Thanh Không Vạn Lý

Chương 41: Trở Về




Lại nói, do nhiều nguyên nhân không rõ, Cửu A Ca Dận Đường liền bị cảm lạnh, thế là, vị chủ tử vốn đã xấu tính này lại càng ngược đãi hạ nhân trầm trọng thêm, lộ rõ khía cạnh xấu xí của giai cấp địa chủ, ít nhất là triệt để hiện ra ở trước mắt nàng Hạ Xuân Diệu, không phải sao, nàng mới thay xong cái tã cho nữ nhi của hắn, liền được triệu hoán đến thư phòng dâm gió nổi lên tứ phía của Cửu Gia, nghiêm túc đứng vững. . .

Mà vị địa chủ đại nhân kia, ngồi ở trước bàn sách, hoàn toàn không có ý tứ đùa cợt nàng, cầm bàn tính đánh keng keng vang, tính toán cục diện rối rắm của chính mình. Nàng nghiêm trọng khó chịu phồng má, trừng mắt người lật sổ sách lật đến rất high kia, cái người này nha, từ khi hắn bắt đầu cảm lạnh, nàng liền bắt đầu mỗi ngày bị gọi tới phạt đứng, hắn không nói lời nào, cũng không thèm để ý tới nàng, chỉ là thỉnh thoảng nhịn không được, ho khan một tiếng, liền đặt bút xuống, dựng thẳng lông mày lên bắt đầu trừng nàng, trừng cho nàng hoàn toàn tìm không ra hướng bắc, chỉ có thể đầu đầy mồ hôi lạnh nuốt nước bọt. . .

(các bạn đọc ở link này https://dtruyen.com/thanh-khong-van-ly/ để ủng hộ mình đã edit cho các bạn đọc nha)

"Khục. . . Khục. . ."

Không phải chứ, lại bắt đầu rồi, nàng vừa nghe thấy hắn ho khan, liền bắt đầu cảnh giác đem tầm mắt rủ xuống, nhìn bàn chân của mình, cảm giác được hắn đem ánh mắt hung ác nện trên người mình, hận không thể đem toàn bộ cảm lạnh lây cho nàng. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, cùng hắn cô nam quả nữ chung sống một phòng cũng đã rất nhiều ngày, mặc dù không có tiếp xúc gần gũi, nhưng mà thân thể bảo bối của nàng vẫn rất khỏe mạnh, nhiều lần kháng cự lại mầm bệnh cảm lạnh của hắn, bởi vậy, nàng vẫn là cường tráng như trâu, A ha ha ha. . .

Chẳng qua vui quá liền hóa buồn, đoán chừng, đây chính là nguyên nhân căn bản để Cửu Gia khó chịu, bởi vậy nàng vẫn còn tiếp tục trong cảnh nước sôi lửa bỏng. . .

"Cô đứng xa như vậy để làm gì! Đứng lại đây cho Gia!" Giọng nói rõ ràng khàn khàn của hắn, phối hợp với khuôn mặt thanh tú kia của hắn lại không làm cho nàng có chút khoái cảm hưởng thụ ân huệ mỹ nam nào, chỉ cảm thấy khó chịu như ngồi trên cây xương rồng. . .

Thấy hắn rõ ràng vẫn là không cam tâm, thề thốt, quyết tâm, nhất định phải đem cảm lạnh lây cho nàng, nàng thở dài một hơi, tựa như con cua di chuyển bước chân, tiến lại gần mầm bệnh một chút.

Ném cho hắn một ánh mắt đầy cố gắng "Như này được chưa", đạt được, lại là hắn khó chịu liếc nàng một cái, tiếp tục cúi đầu gảy bàn tính. . .

Địa chủ chết tiệt, gian thương đáng chết, thân thể của mình không được, là do qua đêm với tiểu lão bà mà không có đắp kín mền, nhiễm phải cảm lạnh cũng bắt người khác đến trút giận, giống hệt tiểu lão bà của hắn mỗi tháng có mấy ngày không thể nói lý, khiến cho người ta khinh bỉ như nhau, hừ. . .

Bên này miệng nàng đang nhắc đến tổ tông mười tám đời nhà hắn, ngoại trừ Bát Ca nhà hắn, Bát Gia nhà nàng ra, được nàng hoa lệ bảo vệ bỏ qua, liền ngay cả Hoàng A Mã của hắn đều bị nàng chào hỏi qua một lần, lập tức cảm thấy thoải mái không ít, khóe miệng trộm cười một tiếng, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên phụ tặng thêm một cái hung hăng khinh bỉ, lại bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen kịt, nàng mở to hai mắt nhìn, muốn từ bên trong tìm một chút cảm giác khinh bỉ, xem thường, kỳ thị, liếc xéo phù hợp, lại phát hiện trong con ngươi kia trừ một chút nhu hòa mờ nhạt, đúng là xen lẫn chút ánh cười yếu ớt. . .

