Chương 67: Thánh Vực Kiếm Lai Tông
Đứng trước uy áp của nam tử kia nhưng Nhân Sứ không hề biểu lộ sợ hãi, ngược lại hắn còn cười khẽ lên tiếng: “Đệ tử của Kiếm Lai Tông thật đúng là dai như đỉa, dù bản sứ đã tới tận hạ vực vậy mà vẫn đuổi theo không bỏ.”
Đứng giữa không trung, đạo bào của nam tử phất phới, một bộ vân đạm phong kinh. Hắn đem cái nhìn lạnh lẽo hướng tới Nhân Sứ nói: “Huyết Giáo các ngươi tội ác tày đình, thân là đệ tử của Kiếm Lai Tông, Thanh Minh ta làm sao có thể không đứng ra trừ hại?”
“Ha ha. Kiếm Lai Tông các ngươi một bộ đạo mạo hành hiệp trượng nghĩ nhưng chẳng khác gì một kẻ núp dưới tán cây đại thụ. Ngươi làm những chuyện này không phải là để lấy lòng Lạc Gia hay sao?”
Thanh Minh nghe đối phương chế nhạo nhưng lại không chút đổi sắc nói: “Ngươi nói thế cũng không sai. Kiếm Lai Tông chúng ta chính là từ Lạc Gia đi ra. Chỉ cần gia chủ Lạc Gia ra lệnh, dù đệ tử toàn tông có phải vẫn diệt cũng không chút nhíu mày. Ngươi đã vừa lòng chưa?”
Thanh Minh thẳng thắng công nhận giống như đó là một niềm tự hào chứ không phải chuyện gì nhục nhã khiến cho Nhân Sứ thoáng nhíu mày. Kế hoạch chế nhạo đả kích tâm cảnh đối phương xem như đã thất bại.
Tới đây, Thanh Minh chậm rãi rút thanh kiếm sau lưng ra. Một luồng lam quang tựa như đông phong thổi đến nháy mắt lan tỏa xung quanh. Nhiệt độ không khí tức thì hạ thấp mơ hồ còn thấy nhưng bông tuyết đang ngưng kết.
“Sư phụ của ta dạy rằng, một khi gặp kẻ yếu hơn mình thì không nên nói dài dòng làm gì, chỉ cần động thủ là được.”
“Ha ha. Ngươi làm như ngươi có thể g·iết được ta vậy…”
Thế nhưng còn chưa kịp để Nhân Sứ cười xong thì tầm nhìn của hắn đột ngột thay đổi. Cảnh vật trước mắt xoay vòng rồi dần dần hạ thấp. Tại khoảnh khắc ấy, hắn mơ hồ nhìn thấy một cái thân thể mặc huyết y không đầu đang rơi xuống ngay bên cạnh.
Cái đầu dù lìa khỏi cổ nhưng Nhân Sứ vẫn mở miệng: “Cảnh giới Dung Hồn quả nhiên đáng sợ. Ngươi…”
“Đừng có làm bộ làm tịch.” Thanh Minh ngắt lời, tra kiếm vào vỏ.
Hắn nhìn cái đầu lâu của Nhân Sứ nhàn nhạt nói: “Không bao lâu nữa, ta sẽ tìm ra bản thể rồi đích thân lấy thủ cấp của ngươi.”
“Ha ha. Ngươi nhân ra rồi sao? Ta cứ nghĩ là lừa được rồi đấy chứ. Ta rất mong chờ ngày đó sẽ đến. Chỉ tiếc rằng nó sẽ không xảy ra đâu, một khi ngài ấy tái sinh, cả Thánh Vực này sẽ phải chìm trong biển máu. Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh Thần Phục. Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh Thần Phục. Ha ha…”
Thủ cấp của Nhân Sứ điên cuồng cười lớn khiến Thanh Minh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn khẽ đưa song chỉ phất lên, xung quanh thoáng hiện vô số kiếm khí đồng loạt chém nát đầu lâu kia cho tới khi tiếng cười tắt hẳn.
