.”
“Lúc đó Mạc Dung tiểu thư nên vỗ vai ta.”
“Nhưng như thế thì hơi thiếu tôn trọng đấy."
Vậy chọc má ai đó thì không phải là...?
Có vẻ như cô ta không thực sự quan tâm đến vẻ cau có trên khuôn mặt tôi khi cô ấy tiếp tục nói.
"Có vẻ như Cửu thiếu gia đang bận tâm nhiều thứ. Ngươi cứ ngẩn người ra suốt quãng đường chúng ta đi."
“Chà, ta có một số việc phải giải quyết.”
“Ngươi đã hoàn thành mọi việc cần làm ở Thiếu Lâm Tự chưa?”
Tôi gật đầu với lời nói của Mạc Dung Hy Á.
Công việc của tôi ở Thiếu Lâm Tự chỉ dành cho Thiết lão.
Tôi không biết liệu việc gặp Thiết Anh có phải là điều mà Thiết lão mong muốn hay không, nhưng có lẽ tôi đã làm mọi thứ cần làm ở Thiếu Lâm Tự rồi.
Tuy nhiên...
“Ha ha, ta nghĩ công việc ở đây của ta xong rồi”
Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tiểu sư tăng đang ngáp trước mặt chúng tôi.
“Nhưng có vẻ như có một vấn đề khác đã xảy ra.”
Tôi quay đi và nói với Mạc Dung Hy Á.
“Mạc Dung tiểu thư.”
"Ừm."
“Tiểu thư có điều gì muốn nhờ ta đúng không?”
"Đúng."
Cô ta trả lời quá thẳng thừng.
Công bằng mà nói, cô ấy đã cố tình đưa ra những gợi ý này, nên làm sao tôi có thể không nhận ra.
“Về cái gì thế? Bởi vì không đời nào Mạc Dung tiểu thư lại hứng thú với ta.”
“Sao Cửu thiếu gia lại nghĩ như vậy? Chắc chắn đó là ta có thể chỉ quan tâm đến ngươi thôi.”
Mạc Dung Hy Á quan tâm đến tôi?
Kể cả khi mặt trời mọc từ hướng Tây, không, kể cả khi nó mọc từ mặt đất, cũng sẽ không có ngày nào cô ấy để ý đến tôi.
[...Đồ khốn nạn.]
Thiết lão thì thầm khẽ nói.
Ông ta có tức giận không khi đây là điều đầu tiên ông ấy nhìn thấy sau khi thức dậy?
Ồ đợi đã, Mạc Dung.
Tôi đột nhiên nhớ lại lời của Thiết Anh.
Ông ta đã nói rằng Thiết lão đã từng đuổi theo tiểu thư của Mạc Dung gia, nhưng thay vào đó, cô ấy đã bị sa vào vòng tay của Lôi Kiếm dẫn đi...
“Khự...!”
Tôi rên lên vì cơn đau xoắn vặn mà tôi cảm thấy ở đan điền.
Lão già này, tôi thề đấy...!
[...Tốt hơn là ngươi nên quên lời nói dối trá của đồ khọm già đó đi.]
Tại sao tôi phải quên nếu đó là lời nói dối...? Thiết lão, ông có thực sự đuổi theo Mạc Dung-
[Ngươi không thể im miệng sao?!]
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Thiết lão, nhưng tôi có thể hình dung rõ ràng rằng khuôn mặt ông ấy đỏ lên vì lý do nào đó.
Chắc chắn là màu đỏ.
“Cửu thiếu gia? Ngươi có khỏe không?”
“...Không, ta nghĩ đồ ăn ta ăn lúc trước không ngon lắm.”
Tôi thẳng lưng lên và tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
“Dù sao thì ta không nghĩ là Mạc Dung tiểu thư lại có hứng thú với tôi.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Đôi mắt đó không phải là đôi mắt của một người đang quan tâm đến một người khác.”
Đôi mắt Mạc Dung Hy Á ngạc nhiên mở to một chút trước câu trả lời của tôi.
Có lẽ sẽ hơi quá đáng khi tôi đưa ra kết luận đó chỉ bằng cách nhìn vào mắt cô ấy, nhưng tôi hiểu Mạc Dung Hy Á khá rõ.