Cát bay vào mắt sao? Hay võng mạc có vấn đề rồi? Cửu Gia bị cảm lạnh đến điên rồi sao? Ba dấu chấm hỏi đồng thời bay vào trong đầu của nàng, nàng há hốc mồm đưa tay dùng sức chà đạp mắt một chút, lại mở mắt ra. . . Chỉ thấy Cửu Gia cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem sổ sách, cảnh tượng vừa rồi "Chắc chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy" cuối cùng cũng chưa từng xuất hiện. . . Hô. . . Hù chết nàng rồi, nàng thật là đáng chết, đứng ở chỗ này không có việc gì cũng không thể tùy tiện tưởng tượng Cửu Gia cười lên là đức hạnh gì nha. . . Nghĩ như vậy, nếu như ngày nào đó Cửu Gia xuất phát từ nội tâm cười một chút, đoán chừng những mẫu đơn bị nàng kết thúc sinh mệnh trong viện hắn kia đều muốn một lần nữa nở hoa. . . A Men. . .

". . . Khục. . ." Tiếng ho khan của hắn lại lập tức truyền tới, để cho nàng đang nghĩ ngợi hão huyền, kéo vang còi cảnh báo. . .

"Chuyện này không cần cô hầu hạ, đi xuống đi." Thanh âm khàn khàn, thiếu chút tức giận, nhẹ nhàng trượt ra khỏi môi mỏng.

"Vâng. . ." Nàng lập tức nhận được chỉ thị, cứng ngắc quay ra đằng sau, đem bộ dạng học được lúc huấn luyện quân sự "Đằng sau quay, đi đều, bước" thể hiện ra tới, đạp trên bước chân "Một hai một hai" chuẩn bị ngay ngắn thẳng thắn trốn thoát khỏi vị khuẩn cảm lạnh. . .

"Lấy những thứ trên bàn đi!" Hắn nhìn xem nàng đi được cũng không quay đầu lại, âm điệu lại bất giác nâng lên mấy phần, nhìn bóng lưng nàng rõ ràng cứng đờ một chút, căm giận hừ một tiếng, run lẩy bẩy không ngừng, run như vậy làm gì chứ, coi hắn là hồng thủy hay là mãnh thú sao, nha đầu chết tiệt, gia hỏa không biết tốt xấu hắn thấy qua không ít, nhưng không biết tốt xấu như vậy thật đúng là hiếm thấy, nhất là, loại gia hỏa này không biết tốt xấu như thế còn có thể sống đến tận bây giờ!

Cảm nhận được hắn rõ ràng có tăng lên mấy phần tức giận, tầm mắt của nàng vô tội liếc qua bánh bao đựng trong chén đặt trên bàn trà bên cạnh, nghi ngờ quay đầu lại nhìn xem ánh mắt Cửu Gia rơi vào giá sách bên cạnh, vươn tay ra, đem hai cái bánh bao, một cái cầm ở trong tay, một cái cắn vào trong miệng, nhanh chóng nhảy ra ngoài phòng, quay người duỗi tay ra, cực nhanh đóng cửa phòng lại.

"Nha đầu ngốc!"

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nàng tựa hồ như nghe thấy một tiếng chửi mắng nhẹ nhàng, ngữ điệu khi không giống đang mắng người, làm cho cả người nàng có chút không được tự nhiên, không được tự nhiên thì không được tự nhiên thôi, nàng cũng không có dũng khí đẩy cửa ra xác định một chút Cửu Gia có phải là đang mắng nàng hay không. . . Cắn một cái bánh bao trong miệng, được rồi, nàng thừa nhận, mỗi ngày phạt đứng xong, hắn đều sẽ nhét cho nàng hai cái bánh bao, hành vi này vẫn còn tương đối nhân đạo, nhưng mà, ngọn lửa căm thù giai cấp với hắn, vẫn là thiêu đốt hừng hực trong ngực nàng, không thể dập tắt trong một thời gian dài. . .

Loại tra tấn người dã man này, không thể lại chịu đựng được nữa, nàng muốn phản kháng! ! Siết chặt nắm đấm, một chân đá văng cửa phòng mình, nàng hạ quyết tâm, nàng muốn hoa lệ phản kháng!

"Ta quyết định, ngày mai sẽ lén lút ra ngoài một chuyến!" Lời thề son sắt chỉ lên trời mà rống, tư thế cùng nội dung tuyên bố kia của nàng hoàn toàn không có chút nào phù hợp.

"Đem bánh bao trong miệng ăn xong rồi hẵng nói tiếp, không muốn phun ra khắp nơi!" Xuân Đào trong phòng đối với hành vi vừa mới vào cửa đã thề thốt của người nào đó không cảm thấy kinh ngạc, "Cô muốn đi đâu?"

"Bác sĩ. . . Ách. . . Bốc thuốc!" nnd, cho dù là dùng tiền của mình, nàng cũng phải giải quyết cho xong cảm lạnh của Cửu Gia, trả lại thế giới thanh tịnh, không phải chỉ là tiền mấy thang thuốc thôi sao, thật là keo kiệt, trực tiếp nói với nàng không phải là tốt rồi sao, hắn rất keo kiệt, không có tiền mua thuốc, muốn nàng tới làm một chút oan đại đầu*(coi tiền như rác), để nàng ước lượng tiền mấy thang thuốc, tnnd, nàng cũng coi như đã thấy được, Hoàng A Ca keo kiệt như thế nào, hừ, nể mặt bánh bao, nàng liền tác thành cho hắn!