Thanh Minh từ từ đi tới chỗ Trác Phàm đang nằm. Hắn nhìn thấy khắp người Trác Phàm đang xuất hiện hàng loạt gân máu không khỏi khẽ thở dài: “So với làm một cái hoạt thi chỉ biết chém g·iết chi bằng để ta giải thoát cho ngươi.”
Thanh Minh chắp tay phía trước khẽ bái sau đó vận nguyên lực, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cái tiểu hỏa cầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt. “An nghỉ đi.”
“Dừng tay.”
Ngay khi Thanh Minh muốn đem Trác Phàm hỏa tán thì Mạc Thiên Sinh mang theo Mạc Thế Khải cùng Trương Quản Sự phi tốc chạy tới.
Phát hiện hỏa cầu đang hạ xuống, tròng mắt Mạc Thiên Sinh chợt lóe lên tử quang. Hắn dùng toàn lực đem cây hắc côn trong tay phóng ra đánh nát hỏa cầu.
Nhìn một màn này, Thanh Minh không cấm kinh ngạc vạn phần. Phải biết bên trong hỏa cầu ẩn chứa lực lượng đủ để phá hủy bất kỳ một món linh bảo hạ cấp nào, thế mà khi Hắc Côn chạm vào thì lực lượng của hỏa cầu đã bị nó thôn phệ sạch sẽ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Mạc Thiên Sinh tức tốc chạy đến nhất thanh Hắc Côn lên chắn trước mặt đề phòng Thanh Minh tiếp tục ra tay. Dù hùng hổ là vậy nhưng sau lưng hắn đang ướt đẫm mồ hôi.
Tu vi của Mạc Thiên Sinh còn kém nên chẳng thể nhìn ra được thực lực của đối phương tới đâu nhưng hắn có thể chắc chắn đây là một cao thủ tuyệt đỉnh. Chỉ cần nhìn cảnh vật xung quanh bị phá hủy bởi kiếm khí cũng đủ biết đối phương cường đại tới nhường nào.
Đứng trước sự dè chừng của Mạc Thiên Sinh, Thanh Minh đành mở giọng giải thích: “Vị huynh đệ này, ngươi mau tránh ra đi. Hắn bị trúng Huyết Hoa Chưởng nên sẽ không sống được bao lâu. Càng kéo dài lại càng khiến hắn đau khổ hơn mà thôi.”
Nói rồi, Thanh Minh lại phất tay ngưng tụ một viên hỏa cầu khác. Thế nhưng Mạc Thiên Sinh lại gầm lên giận dữ: “Không được đụng vào ngài ấy.”
Mạc Thế Khải và Trương Quản Sự nhìn thấy một màn vừa xảy ra, trong lòng lập tức khẩn trương lên. Rốt cuộc thì tu vi phải như thế nào mà chỉ cần phất tay đã có thể tạo ra hỏa cầu khủng bố như vậy cơ chứ.
Trương quản sự chạy tới ôm quyền: “Chào…Chào tiền bối. Tại hạ là Trương Hàn Thiết của Hoàng Dược Cốc.”
Thanh Minh thấy hai người đi tới bèn ôm quyền trịnh trọng đáp lễ: “Tại hạ là Thanh Minh đến từ Kiếm Lai Tông.”
“Kiếm Lai Tông?”
Trương Hàn Thiết và Mạc Thế Khải mờ mịt nhìn nhau. Bọn họ ở Hạ Vực này mất chục năm nhưng chưa từng nghe tới Kiếm Lai Tông bao giờ.
“Dám hỏi Tiền Bối, Kiếm Lai Tông là đại phái ở đâu, tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua.” Mạc Thế Khải ôm quyền hỏi.
“Các vị không biết cũng là dễ hiểu thôi. Kiếm Lai Tông chỉ là một môn phái nhỏ ở Thánh Vực mà thôi, không đáng nhắc tới. Với lại, hai vị cũng đừng gọi tại hạ là Tiền Bối, dù sao niên kỷ của ta chỉ mới có ngoài ba mươi một chút mà thôi.”
“Thánh… Vực.”
