Chương 75: Ngươi Đáng Chết
Mặt trời khắp nơi đang dần lên thiên đỉnh, ấy vậy mà nơi đế đô của Nhung Quốc lại bị chẳng thấy chút tia nắng nào. Bóng tối chưa từng biến mất, chỉ có vầng sáng đỏ thẫm như luyện ngục vẩy xuống từ thương khung.
Tám tên huyết y nhân sau khi sử dụng bí pháp, tu vi đại tiến khiến cho pháp trận lại tăng lên một bậc. Cột sáng dựng thẳng đâm vào tâm của lốc xoáy huyết vân đang ngưng tụ ra vô số quỷ diện tham lam thôn phệ năng lượng từ kiếm khí tung hoành.
Trong lúc Thanh Minh đang một mình gồng gánh bảo vệ những sinh mạng ít ỏi còn lại ở nội thành đế đô thì bên ngoài đang xảy ra trận chiến kinh thiên động địa giữa hai đại cao thủ mà trước nay chưa từng có ở đại lục Chu Thiên.
Thanh Vấn toàn lực thi triển tuyệt học, xung quanh nổi lên dày đặc phong cương. Trên người hắn lúc này mơ hồ huyễn hóa chiến giáp, chân đạp phi kiếm, tay cầm linh bảo cùng sau lưng là mấy chục đạo kiếm khí không ngừng lượn lờ.
Đối diện với với Thanh Vấn là Nhân Sứ đang nhe răng cười lạnh, chiến giáp đỏ rực như máu, huyết khí bao phủ trên song trảo, sau lưng càng là xuất hiện một cái quỷ diện tỏa ra uy áp khủng bố không hề thua kém chút nào.
Từ xa nhìn lại, một bên kiếm khí tung hoành, quang mang đại thịnh, cuồng phong quét qua bốn phương tám hướng, kiếm ảnh sau lưng dung nhập tạo thành một thanh cự đại thần kiếm chỉa thẳng thương khung.
Một bên khác thì huyết vân tà dị tản mát, song trảo dù đứng yên vẫn phát ra ba động khủng bố. Quỷ diện càng tựa như vật sống, trong đôi mắt mơ hồ nổi lên tinh quang cùng tiếng cười nghe đến rợn cả gai ốc.
Song phương đứng giữa không trung dù đã trải qua trăm hiệp nhưng chưa ai có dấu hiệu xuống sức. Hai luồng khí tức như hóa thành bích chướng lẫn nhau v·a c·hạm, lẫn nhau tán khai rồi lại điên cuồng tàn phá xung quanh.
“Ha ha. Đã bao lâu rồi bản sứ mới được vui vẻ như vậy nhỉ. Ta công nhận trong thế hệ trẻ tuổi, ngươi chính là kẻ mạnh nhất mà ta từng gặp. Có điều, người có tài thường mệnh yểu, ngươi cũng nên biết điều đó.” Nhân Sứ một bên đối kháng khí thế một bên lại mở miệng nói chuyện.
“Lão đầu tử, đừng nói dông dài, cứ lao vào đi.” Thanh Vấn không thích nhiều lời trực tiếp lao tới. Sau lưng kiếm ảnh tựa như gào thét phá không mà bay đi.
“Người trẻ tuổi đúng là quá nóng vội. Bản sứ còn đang tại khen người vậy mà.”
Nhân Sứ lắc đầu cười một tiếng nhưng rồi gương mặt hắn lập tức thay đổi hóa thành lăng lệ. Quỷ diện “khặc khặc” hai tiếng sau đó xông thẳng về phía trước, miệng lớn há ra đem toàn bộ kiếm ảnh của Thanh Vấn nuốt vào.
Thanh Vấn thấy kiếm ảnh của mình bị thôn phệ nhưng không hề biến sắc ngược lại còn đưa tay bấm niệm pháp quyết.
“Bạo!”
Nương theo tiếng kêu dứt khoác của hắn, quỷ ảnh đột nhiên trợn tròn. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó đang căng phồng lên.
“Bùm!”
