Chương 76: Biến Số
“Sư huynh!”
Bên trong huyết trận, Thanh Minh nhìn thấy Thanh Vấn bị Nhân Sứ chà đạp, đôi mắt lập tức đỏ lên. Hắn do dự nhìn Thanh Trúc rồi lại nhìn về phía Mục Ninh Yên đã tỉnh lại ngồi ở một góc.
Sau khi được Trương Hàn Thiết chữa trị, Mục Ninh Yên liền khôi phục ý thức. Có điều lực lượng trước đó nhận được làm cho cơ thể nàng nhất thời suy nhược nghiêm trọng. Đây cũng là lý do vì sao Thanh Minh chần chờ.
Thông qua lời nói của Thanh Trúc, hắn biết được Mục Ninh Yên mang thể chất đặc thù. Nó chẳng những giúp nàng đột phá dễ dàng không gặp bích chướng mà còn bỏ qua phòng thủ t·ấn c·ông kẻ địch.
Nhưng mà, dù là lúc bình thường Mục Ninh Yên cũng chưa chắc chịu nổi lượng nguyên lực khổng lồ mà Thanh Minh truyền cho chứ đừng nói tới hiện tại cơ thể nàng đã suy nhược đến cực điểm.
Có điều bên ngoài kia, Thanh Vấn đang phải chống chọi với “Tử Thần” nên Thanh Minh cần tranh thủ mỗi giây mỗi khắc xông ra ngoài trợ giúp. Nhưng mà một khi cưỡng ép cho Mục Ninh Yên tăng tu vi thì rất có thể nàng không thừa nhận nổi lực lượng mà trực tiếp bạo thể cũng nên.
“Ninh Yên. Quả thật chúng ta có chút ích kỷ nhưng mong muội hãy hiểu cho. Nếu tiếp tục thế này tất cả mọi người đều sẽ c·hết hết, chi bằng muội mạo hiểm một lần thừa nhận nguyên lực của Thanh Minh công tử biết đâu còn có một con đường sống.” Thanh Vân nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Phải đó Ninh Yên. Ở Hợp Hoan Tông, tông chủ đã cho muội dùng rất nhiều đan dược nên chưa chắc sẽ không chịu nổi nguyên lực của Thanh Minh công tử đâu.” Thanh Thúy nói.
“Sư tỷ nói rất đúng. Cho nên Ninh Yên à…”
“Được rồi. Muội sẽ làm.”
Thanh Thanh hùa theo nhưng lại bị Mục Ninh Yên ngắt lời.
Nhìn các vị sư tỷ ngày thường cưng chiều mình có thừa giờ khắc này đang bảo mình hi sinh để cho họ được sống khiến cho lòng Mục Ninh Yên lạnh đi. Chỉ khi nào đối diện với sinh tử, con người họ mới bộc lộ bộ mặt thật của mình.
Có điều, Mục Ninh Yên cũng hiểu bây giờ nàng chính là chìa khóa duy nhất giúp những người này có hi vọng được sống. Cơ thể yếu nhược run rẩy đứng dậy, nàng tựa như một cành liễu sắp sửa khô héo mà rũ xuống, bước đi loạng choạng đến trước mặt Thanh Minh.
Nhìn dáng vẻ quật cường ấy, gương mặt Thanh Minh bất giác cứng lại. Chưa bao giờ hắn cảm giác trái tim đang phi tốc đập nhanh như vậy. Hình ảnh một thiếu nữ chỉ mới mười bảy tuổi đang phải cáng đáng sinh mệnh của bao nhiêu người dù việc làm ấy là quá sức đối với nàng in sâu vào tiềm thức của hắn.
“Bắt đầu đi.” Mục Ninh Yên lạnh giọng nói.
Thanh Minh chần chờ một chút nhưng rồi thấy Nhân Sứ một trảo khiến Thanh Vấn thổ huyết liền dứt khoát ra tay.
Ấy vậy mà, vừa định truyền nguyên lực sang, Thanh Minh chợt thấy từ phương xa bỗng dưng nổi lên lam quang. Huyễn ảnh của một thanh kiếm đang nở rộ ánh sáng chói mắt thình lình thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Nhân Sứ vừa định cho Thanh Vấn một trảo liền biến sắc quay đầu.
“Không!” Hắn kêu lên một tiếng phi tốc ngăn chặn.
Có điều, một trảm này của đối phương vừa nhanh, vừa mạnh lại chẳng hề vận lực kiến cho bao nhiêu nỗ lực của Nhân Sứ đều trở thành vô nghĩa.
Tại một góc của trận pháp, tên Huyết Y Nhân đang cười lạnh vì nhốt Thanh Minh bên trong chưa kịp hét thảm thì đã bị kiếm ảnh chém đứt làm hai. Chẳng những thế, phong cương vô tình nổi lên đem thân thể hắn hóa thành huyết vũ rơi xuống mặt đất.
Thanh Minh nhìn bóng hình một thanh niên với gương mặt trắng bệch, tay cầm tiểu kiếm đang hít thở dồn dập không khỏi ngỡ ngàng.
“Là hắn!”
Sau khi một kích trảm c·hết tên huyết y nhân khống trận, Mạc Thiên Sinh vội vàng thúc dục Ám Kim Sư Hổ bỏ chạy. Tiểu kiếm trên tay hắn lúc này đã vỡ tan thành những mảnh nhỏ, điều đó cũng đồng nghĩa món vật phẩm tiêu hao này đã hết tác dụng.
Ngay từ khi đến đây, Mạc Thiên Sinh đã sớm nhận ra vấn đề và tận lực tiếp cận trận pháp.