"Bốc thuốc?" Trong mắt Xuân Đào nhanh chóng lóe lên một tia sáng quỷ dị, nhảy lên, nắm lấy vai của nàng, "Hắc hắc. . . Cô nói, chúng ta có được coi là tỷ muội tốt hay không?"

Một dự cảm không tốt ập tới sống lưng của nàng, dùng vẻ mặt ăn phải con ruồi nhìn Xuân Đào đang ôm mình: "Cô muốn làm gì?" Tỷ muội tốt, cái từ này xuất hiện, liền mang ý nghĩa sắp có chuyện không tốt xảy ra. . .

"Vẻ mặt kia của cô là ý gì, tình nghĩa tỷ muội của chúng ta thì có gì ạ chứ!"

". . . Cô hôm qua mới nói với ta, tình nghĩa tỷ muội đáng giá mấy đồng tiền. . ."

"Ách, hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay!" Xuân Đào cười xán lạn như hoa, đưa tay vào ống tay áo rút ra một tờ giấy được xếp rất cẩn thận, "Nhờ vả cô chuyện này, ngày mai đi tới chỗ đại phu hiệu thuốc, thuận tiện giúp ta bốc thang thuốc."

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy, nhìn Xuân Đào một chút: "Ñâng ngực sao?"

"Ta cũng không phải là cô! Hừ!"

". . ." tnnd, đây chính là thái độ cầu xin người khác của những người Thanh Triều sao, thật khiến cho người ta khinh bỉ, đã là nàng ta nhắc nhở nàng, ngày mai liền hỏi đại phu, có bí phương gì giúp ngực lớn hơn được không. . . Hứ, "Ta giúp cô bốc thuốc, ngày mai cô giúp ta đi trông coi Tiểu Cách Cách một lúc!" Trao đổi điều kiện, nàng nào có dễ nói chuyện như vậy, nhất là thái độ nhờ vả người khác để cho người ta khinh bỉ của Xuân Đào trước mặt. . .

"Được rồi! Chuyện của Tiểu Cách Cách, ta sẽ giúp cô, nhưng thuốc cô nhất định phải bốc được cho ta a, muốn hàng mới nhất, cũng đừng bốc thứ mốc meo trở về đấy! Đây, đây là bạc!"

Nàng cất kỹ bạc, đem giấy nhét vào trong túi, ai nha, ngày mai, lại muốn biểu diễn tuyệt kỹ leo tường xuất sắc của nàng đã vô dụng trong thời gian dài. . . A Men!

Khi mặt trời ló dạng, bông hoa mỉm cười với nàng, chim nhỏ hót líu lo sáng sớm, tại sao nàng lại phải leo tường chạy trốn, nàng đi bốc thuốc Đông y, Cửu Gia không biết, một thang thuốc uống no mây mẩy, róc rách một chút cảm lạnh không còn. . .

Ôm khát vọng tương lai tốt đẹp, ôm thái độ chịu trách nhiệm với thanh xuân, ôm tinh thần cách mạng chủ nghĩa cùng giai cấp địa chủ đấu tranh đến cùng, Hạ Xuân Diệu trèo ra khỏi Cửu Gia Phủ, bởi vì mấy tháng nay bỏ bê luyện tập, nàng quang vinh lựa chọn phương thức hạ cánh bằng mông, ôm mông từ dưới đất nhảy vọt lên, dang chân ra chân chạy tới hiệu thuốc, ồ, gió cuốn đi, giải phóng, nông dân trở mình làm chủ!

Hiếm khi cho mình nghỉ ngơi một ngày, bốc thuốc xong, quyết định đi câu dẫn tiểu Hoằng Huy một chút, thuận tiện hỏi thăm một chút Bát Gia rốt cuộc là lúc nào trở về, nàng sẽ hầm một nồi thập toàn đại bổ thang cho giai nhân uống, ngày nắng to như này bị bắt đi tái ngoại, còn không phải là rám nắng đến mức đưa tay không thấy được năm ngón trở về sao, nhìn nàng đi, còn không có đi xa nhà, liền phơi thành giống như con gà Châu Phi vậy, Bát Gia đáng thương, không có kem chống nắng cũng không sao, làn da của hắn để nàng đến bảo vệ. . . Ách. . . Trước mắt giải quyết cảm lạnh của Cửu Gia đã. . .



Một chân bước vào hiệu thuốc, nàng bay thẳng tới quầy hàng, miệng mở rộng muốn ồn ào, đã thấy chưởng quỹ nhìn cũng không thèm nhìn nàng một chút, trực tiếp phục vụ cho mấy người ăn mặc rõ ràng có tiền đồ hơn nàng bên cạnh, ý thức phục vụ Thanh Triều thực sự quá kém cỏi, ngay cả đạo lý khách hàng là Thượng Đế mà cũng không hiểu, nàng bĩu môi một cái, rõ ràng bất mãn với hành vi phân biệt đối xử với người tiêu dùng của bọn họ. . .