“Ta không biết Mạc Dung tiểu thư muốn gì ở ta, nhưng nếu tiểu thư thực sự muốn điều gì đó, tốt hơn là tiểu thư nên nói thẳng với ta. Ta không thích kéo dài thời gian.”
Biết được tính cách thật của cô ấy, vẻ ngoài giả tạo của cô ta chỉ khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.
Khi tôi đáp lại bằng cách đặt ra ranh giới rõ ràng giữa chúng tôi, Mạc Dung Hy Á không nói gì thêm nữa.
Ờ...
Nhưng có vẻ như cô ấy đã teo nhỏ lại một chút.
Nếu phải so sánh thì trông cô ấy giống như một chú tiểu miêu ướt đẫm nước mưa.
Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng có thể là kế hoạch của cô ta.
Tôi không đợi phản ứng của cô ấy mà bắt đầu di chuyển.
Sau vài bước, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của Mạc Dung Hy Á ở phía sau mình.
Sau khi đi theo Hỷ Anh một lúc, tôi thấy mình đã quay trở lại lối vào mà tôi đã bước tới.
Sau đó Hỷ Anh chắp tay chào tạm biệt chúng tôi.
“Ta hy vọng chuyến viếng thăm của các vị ở đây đã làm các vị hài lòng.”
“Cảm tạ công sức của ngươi, vì đã dành thời gian cho chúng ta.”
“Các vị có thể tiếp tục đi dạo, nếu muốn nhìn thêm. Ta xin cáo từ.”
Sau những lời chia tay đó, Hỷ Anh rời đi.
Nhìn tiểu sư tăng kia bước đi, tôi cũng bắt đầu bước xuống bậc thang.
Mạc Dung Hy Á cũng từ từ bước xuống bậc thang theo tôi.
Tôi hỏi cô ta một câu hỏi.
“Có gia nhân nào đang đợi ở dưới đó không?"
Không biết là do tôi đột nhiên nói chuyện với cô ấy hay vì lý do gì khác mà Mạc Dung Hy Á đã phản hồi lại chậm hơn.
“Ừm, đúng rồi. Có một gia nhân sẽ đợi.”
Nhìn lại, tôi thấy tai của Mạc Dung Hy Á hơi đỏ.
Cô ta không thích lạnh, vậy tại sao cô ấy lại quyết định đi theo tôi?
Cô thậm chí còn không đưa cho tôi lý do.
Tôi không biết cô ta muốn gì, nhưng nếu cô ấy không nói cho tôi biết thì tôi cũng không có ý định đào sâu hơn để tìm hiểu.
Tuy nhiên... tôi vẫn nhìn cô ấy với ánh mắt do dự, quyết định hỏi.
“Mạc Dung tiểu thư có thể đưa tay ra cho ta một lát được không?"
"Hả?"
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Mạc Dung Hy Á đầy bối rối nhưng cô vẫn đưa tay ra.
Tôi nhớ Nam Cung Phi cũng đỏ mặt dù là tay, tai hay bất cứ chỗ nào.
Ừm...
Tôi nắm lấy tay cô ấy và truyền hơi ấm vào người cô.
“Ta không biết tại sao Mạc Dung tiểu thư lại cố tình làm thế này, đặc biệt là khi ngươi lại yếu ớt vì lạnh, nhưng hãy kiềm chế làm những việc khiến ngươi kiệt sức. Việc này cũng sẽ chỉ khiến những người xung quanh ngươi phải làm việc nhiều hơn."
Tôi biết rất ít về tinh trạng của cô, nhưng tôi biết rằng hơi ấm của Hỏa Luân Công sẽ không giúp ích được gì nhiều cho cô ấy.
- Khi có ngươi ở bên cạnh, cái lạnh không còn ảnh hưởng đến ta nhiều nữa.
Nhưng tôi vẫn làm vậy chỉ vì một ký ức vô nghĩa chợt hiện lên trong đầu.
Cảm nhận được hơi ấm từ tay mình, Mạc Dung Hy Á giật mình.
Tuy nhiên, tôi biết rằng cô ta sẽ không cảm thấy ấm áp ở bên trong.
Tôi không biết mình đã nắm tay cô ta bao nhiêu lâu, nhưng sau khi cảm thấy mình đã truyền đủ hơi ấm cho cô ấy, tôi lập tức buông tay Mạc Dung Hy Á ra.