Âm thanh chấn thiên triệt địa nháy mắt bao trùm, sóng xung kích lan ra mạnh mẽ tới mức màn kết giới bao phủ đế đô cũng phải rung động kịch liệt.
Chưa dừng lại ở đó, nhân thời khắc này, Thanh Vấn thi triển bộ pháp giữa hư không phi tốc đến trước mặt Nhân Sứ, linh kiếm trong tay ẩn chứa hồn lực cự đại nổi lên lam quang rực rỡ chém thẳng vào cổ đối phương.
Nhân Sứ thấy một màn này không kinh không hãi mà đưa tay kết ấn. Ngay lập tức, thân thể hắn ta chợt nhòe đi, khi kiếm mang tới nơi đã trở thành một làn khói tiêu tán.
Lúc này, quỷ diện đã khôi phục hình dạng vốn có mà chẳng hề có chút hư tổn nào. Vẫn tiếng cười tựa u linh quanh quẩn, nó xoay vòng thích thú nhìn Thanh Vấn với đôi mắt tham lam.
“Vô ích thôi. Quỷ Diện Hồn của bản sứ chính là thần hồn đỉnh cấp, cho dù Thiên Long Thần Hồn gặp phải cũng vô pháp chống trả chứ đừng nói một thanh kiếm yếu đuối như vậy.”
Nhân Sứ đưa tay sờ lên gương mặt của quỷ diện sau đó lại nói tiếp: “Ngược lại là ngươi, vì muốn đả thương bản sứ mà đem một phần thần hồn tự bạo, dù có thể khôi phục nhưng hiện tại chiến lực đã giảm, ngươi nghĩ bản thân còn đủ sức đánh với ta ư? Đây chính là chênh lệch kinh nghiệm đấy tiểu tử à.”
Thanh Vấn đương nhiên biết rõ điều ấy. Hắn chỉ không ngờ một điều là thần hồn của Nhân Sứ quá mức quỷ dị, chịu đựng sức bạo tạc từ bên trong vẫn chẳng hề hấn gì.
Đưa tay lau đi v·ết m·áu chảy trên khóe miệng, Thanh Vấn hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Một người tu kiếm đạo như hắn thì không nên để tâm cảnh trở nên dao động, đặc biệt là khi bản thân đang yếu thế hơn.
“Nghĩ đi Thanh Vấn. Bất kể là gì cũng phải có điểm yếu. Chắc chắn Quỷ Diện Hồn kia cũng phải bị trọng thương mới đúng.” Thanh Vấn tự nói với bản thân.
Đột nhiên Thanh Vấn nhíu mày. Hắn chú ý đến một luồng huyết khí của đại trận đang bị Nhân Sứ âm thầm dung nhập vào thể nội.
“Thì ra là thế.”
Thanh Vấn đưa song chỉ hướng lên, chiến giáp trên cơ thể dần dần tan biến, kiếm ảnh mơ hồ trên đỉnh đầu tại thời điểm ấy liền ngưng thực hơn nhiều.
“Ầm! Ầm!”
Thần Hồn xuất thể, thương khung biến đổi, Thanh Vấn đứng giữa bầu trời vận chuyển hồn lực nhiều đến mức bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy nó như một dòng suối nhỏ chảy vào trong cự đại thần kiếm.
Không gian xung quanh giống như cô đọng, khí tức khủng bố tuông trào làm cho đại địa run rẫy, mọi thứ trong phạm vi trăm trượng đều hóa thành cát bụi.
“Trảm!”
Đôi mắt Thanh Vấn đều là xích hồng nhìn về phía Nhân Sứ. Song chỉ từ từ hạ xuống. Một khắc ấy, thời gian như chậm lại, chỉ có kiếm ảnh vẫn đang phi tốc hướng thẳng quỷ diện mà chém.
“Ha ha. Vô ích thôi. Dù đòn t·ấn c·ông của ngươi có mạnh thì cũng không thể chém đứt quỷ diện của bản sứ…”
Nhưng mà, Nhân Sứ đột nhiên biến sắc vội vàng kết ấn. Thân thể hắn hóa thành hồng tuyến bay thẳng đến mũi kiếm chống đỡ.