Chưởng quỹ hiệu thuốc nhìn đơn thuốc trong tay mình, thanh âm đều đều báo tên thuốc, tiểu đệ bốc thuốc sau lưng thì loay hoay trên dưới kéo tủ thuốc, đem thuốc cầm ra đến, nàng đứng ở một bên vô cùng có phong độ chờ khách nhân cuối cùng mang theo gói thuốc đi ra ngoài, rốt cục cũng đến phiên nàng rồi chứ. . .

Chưởng quỹ rõ ràng không có để nàng vào mắt, nhướng mày: "Bốc thuốc?"

"Ừm ừm, cảm lạnh. . . Ách. . . Có thuốc cảm lạnh không?" Nàng lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười chân thành.

". . . Cô không có phương thuốc sao?"

"Hả? ? Phương thuốc? ?"

"Chính là phương thuốc đại phu kê đơn cho!" Chưởng quỹ liếc mắt nhìn nàng.

"Muốn thứ đó làm gì, ta cần thuốc trị cảm lạnh thôi mà!"

"Hừ, vậy cô nói xem, bệnh của bệnh nhân là hàn tính, hay là hỏa tính, thuốc này có thể tùy tiện trộn lẫn sao?"

". . ." Mẹ kiếp, cảm lạnh còn có thể có nhiều tên như thế sao, trắng thêm đen liền có thể giải quyết sự tình, còn hàn tính, hỏa tính. . .

Vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay rút ra phương thuốc Xuân Đào đưa cho khỏi túi: "Vậy giúp ta bốc mấy loại thuốc này đi."

"Cô có bạc không?" Chưởng quỹ không thể không hỏi một vấn đề thực tế.

"Ông thấy ta giống như loại người uống thuốc bá vương sao!" nnd, tiền gì cũng đều có thể tiết kiệm, tiền thuốc mà tiết kiệm, thuốc này liền không linh nghiệm, đây là chân lý mẹ nàng nói cho nàng, một tay lấy bạc trong túi moi ra, nện ở trên quầy, hừ, thật sảng khoái, không uổng công đến cổ đại một lần, nàng rốt cục cũng nếm thử cảm giác kiêu ngạo ném bạc ra ngoài là như thế nào.

Chưởng quỹ nhìn thoáng qua bộ dạng hào khí vượt mây của nàng, cũng không nói nhiều lời, đem phương thuốc mở ra, nhìn phương thuốc một chút, hít vào một hơi, từ trên xuống dưới dò xét nàng một chút, thấy nàng toàn thân run rẩy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy chưởng quỹ quay người, cầm phương thuốc bàn giao vài câu với tiểu nhị sau lưng, tiểu nhị tâm lĩnh thần hội nhẹ gật đầu, nhanh chóng bốc thuốc, chẳng qua bao lâu, mấy thang thuốc liền được đóng gói hoàn tất, làm cho nàng mới vừa rồi còn đang khinh bỉ thái độ phục vụ cùng hiệu suất công việc của Thanh Triều, được mở rộng tầm mắt.

Trong phương thuốc của Xuân Đào có mật mã nhận dạng VIP gì sao, làm gì vừa nhìn thấy phương thuốc của nàng, tay chân đều nhanh hết cả lên. . .

Tiếp nhận ngân lượng của nàng, chưởng quỹ đem thuốc đưa tới trước mặt nàng, cũng không có nói nhiều, thế nhưng mà biểu tình kia thực sự quá kỳ quái để người ta không thể không hỏi một câu: ". . . Ta nói chưởng quỹ. . . Cái này. . . Cái này là thuốc gì?"

Chưởng quỹ cũng sững sờ, giọng điệu có chút lắp bắp tiếp lời nàng: ". . . Thuốc. . . Thuốc sẩy thai a. . ."

Nàng hít vào một hơi, trợn to hai mắt nhìn gói thuốc trước mặt, lại run rẩy nhìn lướt qua, bởi vì ba chữ "Thuốc sẩy thai ", tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng, toàn thân một trận ớn lạnh, khóc không ra nước mắt cười hai tiếng, cầm lên túi thuốc liền phi nước đại chạy ra khỏi hiệu thuốc. . .

"Huhu. . . Thật sự là thế phong nhật hạ (xã hội tập tục càng ngày càng tệ) a, tiểu nữ Oa Oa còn chưa có xuất giá liền phải sẩy thai." Chưởng quỹ lắc đầu.

Một thang Xuân Diệu mang theo thuốc sẩy thai đi trên một con đường nhỏ nào đó trong thành Bắc Kinh tại Thanh Triều, hành vi lén lút, ánh mắt hoảng hốt, đầu hoẵng mắt chuột( ngoại hình xấu xí gian xảo), chân nhỏ bước loạn, hận không thể chắp cánh bay lên, hoàn toàn không còn khí phách kiêu ngạo như lúc chạy ra khỏi Cửu Gia Phủ, hiện tại chỉ muốn đem gói thuốc quái quỷ trong tay toàn bộ nhét vào bụng Xuân Đào. . .