Trên thực tế, cả Nhân Sứ và Thanh Vấn đều phát hiện ra có kẻ đang tới gần. Nhưng mà, trong mắt Thanh Vấn lúc ấy chỉ toàn là thù hận còn Nhân Sứ lại coi thường một con kiếm hôi Tụ Khí tầng năm nên trực tiếp bỏ qua.
Ấy vậy mà, ngay khi tới gần, Mạc Thiên Sinh đột nhiên xuất ra tiểu kiếm mà Thanh Minh đưa cho trước đó làm cho mọi sự tính toán của Nhân Sứ đều đi chệch hướng.
Ai có thể ngờ được, một tiểu tử Tụ Khí tầng năm lại là biến số mang bên mình món đồ một khi kích hoạt liền có uy lực một kích của tu giả cảnh giới Dung Hồn đâu.
Sát khí đại thịnh nổi lên, Nhân Sứ nhìn Mạc Thiên Sinh như thể muốn đem hắn xuyên thấu. Bất chợt, một đạo ý niệm vô hình từ thái dương của hắn phóng ta, chỉ thấy không gian chớp mắt trở nên vặn vẹo thẳng đến nơi Mạc Thiên Sinh đang đứng.
“Thần Hồn Trùng Kích!”
Đây là một loại thần thông chỉ có cao thủ từ cảnh giới Hóa Hư mới sở hữu. Nó vượt qua hết thảy Ý Niệm Giết Người mà tu giả Thần Chiếu có thể làm được.
Mạc Thiên Sinh cảm giác trước mặt một mảnh mơ hồ vặn vẹo, đầu óc như vang lên sắp nổ tung. Hắn chỉ là một con kiến trong khi đối phương lại là quỷ thần hàng lâm, sự chênh lệch quá mức khổng lồ.
“Tước!”
Đúng lúc ấy, từ trong chỉ giới của Mạc Thiên Sinh đột nhiên phát ra tiếng hót thánh thót. Mà lại, nương theo âm thanh ấy, một đạo tử lôi nháy mắt nổ tung hình thành hộ tráo che chở cho hắn.
Thần Hồn Trùng Kích chạm vào bích chướng lập tức nổ tung thành ba động lan sang bốn phương tám hưởng. Chẳng những thế, bảy tên tu giả còn sống lúc ấy không chịu được xung kích mà trực tiếp thổ huyết trọng thương.
Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn một màn vừa xảy ra. Nếu hắn nhìn không lầm thì tại thời khắc tinh thần sắp sửa sụp đổ thì thanh hắc côn của Trác Phàm đột ngột động đậy che chở cho hắn.
“Sư…Sư phụ…” Mạc Thiên Sinh cảm động đến phát khóc. Ai ngờ được dù Trác Phàm không tại mà vẫn có thể mượn nhờ thần khí bảo vệ hắn một mạng đâu.
Nhưng mà, những người ở bên ngoài hoàn toàn không hiểu tình huống. Trong một khoảnh khắc, họ chỉ nhìn thấy chỉ giới của Mạc Thiên Sinh sáng lên lấp lánh mà thôi.
Nhân Sứ khẽ run rẩy ôm đầu, cảm giác như thần thức hải đang bị kịch liệt rung động. Hắn là người ra tay nên một khi bị lực lượng cường đại hơn chống lại thì sẽ bị phản phệ.
Nhưng mà, càng như thế sát khí của Nhân Sứ đối với Mạc Thiên Sinh lại càng thêm khủng kh·iếp. Hắc lắc đầu vài cái cố gắng đem ý thức khôi phục trở về đồng thời vận nguyên lực muốn lao tới xé xác Mạc Thiên Sinh.
Có điều, ngay khi muốn động thân, chân của Nhân Sứ liền bị một đôi cánh tay nắm lại.
“Tiểu huynh đệ. Mau chạy đi.” Thanh Vấn toàn thân đều là máu nhưng vẫn cố gắng gượng dậy giữ chặt Nhân Sứ đồng thời lên tiếng cảnh tỉnh.
“Tiểu Dạ.”
Gào!
Mạc Thiên Sinh hoàn hồn vội vàng thúc Tiểu Dạ bỏ trốn. Tất nhiên tiểu tử kia cũng biết tình huống bây giờ cực kỳ nguy hiểm liền ba chân bốn cẳng phi nước đại bỏ chạy.
Nhân Sứ hừ lạnh vội vàng vận nguyên lực đuổi theo nhưng mà hai cánh tay của Thanh Vấn cứ như gọng kiềm không thả ra.
“Cút ra.” Nhân Sứ hừ lạnh đem chân còn lại nện thẳng vào ngực Thanh Vấn.
Tiếng xương cốt vỡ vụn lần nữa vang lên, Thanh Vấn thổ huyết nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, điệu bộ vô cùng thảm thiết.
“C·hết tiệt. C·hết tiệt.”
Liên tục là những cú đá cực mạnh về phía Thanh Vấn. Nhân Sứ phản phất như điên tiếc cực độ toàn lực xuất cước đến mức trước ngực của Thanh Vấn mở ra một cái huyết động, xương cốt đều đâm ra bên ngoài.
Ngay giây sau, Nhân Sứ đột nhiên cảm giác có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng và ngưng tụ ở cổ. Theo bản năng, hắn vội vàng cúi đầu và đó là một quyến định sáng suốt.
Bảo kiếm của Thanh Minh chém vào hư không, kiếm khí oanh tạc tạo thành hình bán nguyệt lao nhanh về phía trước. Bất kể cây cối vẫn là tường thành đổ nát đều tại thời khắc ấy bị bổ đôi làm hai nửa.