Hai chữ này cứ như sấm sét ngang tai Mạc Thế Khải và Trương Hàn Thiếc, ngay cả Mạc Thiên Sinh cũng ngẩng người nhìn Thanh Minh lâu hơn một chút. Từ Thánh Vực tới nơi này phải mất bao xa cơ chứ, một đệ tử của môn phái ở đó đến đây làm gì?
Tuy nhiên, càng đáng sợ hơn chính là câu sau của Thanh Minh. Ba mươi tuổi mà tu vi đã cường đại như vậy.
Đặc biệt là Trương Hàn Thiết, ngay cả ông cũng không thể nhìn ra cảnh giới của đối phương. Điều này chứng tỏ tu vi của Thanh Minh ít nhất phải hơn ông hai đại cảnh giới. Mà lại, ông ẩn ẩn cảm nhận được khí thế của vị đạo trưởng này chỉ sợ còn nhỉnh hơn cả tông chủ của Hoàng Dược Cốc cũng không biết chừng.
Đến đây, Thanh Minh dường như không kiên nhẫn dời mắt tới Trác Phàm nói: “Lần này tại hạ tới Hạ Vực chính là truy tìm tung tích của Huyết…của kẻ thù bản tông. Dù ta đã tới đây nhưng vẫn chậm một bước. Vị huynh đài này không may bị trúng ma chưởng của đối phương nên chẳng còn sống được bao lâu. Nếu như không kết thúc sớm thì lại càng khiến cho hắn đau khổ hơn mà thôi. Xin các vị hiểu cho.”
“Không được.” Mạc Thiên Sinh kiên quyết chặn đường, dùng đôi mắt xung huyết nhìn về phía Thanh Minh, tựa hồ chỉ cần đối phương động thủ là hắn sẽ lập tức xông lên liều mạng.
Trác Phàm chính là người mang lại cuộc sống mới cho Mạc Thiên Sinh. Hắn biết bây giờ sư phụ đang bị trọng thương khó mà sống được, chỉ cần nhìn vết lõm ở trước ngực kia cũng đủ hiểu rồi.
Nhưng mà, trong thâm tâm Mạc Thiên Sinh lại không muốn chấp nhận sự thật ấy. Mới cách đây vài canh giờ, hắn còn thể sẽ trở thành khiên chắn trước mặt Trác Phàm, để bản thân không còn là gánh nặng, thế mà giờ đây mọi việc lại thành ra thế này.
Thanh Minh trầm mặc nhìn Mạc Thiên Sinh hồi lâu. Sau cùng hắn thở dài một tiếng, hỏa cầu lưng lửng trên không trung cũng theo đó tiêu tán. Tiếp theo, hắn lấy ra một thanh kiếm nhỏ chừng ngón tay khẽ động ý niệm. Trong chốc lát, thanh kiếm bùng lên lam quang rực rỡ, khí tức từ bên trong tràn ra như vòi rồng.
Ba người Trương Hàn Thiếc nhìn một màn này, trong lòng vô cùng sợ hãi. Dù chỉ trong giây lát nhưng bọn họ có thể cảm nhận được uy lực kinh người tới từ thanh tiểu kiếm trong tay Thanh Minh. Giả sử như nó được phát động, chỉ sợ ai nấy ở đây đều sẽ trong khoảnh khắc bị diệt sát.
Thế nhưng trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Thanh Minh chỉ chầm chậm đưa nó cho Mạc Thiên Sinh rồi nói: “Cũng không biết vị huynh đài kia sẽ biến thành dạng gì cho nên để đề phòng, tại hạ đưa cho tiểu huynh đệ thanh tiểu kiếm này. Bên trong ẩn chứa một đạo kiếm khí của tại hạ. Nếu như mọi việc vượt quá kiểm sát thì hãy phát động nó.”
Hiển nhiên Thanh Minh không muốn ra tay khi bị Mạc Thiên Sinh ngăn cản cho nên hắn chỉ đành làm ra một màn này.
“Sự việc diễn ra thế nào là ở các vị, tại hạ xin phép cáo từ.”
Nói rồi, Thanh Minh trịnh trọng bao quyền. Mạc Thế Khải và Trương Hàn Thiết thấy vậy cũng cúi người đáp lễ. Thế nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên thì đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt một cách vô thanh vô tức.