Đột nhiên, bả vai trái bị người ta vỗ nhẹ một cái, nàng lập tức dừng bước chân, cổ cứng đờ, đầu máy móc từng chút từng chút quay sang bên trái nhìn ra sau. . . Không phải là ảo giác chứ, từ nhà Cửu Gia trốn ra, đến khi bò vào hiệu thuốc, nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn nàng, chẳng lẽ lại là có người thầm mến nàng? Nàng lắc đầu, kiên định lập trường của mình, cự tuyệt cùng vận đào hoa lại có bất cứ liên hệ gì, nhưng hiện tại ánh mắt kia ngừng ở trên người nàng, tựa như kim đâṁ, lại là thứ đồ chơi gì đây, huhu, đâṁ đén mức toàn thân nàng đau nhức. . . Không. . . Không phải chứ, chẳng lẽ lúc mua thuốc sẩy thai gặp phải người quen rồi?

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt tiếp tục quét ra phía sau, đã thấy sau lưng không có một ai, chỉ là một bàn tay to đột ngột che lên mắt của nàng, đem đầu của nàng quay sang bên phải, ngay sau đó liền cảm giác miệng nàng như bị đánh bạc. . . Bị ai đó chặn miệng lại. . .

Xong, xong rồi, nàng làm gì muốn có tật giật mình đi trên đường mòn chứ, lần này trước sau gì cũng bị tiền dâm hậu sát, ưm, tên lưu manh này, lại còn dám đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng nàng, lão thiên gia à, nào có tên xui xẻo nào mua thuốc sẩy thai liền bị tội phạm cưỡng gian coi trọng chứ, huhu, người này thật biến thái a, ôi nha, lại còn cắn đầu lưỡi nàng, vậy mà dùng chiêu thức sắc dụ tình như thế, buộc nàng đi vào khuôn khổ, nàng làm sao còn không biết bản thân mình còn có thể chất hấp dẫn sắc dụ tình cuồng kỹ thuật hôn cao như vậy chứ, mẹ ơi. . .

Tầm mắt bị bịt kín, nàng chỉ có thể đưa tay tìm không thấy vị trí đối phương đẩy loạn, lại đột nhiên cảm giác, một bàn tay chui lên bụng nàng, nàng thở hốc vì kinh ngạc, không phải đến thật chứ, nàng vội vàng từ bỏ giãy dụa nửa người trên, đi bảo vệ nửa người dưới, muốn đem ma trảo kia bỏ ra, nhưng lại bị bàn tay kia nắm lấy móng vuốt nàng, ấn vào bụng nàng. . . Xem ra nàng phải xuất ra tuyệt chiêu mới có thể thoát khỏi miệng sói, nàng quyết định chắc chắn, nâng chân liền chuẩn bị đá lên, ý đồ cưỡng gian nàng, nnd, đoạn tử tuyệt tôn đi, để hắn cả một đời cũng không cần vì mua thuốc sẩy thai mà sầu muộn!

Chân vừa nâng lên, một thanh âm u ám vang lên trên môi nàng: "Nàng ngược lại là nghĩ ra biện pháp tốt nghênh đón ta trở về sao, hả?"

Thanh âm của hắn mang theo chút âm điệu buồn bực, bàn tay che trên mắt nàng vẫn không có lấy ra, không muốn để nàng trông thấy biểu tình thời khắc này của mình, bởi vì hắn còn chưa nghĩ ra lý do để giải thích, hắn bị Hoàng A Mã điều động trở về trước xử lý chính vụ, cùng chuẩn bị hạng mục công việc nghênh thánh giá hồi kinh, thế là sớm về kinh, đem tùy tùng đều phái đi, bản thân lại không trở về nhà, mà quay chân đi một vòng, nâng mắt nhìn lại, đúng là đâṁ đến trước cửa phủ Cửu đệ. Còn chưa kịp đi giễu cợt mình một phen, lại gặp phải cảnh tượng như thế này, rời đi bốn tháng, gia hỏa kia bốn tháng trước còn giương oai trên giường của hắn, gia hỏa kia trước khi đi còn giúp hắn buộc chặt nút thắt triều phục, gia hỏa kia nhìn hắn rời đi sững sờ đến mức quên cả quỳ lạy Hoàng đế, mua một gói thuốc sẩy thai. . .

Hắn có thể suy nghĩ lung tung không? Hắn có tư cách suy nghĩ lung tung phải không? Hắn hẳn là nên suy nghĩ lung tung phải không?

Hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay che đi ánh mắt của nàng có chút ẩm ướt, nàng hít mũi một cái, rõ ràng mang theo vài tiếng giọng mũi nồng hậu dày đặc, vươn tay ra, mò mẫm trên không trung mấy lần, vồ hụt mấy lần, rốt cục cũng xác định được vị trí của hắn, gắt gao níu lại y phục của hắn, một mạch nhào vào lồng ngực hắn. Hắn bị nàng đụng vào có chút sững sờ, đúng là ngây ngốc đứng ở đó , mặc cho nàng nắm chặt lấy thắt lưng mình, đem gương mặt nước mắt nước mũi chảy ngang kia nhét vào lồng ngực của hắn, hắn bị lấp đầy (ăn no) đến mức quên mất muốn nàng một lời giải thích, thậm chí quên mất cả sự trống rỗng trong ngực bốn tháng nay. . .