“Rắc!”
Huyết giáp trên thân thể lộ ra một đường nứt vỡ rồi nhanh chóng lan tràn. Thế nhưng dù bị áp đảo bởi một kiếm kia nhưng Nhân Sứ không hề có ý định né tránh bởi vì sau lưng hắn chính là huyết trận.
“Aaaa!”
Nhân Sứ hét lên một tiếng, quỷ diện lộ ra bộ dáng dữ tợn theo đó cũng tham gia chống đỡ.
Đúng lúc ấy, vòng xoáy đỏ thẫm chợt kịch liệt ba động, huyết khí lan tràn điên cuồng dung nhập vào thể nội đem những nơi chiến giáp hư tổn khôi phục trở lại. Đồng thời, vân vụ đỏ thẫm hóa thành đại quyền nhắm đến bám kiếm tung ra một kích.
Chỉ thấy thần hồn của Thanh Vấn bay ngược về sau, phía trên xuất hiện vô số vết nứt. Thanh kiếm to lớn vừa cắm xuống đấm đã tạo thành một cách hạp cốc dài, ngọn núi trên đường đi vì thế mà bị bổ làm đôi.
Mà lại, ngay khi thần hồn bị tổn thương, Thanh Vấn cũng bị cuồng phong cuốn ngược. Thân thể hóa thành lưu tinh rơi xuống mặt đất tạo thành một hố sâu đến chục trượng.
Ở bên này, ngực của Nhân Sứ kịch liệt chập trùng. Hắn không có truy kích Thanh Vấn mà đưa mắt nhìn về phía trận pháp thở phào, đồng thời trong lòng nổi lên phẫn nộ đến cực điểm.
“Ngươi đáng c·hết!” Nhân Sứ gào lên một tiếng nhìn về cái hố sâu nổi đầy bụi bặm.
Thanh Vấn từ bên trong bước ra, gương mặt trắng bệch, quần áo tả tơi, linh kiếm trong tay gãy đôi còn thần hồn kia tiêu tán thành vô số điểm sáng dung nhập vào thân thể của hắn.
“Ta đoán không sai. Chính trận pháp kia đang không ngừng chữa trị cho ngươi. Nhưng mà có vẻ như tác dụng của nó không chỉ có như thế.” Thanh Vấn nói.
“Tiểu tử thối, ngươi phải trả giá cho những gì ngươi đã làm.” Nhân Sứ gào lên, đôi mắt vốn dĩ màu đỏ bây giờ lại hằn lên tơ máu trông càng thêm quỷ dị. Thoắt một cái, hắn đã tới trước mặt Thanh Vấn xuất trảo.
Năm đạo hồng tuyến tức thì xuất hiện trước ngực Thanh Vấn. Hắn vô pháp chống trả để mặt cho bản thân lần nữa bị bay đi. Nhưng mà chờ đợi hắn không phải mặt đất gồ ghề hay tiểu sơn mà là ma trảo của Nhân Sứ lần nữa tung ra.
“Ngươi có biết bản sứ phải tốn bao nhiêu công sức mới thu thập được bao nhiêu đó lực lượng. Chỉ vì đám c·hết tiệt Kiếm Lai Tông các ngươi làm cho ta phải sớm ra tay. Mà lại, cũng chỉ vì ngươi làm cho bao nhiêu công sức của ta biến mất một nửa.”
Ầm!
Xương cốt trước ngực Thanh Vấn vỡ nát, cơ thể hắn bay lên bầu trời. Tại đó, Nhân Sứ lại lần nữa xuất hiện. Huyết khí bao trùm kết hợp với gương mặt đáng sợ làm hắn không khác gì ma quỷ giáng thế.
“Dù có g·iết ngươi cả trăm lần cũng không thể nào xua tan phẫn nộ trong lòng ta.”
Thanh Vấn thổ huyết, thân thể cong như con tôm điên chớp mắt lao xuống đại địa, một cái hố còn sâu gấp mười lần trước đó lập tức hình thành.