“Mạc Dung tiểu thư có thể đi trước, ta phải trở về Thiếu Lâm Tự, hình như có đồ vật ta để quên lại ở đó."
“A...! Đợi đã!”
Mạc Dung Hy Á cố nói gì đó với tôi nhưng tôi không để ý và chạy lên Thiếu Lâm Tự.
Bởi vì thế...
“Ta biết mà...”
Tôi không nghe được Mạc Dung Hy Á thì thầm điều gì.
**************
Hỷ Anh là một nhà sư trẻ tuổi.
Ngay từ khi sinh ra, hắn đã được các võ giả Thiếu Lâm Tự đón về và sống cuộc đời của một nhà sư.
Hắn có bản tính tốt, đồng thời cũng có năng khiếu võ thuật khá tốt.
Vì vậy, hắn là đứa trẻ được rất nhiều người yêu mến ở Thiếu Lâm Tự.
Hắn ta cũng khá giỏi trong việc dẫn mọi người đi tham quan và Hỷ Anh cũng thích gặp gỡ mọi người, vì vậy hắn đã làm việc rất chăm chỉ.
Trên thực tế, hắn giỏi đến nỗi một số người thậm chí còn đến Thiếu Lâm Tự chỉ vì Hỷ Anh.
Sau khi Hỷ Anh làm xong, hắn cầm một cây chổi nhỏ và bước đi.
Hắn phải quét dọn mặt đất và sau đó đi luyện võ.
-Bộp!
Trong khi bước đi với cây chổi trên tay, Hỷ Anh quay lại khi cảm thấy có sự hiện diện từ phía sau mình.
“Ồ? Cửu thiếu gia.”
Đằng sau hắn ta là Cửu Dương Thiên, người mà hắn vừa mới dẫn đi tham quan.
Hỷ Anh nghĩ rằng hắn đã đi xuống vì đã chào tạm biệt, nhưng có vẻ như Cửu Dương Thiên còn điều gì đó phải làm nên hắn đã quay lại.
Hỷ Anh, sau khi nhìn Cửu Dương Thiên một lúc, nói với một nụ cười nhẹ.
“Có lẽ, quý vị có thứ gì đó mà quý vị đã quên để lại ư-?”
"Này."
Hỷ Anh giật mình khi nghe thấy giọng nói của Cửu Dương Thiên ngắt lời hắn giữa chừng.
Cũng công bằng thôi, vì đối với Hỷ Anh, giọng nói của Cửu Dương Thiên thực sự quá đáng sợ.
Và sự thù địch trong lời nói của hắn khiến đôi chân Hỷ Anh run rẩy.
“C-Cửu thiếu gia.”
"Nó đâu rồi?"
“Quý vị đang nói cái gì thế- Ugh!"
Khi Hỷ Anh đang hỏi với giọng run rẩy, Cửu Dương Thiên đột ngột xuất hiện trước mặt Hỷ Anh và túm lấy cổ hắn.
“Khụ... Khụ khụ...”
Hỷ Anh ho khan vì bị nghẹn bởi áp lực quá lớn, nhưng Cửu Dương Thiên chỉ trừng mắt nhìn Hỷ Anh với ánh mắt rực lửa.
“Cử...u... thi..ếu gia.. tha....mạng...”
Hỷ Anh cầu xin tha mạng, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Hỷ Anh ngừng run rẩy và ngừng la hét sau khi nghe thấy những lời phát ra từ miệng Cửu Dương Thiên.
“Ngươi! Ngươi đã từng gặp ta rồi, đúng không?”
Vài tháng trước ở Cửu gia đã xảy ra chuyện đó.
Nghe Cửu Dương Thiên nói một cách chắc chắn, vẻ mặt sợ hãi của Hỷ Anh ngay lập tức chuyển thành vô cảm.
Và đột nhiên khuôn mặt của Hỷ Anh cũng bắt đầu thay đổi hình dạng.
Đó là một hình ảnh đáng kinh tởm.
Người từng là Hỷ Anh cất tiếng nói chuyện với Cửu Dương Thiên.
“Làm sao ngươi biết?”
-Rắc!
Nghe vậy, Cửu Dương Thiên không chút do dự vặn cổ tên khốn đó...