Gói thuốc sẩy thai kia bị nàng đáng thương ném sang một bên, giờ phút này hai tay nàng đều bận rộn nắm lấy người trước mắt đã biến mất bốn tháng nay, nàng không nghĩ bản thân mình lại nhớ hắn như vậy, nhiều lắm chính là ngày hắn đi, nàng bịt kín chăn mền trộm khóc nho nhỏ một chút, ngày hôm sau, nàng vẫn có thể loay hoay đến tận lúc trời tối. Kết quả, mới không có đơn giản như nàng nghĩ, mỗi lúc trời tối, nàng đều siêu cấp không có tiền đồ trốn trong chăn khóc, có một lần còn bị Xuân Đào tưởng rằng là tiếng chuột, vén chăn lên gọi nàng xuống đập con chuột, kết quả là nhìn thấy nàng trốn trong chăn, khóc thật uất ức. . .

Nào có yêu đương như này, vừa tách ra liền già nua bốn tháng, tin tức hoàn toàn không có, lúc đó nàng mới bắt đầu ham mộ Xuân Đào, nam nhân của nàng mỗi ngày đều ngay tại bên người, muốn gặp là gặp, muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn là, thật tốt biết bao. . .

Nàng buộc nút thắt đầu tiên, liền bắt đầu ngẩn người, rửa tay một chút, liền bắt đầu chua chua mũi, thậm chí mấy ngày nay bị Cửu Gia kéo đến phòng phạt đứng, nàng đều nghĩ đến dáng vẻ hắn viết sổ gấp.

". . . Đừng khóc." Hắn không dám cúi đầu xuống nhìn nét mặt của nàng, trong trí nhớ, đây dường như là lần đầu tiên nàng khóc thành đức hạnh này, trong trí nhớ, dường như đây là lần đầu tiên hắn chân tay luống cuống. . . Hắn vốn dĩ tưởng rằng, hắn đã quen thay nữ nhân lau nước mắt, chí ít là khi đối mặt với Ngạch Nương, hắn chính là như vậy. . .

". . . Ta cũng muốn a. . ." Thanh âm của nàng run run, kéo ra tiếng thở gấp, ". . . Ngừng. . . Ngừng. . . Không dừng lại được. . ."

". . ." Hắn đá văng túi thuốc lộn xộn bên cạnh, cúi người xuống, đưa nàng ôm thật sâu vào lòng, hắn cho rằng không nên sâu như vậy, cũng không có sâu như vậy, sâu đến mức để cho chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí làm cho hắn có chút sợ hãi. . .

Tiếng nghẹn ngào của nàng từ lồng ngực hắn truyền ra, biến thành dị dạng lượn vòng, vậy mà hắn lại cảm thấy thật dễ chịu, hắn cúi người xuống, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng cắn cổ nàng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nhất định phải xác nhận: ". . . Nàng có nhảy mũi không?"



"Hả?" Nàng dụi mặt vào y phục của hắn, rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đã xa cách bốn tháng, mới gặp mặt không bao lâu, không muốn vừa đến đã giảng thiên thư cho nàng nghe đâu!

"Không có sao?" Hắn tràn đầy khó hiểu nhíu mày, "Không phải chứ. . ."

Hắn bên này đang phiền muộn chuyện hắt xì, nàng bên kia lại nhìn xem hắn, con mắt đăm đăm: "Vì sao chàng một chút cũng không có rám nắng chứ!"

"Hả?" Hắn nới lỏng ôm ra, rốt cục cũng cúi đầu xuống nhìn xem gương mặt khóc lóc trước mặt, phát hiện bốn tháng quả nhiên là đoạn thời gian không ngắn, hiện tại không chỉ có nàng không biết hắn đang nói cái gì, hắn cũng không rõ chuyện mà nàng nói là cái gì.

"Nào có đạo lý như vậy, ta phơi nắng sắp thành gà Châu Phi rồi, sao chàng còn trắng trắng mềm mềm như này chứ!" Nàng còn tưởng rằng khi vừa nhìn thấy hắn, mắt liền tối sầm lại nữa chứ, mẹ kiếp, không biến thành đen thì cũng thôi đi, không thể tiếp nhận nhất chính là, lại còn có thể biến thành dáng vẻ càng thêm khuynh quốc khuynh thành nữa chứ. Lão thiên gia a, làm trời phải phúc hậu, phải công bằng, đương nhiên, giai nhân nàng trở nên xinh đẹp hơn là chuyện tốt, nhưng mà đã đủ rồi, lúc nào chia cho nàng một nửa đây!

". . ." Nàng ngẩng lên đầu, hắn cúi đầu xuống, nước đổ đầu vịt vẫn còn tiếp tục, nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, lời gì cũng có thể vứt sang một bên, bọn hắn quả nhiên vẫn là dùng phi ngôn ngữ đối thoại tương đối thông suốt hơn. . .

Hắn mỉm cười mà nhìn xem nàng, ánh mắt vẫn liếc liếc thang thuốc kia, hắn vẫn rất là để ý.

