Thanh Mai Đã Hết Hạn

Chương 2




Tôi và Lục Chi Thiệu là hàng xóm ở đối diện nhau.

 

Cũng là thanh mai trúc mã cởi truồng cùng nhau lớn lên.

 

Lúc ba tuổi, chúng tôi tay trong tay cùng nhau tìm kho báu trong vườn hoa của tòa nhà.

 

Lúc bảy tuổi, đối mặt với hàng xóm trêu ghẹo:

 

"Lục Chi Thiệu, Bùi Miểu là gì của cháu thế? Hôm nào cháu cũng bám lấy con bé!"

 

Lục Chi Thiệu chững chạc đàng hoàng đáp lại cực kỳ lớn tiếng:

 

"Bùi Miểu là vợ của cháu, chờ cháu lớn cháu sẽ cưới cô ấy!"

 

Lúc mười lăm tuổi, Lục Chi Thiệu tức giận xé nát thư tình người khác gửi trong tay tôi:

 

"Bùi Miểu, anh không cho phép em đồng ý, bạn trai của em chỉ có thể là anh!"

 

Lúc mười tám tuổi, sau khi thi đại học kết thúc, cuối cùng tôi cũng đồng ý làm bạn gái của anh ta.

 

Cũng vào năm đó, Lục Chi Thiệu không để ý đến sự phản đối của người trong nhà, khăng khăng muốn học cùng một trường đại học với tôi.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi, chăm chú kiên định,

 

"Miểu Miểu, yêu xa quá khó, anh không muốn khi em cần anh nhất mà anh lại chỉ có thể an ủi em cách điện thoại!"

 

Lúc đó tôi khờ dại cho là, chỉ cần đồng ý ở bên nhau sẽ là cả một đời.

 

Chỉ là, cả một đời quá dài, chúng tôi đi mãi rồi khoảng cách dần xa.

 

Thật ra, mọi chuyện đã sớm có dự báo,

 

Người để mặc tôi xem xét điện thoại, một ngày nào đó lại đổi mật mã.

 

Áo sơmi ngập tràn mùi thơm ngát của nước giặt quần áo, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một mùi thơm mập mờ.

 

Ngay cả xương quai xanh, lồng n.g.ự.c cũng có thêm nhiều vết ửng đỏ chói mắt.

 

Lục Chi Thiệu vẫn cho rằng anh ta giấu tôi rất khá.

 

Lại không biết rằng trong chuyện phát hiện người yêu vượt quá giới hạn thì con gái có được năng lực điều tra hơn cả Holmes.

 

Mà người bên cạnh anh ta cũng đang âm thầm cố gắng thể hiện rõ sự tồn tại của mình.

 

Hai người con gái chưa từng gặp mặt chúng tôi có sự ăn ý như nhau.

 



 

Cô ta biết tôi biết cô ta tồn tại.

 

Mãi cho đến cuộc điện thoại này, cô ta dùng tư thế tuyên chiến để hoàn toàn xé mở tấm màn che cuối cùng.

 

4

 

Không biết đã khóc bao lâu, mắt vừa đỏ vừa sưng.

 

Tôi cuối cùng cũng không chịu được mệt mỏi, ngủ thật say.

 

Khi tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã sáng.

 

Tôi che tay lên mắt tránh ánh sáng chói mắt, chuông điện thoại di động vang lên rồi lại dừng, tôi cầm điện thoại di động lên nghe,

 

Khóc thút thít lâu dài khiến yết hầu giống như nuốt phải giấy ráp, vừa đau vừa khàn:

 

"Lật Tử, sao thế?"

 

Vương Lật không chú ý tới giọng tôi khàn khàn,

 

"Miểu Miểu, tối hôm nay cậu nhất định phải tới họp lớp, nếu còn để mọi người leo cây, bà đây sẽ g.i.ế.c tới nhà cậu đấy!"

 

Tôi nhỏ giọng đồng ý.

 

Bên kia hình như nghĩ đến cái gì, giọng điệu có hơi ấp a ấp úng:

 

"Miểu Miểu, có một việc tớ không biết có nên nói hay không!"

 

"Đúng vậy… Chậc, được rồi, cậu đến họp lớp, tớ nói rõ trực tiếp với cậu!"

 

Tôi tới buổi họp lớp đúng hẹn.

 

Lớp trang điểm thật dày mới miễn cưỡng che khuất hai mắt chưa bớt sưng và sắc mặt trắng bệch tiều tụy của tôi.

 

Vừa đi vào phòng bao, đã có bạn bè lớn tiếng chào hỏi:

 

"Bùi Miểu, sao Lục Chi Thiệu nhà cậu không đi theo tới?"

 

Tôi vẫn chưa trả lời, bạn học bên cạnh đã cười xen vào:

 

"Còn cần phải nói à, chắc chắn đi theo ở phía sau, Lục Chi Thiệu sao có thể rời khỏi tâm can nhà cậu ấy nửa bước!"

 

Giọng điệu khoa trương này dẫn tới một đám tiếng phụ họa, giọng điệu lớp trưởng trước đây có hơi ghen tị,

 

"Lớp chúng ta vốn có nhiều đôi yêu nhau như vậy, cũng chỉ có cậu và Lục Chi Thiệu chưa chia tay, vẫn luôn ngọt ngào."