Thanh Mai Đã Hết Hạn

Chương 1




Vào năm thứ bảy ở bên Lục Chi Thiệu, anh ta có niềm vui mới.

 

 

Anh ta nói với tôi:

 

 

“Mẹ Bùi Miểu vừa mới qua đời, giờ mà chia tay sẽ ép c.h.ế.t cô ấy."

 

"Ngoan, chờ thêm một thời gian nữa anh sẽ nói với cô ấy!"

 

Tôi thức thời chủ động nói chia tay.

 

Nhưng Lục Chi Thiệu lớn tiếng quát tôi một cách tàn khốc:

 

"Anh đi cùng với em bảy năm, ngẫu nhiên ra ngoài chơi một chút thì sao chứ?"

 

"Cha em yêu mẹ em cả một đời, không phải cũng có một đứa con riêng còn lớn hơn em sao!"

 

1

 

Người gần gũi nhất mới biết được đ.â.m vào chỗ nào trong tim là đau nhất.

 

 

Câu nói đó của anh ta có thể gọi là chí mạng, khiến tôi không có cả sức lực để mở miệng.

 

 

Cha tôi và mẹ tôi được công nhận là cặp vợ chồng ân ái, cha coi mẹ như công chúa mà yêu thương cả một đời.

 

Trước giờ đều không để mẹ vào phòng bếp làm việc, lần nào đi công tác cũng sẽ mang các loại quà mới lạ về cho mẹ.

 

Ngày kết hôn, ngày kỷ niệm, sinh nhật, các loại ngày lễ, không thiếu hoa tươi, quà cáp.

 

Ngay cả ngẫu nhiên cãi nhau thì cũng là cha cúi đầu chịu thua trước, đến hôm sau là hai người bọn họ lại ân ái như lúc ban đầu.

 

Đã từng có bạn của cha trêu ghẹo, một khi cảm thấy thứ đồ chơi tình yêu này vừa mờ mịt vừa rắc rối.

 

 

Chỉ cần nhìn vợ chồng bọn họ sẽ lại tin tưởng vào tình yêu.

 

Nhưng mà người cha đối tốt với mẹ cả đời đã sớm vượt quá giới hạn, phản bội mẹ trước hôn nhân.

 

Khi mẹ cuối cùng cũng phát hiện sự tồn tại của người thứ ba, con riêng của hai người bọn họ cũng đã lớn tuổi hơn tôi rồi.

 

Từ đó, tình yêu trong truyện cổ tích, hôn nhân như mộng ảo biến thành phân hình socola.

 

Nhìn có vẻ ngọt ngào đẹp đẹp, thực ra lại dối trá phát buồn nôn.

 

 2

 

Nước mắt không tự giác mà rơi xuống từng hạt lớn nhỏ, Lục Chi Thiệu cũng lập tức ý thức được mình đã nói sai.

 

Anh ta lập tức tiến lên, muốn ôm chặt tôi, tôi lui lại giãn khoảng cách giữa hai người:



 

"Miểu Miểu, xin lỗi, anh không nên nói như thế."

 

Tôi trầm mặc khiến không khí càng thêm yên tĩnh.

 

Lục Chi Thiệu cúi đầu, kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi:

 

"Miểu Miểu, đừng khóc được không, anh sẽ đau lòng."

 

Tôi đỏ hai mắt ngẩng đầu hỏi: "Vậy cô ta thì sao?"

 

Lục Chi Thiệu lại hơi nói lắp,

 

"Như Nhã, cô ấy rất bám người, đột nhiên nói chia tay chắc chắn sẽ không đồng ý, anh sẽ lạnh nhạt với cô ấy trước, chuyện chia tay từ từ sẽ đến!"

 

Tôi chỉ cảm thấy hoang đường, không muốn nói thêm cái gì nữa, Lục Chi Thiệu lại coi sự trầm mặc của tôi là ngầm đồng ý.

 

Anh ta thở dài ra một hơi, giọng nói có vẻ lấy lòng.

 

"Muộn lắm rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh không muốn cãi nhau với em!"

 

Tôi trầm mặc không trả lời.

 

Lúc này, điện thoại của Lục Chi Thiệu lại vang lên,

 

Anh ta chần chờ một lát, nhìn về phía tôi, thấy vẻ mặt tôi bình tĩnh, mới ấn nghe máy.

 

Nữ sinh bên kia đang khóc, yêu cầu lập tức gặp Lục Chi Thiệu.

 

Lục Chi Thiệu nhìn tôi, giọng điệu không quá kiên định từ chối.

 

"Có chuyện gì không thể để ngày mai rồi nói sao?"

 

Nữ sinh khóc lớn tiếng hơn:

 

"Lục Chi Thiệu, bây giờ em đang ở quán bar, nửa tiếng nữa mà anh không chạy tới, em sẽ tìm người đàn ông khác!"

 

Sắc mặt Lục Chi Thiệu lập tức âm trầm:

 

"Em dám, giờ anh lập tức đi, em chờ đấy!"

 

Vừa dứt lời, anh ta vội vàng cúp điện thoại, quay người ra cửa,

 

Giữa đường, anh ta đã từng quay đầu dịu dàng dặn dò:

 

"Em nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng đoán mò, người anh yêu nhất vẫn là em!"

 

3

 

Tôi kiệt sức ngồi trên ghế sofa, sự chua xót không thể nói ra được trong lòng cắn nuốt tôi.

 

Nước mắt lại không tự giác mà chảy ra, khiến gối ôm trong n.g.ự.c ướt một mảng lớn.