Tầm mắt của nàng theo hắn nện trên mặt đất, lập tức thở hốc vì kinh ngạc, bắt đầu mạnh mẽ đong đưa móng vuốt chứng minh trong sạch, nàng là tiểu cô nương thuần khiết chất phác như thế, sao có thể làm chuyện lên xe trước, mua vé bổ sung sau chứ, huống hồ xe của nàng còn bị lão già Khang Hi kia lấy đi chạy mất bốn tháng, mấy tháng nay nàng đều là phần tử đi bộ vô cùng đáng thương, loại chuyện mua vé bổ sung này, không tới phiên nàng á!

Hắn đỡ lấy cổ nàng lắc nhanh đến mức muốn gãy mất, nhìn vào trong mắt nàng. . . Ai mà thèm lời giải thích của nàng chứ, nếu thật sự muốn nàng giải thích, đợi đến bây giờ, chỉ sợ phổi hắn đã sớm tức điên rồi.

Nàng trừng mắt nhìn, từ trong mắt hắn nhìn thấy ý cười, đang muốn yên tâm, nhưng lại khó chịu nhìn hắn, nhanh như vậy liền tin tưởng rồi sao, có thể thấy được nàng cũng hoàn toàn chính xác là không có tiền đồ gì, để hắn một chút gọi là ý thức nguy cơ cũng không có sao, xem ra loại chuyện ăn dấm hoa lệ này, là triệt để cách ly với Bát Gia. . . Nàng vốn còn có một chút muốn xem, tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình, hoa lệ đem nữ chính đè lên tường, dừng lại ép hỏi, nói, gian phu kia là ai . . . Ách. . . Chẳng qua sau đó nữ chính đều phải bị ngược đãi một phen, được rồi, vẫn là không muốn. . . Nàng không phải cuồng ngược đãi, Bát Gia như này là rất tốt rồi. . . Ừm. . . Tiếp tục phát huy a. . .

Hắn đột nhiên xoay cái đầu lại không biết đang suy nghĩ gì của nàng, ép buộc nàng nhìn mình, ban đàu nàng sững sờ mất, lại lập tức bị đôi mắt mang theo mờ mịt của hắn bắt được tầm mắt, mê muội, ánh mắt mất tiêu cự, chỉ còn ngơ ngác nhìn hắn khẽ nghiêng đầu, bím tóc dài lướt qua đầu vai rũ xuống trước lồng ngực của hắn, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trên mặt nàng, cuối cùng rơi vào trên cánh môi nàng. . .

Tất cả mọi thứ đều quá hoa lệ, nàng gần như sắp muốn phiêu phiêu dục tiên( ngây ngất). . .

Không biết qua bao lâu, hai cánh môi mới thoáng kéo ra chút khoảng cách, ngón tay mang theo nhẫn ngọc của hắn vuốt ve trên mặt nàng, nàng cơ hồ có thể từ trên mặt hắn đọc ra một thành ngữ thật hoa lệ--- đó chính là thâm tình chậm rãi trong truyền thuyết, như vậy xem ra tách ra một chút cũng có chút chỗ tốt nha, thì ra vẻ mặt Bát Gia cũng có thể có loại biểu tình này nha. . . Thật đẹp. . . Khinh bỉ Thanh Triều lạc hậu, vậy mà không có công cụ như máy ảnh lưu lại khoảnh khắc vĩnh hằng. . .

Môi hắn mang theo độ cong ưu nhã, lướt qua gương mặt nàng, đi trêu đùa lỗ tai của nàng, nàng ngứa ngáy rụt cổ một cái, cảm giác được vành tai bị trêu ghẹo một trận, một thanh âm bởi vì kiềm chế mà có chút trầm khan vang lên bên tai nàng: ". . . Xuân Diệu. . ."

". . ." Bong bóng màu hồng vỡ vụn, trở về với hiện thực. . .

"Phốc phốc. . . Ha ha ha ha. . ." Hắn cố nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là cười ra tiếng. . .

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, nhưng mà. . . Nàng một chút cao hứng cũng không có, không nói gì nhìn hắn cười đến rất vui vẻ một chút, nàng nghiến răng nghiến lợi bóp chặt nắm đấm, ai đến nói cho nàng biết, vì sao lại đặt cái tên đáng chết Hạ Xuân Diệu cho nàng chứ, huhu? Loại thời điểm tốt cảnh đẹp như này, vậy mà đang lúc thâm tình chậm rãi, ý nghĩ ái muội như vậy, sau đó, cười nhạo nàng một trận sao, huhu, nếu như nàng có cái tên danh bất hư truyền, quốc sắc thiên hương, ngụ ý phi phàm, nếu như nơi này lại có cái giường, quả thực liền có thể thuận theo tự nhiên, tiến vào trạng thái va chạm gây gổ( lau súng gây hỏa hoạn), tnnd. . . Khinh bỉ lão cha nàng, hắn tuyệt đối là vì phòng ngừa tiểu tử xấu xa làm ra chuyện xấu, mới lấy cho nàng cái tên như này. . . Huhu. . . Bát Gia, đừng cười nữa, nàng đang rất phiền muộn a. . .

Hắn ôm nàng, không chút nể mặt nàng, cười một lúc lâu, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, tuyên bố với nàng: "Ta đói!"

Nàng trừng lớn con mắt lóe kim quang, phảng phất như lần nữa nhìn thấy tia hi vọng. . .

Hắn vỗ vỗ cái đầu không đứng đắn của nàng, vô cùng thuần lương nói cho nàng biết, hắn là đói bụng, muốn ăn cơm, chứ không phải muốn ăn “xuân diệu”.

Nàng chu mỏ một cái, đói bụng nàng cũng có thể giúp hắn giải quyết a, nhưng chỗ khác đói, cũng có thể thuận tiện giải quyết một chút á. . . Liếc qua con ngựa đỏ thẫm phía sau hắn, lúc này mới ý thức được hắn còn cưỡi ngựa đến, chẳng lẽ hắn vừa mới vào thành?

"Lên đây!" Hắn lưu loát xoay người lên ngựa, sau đó duỗi tay ra tới kéo nàng.

Nàng nhìn thoáng qua con ngựa cao to này, nó rõ ràng khó chịu thổi nàng hai cái, dường như rất bất mãn với hành vi đùa giỡn chủ nhân nó vừa rồi của nàng, nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn thoáng qua Bát Gia: "Ta. . . Ta. . . Ta đi bộ được không?" Nàng thực sự không có thiện cảm với loại phương tiện giao thông này, cho dù là đến Thanh Triều, nàng cũng không có ý định nếm thử loại phương tiện giao thông kinh hiểm này.

Hắn ném cho nàng một nụ cười thật rực rỡ, nhíu mày, cũng không dài dòng như nàng, kéo dây cương lên, cúi người xuống ở độ cao mạo hiểm này, một tay vớt nàng từ dưới đất lên, thừa dịp nàng còn chưa có kịp phản ứng, kẹp lấy ngựa bụng, chạy mất. . .

"Mẹ ơi!" Nàng ngồi nghiêng trên lưng ngựa, còn chưa kịp suy nghĩ đến màn trình diễn vừa rồi của mình còn giật gân hơn cả gánh xiếc thú, đã cảm thấy một trận xóc nảy, hai tay đành phải dùng sức ôm eo giai nhân, chẳng qua hoàn toàn không có tâm tình ăn đậu hũ, nhìn mặt đường nhanh chóng lướt qua tầm mắt của nàng, hàm răng nàng trực tiếp run rẩy, ". . . Quá tốc độ. . . Quá tốc độ rồi. . . Bát Gia. . . Đừng ngược đãi động vật mà, huhu. . ." Coi như không có cảnh sát giao thông giám sát, cũng đừng phách lối như vậy chứ. . .

Ngay khi nàng gần như phế đi nửa mạng, mềm nhũn yếu ớt tựa vào lồng ngực phía sau, nàng lại lần nữa nhìn thấy hi vọng sống, cổng nhà Bát Gia rốt cục cũng xuất hiện ở trước mắt, vừa đến cổng nhà Bát Gia, nàng cũng lập tức cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí nhìn sang cổng nhà Tứ Gia, nàng còn chưa quên, thủ đoạn ác độc của tiểu quỷ Hoằng Huy, nói muốn nằm ngang ở giữa nàng và Bát Gia, tuyệt đối không thể để cho hắn đạt được mục đích.

Dận Tự đang muốn xoay người xuống ngựa, đã thấy một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Tứ Gia phủ, thiếu chút nữa té ngã, vừa thấy hắn, đã hất lên ống tay áo, quỳ xuống: "Bát Gia cát tường!"

Hắn nhìn thoáng qua tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, lưu loát xoay người xuống ngựa: "Đứng lên đi, làm sao lại vội vàng hấp tấp như vậy?"

"Hồi Bát Gia, Thiếu chủ tử nhà nô tài ngất xỉu rồi, Tứ Gia sai nô tài tiến cung đi mời ngự y đến!" Tiểu thái giám vừa đáp lời, vừa dập đầu.

". . . Hoằng Huy bệnh rồi?" Dận Tự nhíu mày, nhìn Xuân Diệu đang bối rối muốn nhảy xuống, đỡ nàng xuống khỏi lưng ngựa.

"Hồi Bát Gia, trước đó vài ngày còn rất tốt, thường xuyên ra ngoài chơi, nhưng ở nhà ngây ngốc mấy ngày liền bắt đầu ho khan, cũng không biết tại sao, nằm xuống liền không dậy nổi, mấy ngày nay bệnh càng nặng đến mức ngất xỉu, bây giờ, gọi thế nào cũng không tỉnh, Tứ Gia gấp gáp, sai nô tài đi mời ngự y. . ."

"Ngươi mau đi làm việc đi!" Bát A Ca giơ tay lên, phân phó xuống dưới.

"Vâng!"

Nàng cắn cắn môi dưới, nhíu mày, nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn, mấy tháng nay quá an tĩnh, bình thường cứ cách mấy ngày, hắn liền không chịu nổi chạy đến tìm nàng, bây giờ, lại yên tĩnh mấy tháng, nàng vội vàng chăm sóc Tiểu Cách Cách, không có chú ý tới, lại không nghĩ rằng. . .

Nàng nhìn Tứ Gia phủ bên cạnh một hồi, lại quay đầu nhìn hắn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. . .

Hoằng Huy. . . Không có sao chứ. . .