Chương 66: Vẫn Là Chậm Một Bước
“Phốc!”
Trác Phàm thổ huyết gượng dậy, cánh tay đau đớn nắm chặt Hắc Côn. Gương mặt bên ngoài tràn đầy quật cường nhưng trong lòng không ngớt kêu khổ. Vốn dĩ hắn dự định nhìn một màn này rồi âm thầm chuồng êm nào ngờ người tính không bằng trời tính, bởi vì cái cộng hưởng c·hết tiệt kia mà khiến bản thân hắn phải rơi vào tình trạng nghìn cân treo sợi tóc như bây giờ.
“Thấy chưa. Ta biết chắc ngươi không phải người thường mà.”
Nhân Sứ vừa cười vừa đi tới, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nhìn Trác Phàm: “Ta rất tò mò không biết một khi ngươi biến thành giống như hai kẻ này thì sẽ ra sao.”
Trên trán bất giác nổi lên dày đặc mồ hôi. Trác Phàm hiển nhiên sẽ không hi vọng bản thân thành ra như vậy. Hắn từ từ lùi lại phía sau muốn tìm cách trốn thoát nhưng quan sát thế nào cũng chẳng nhìn ra đường máu.
Sau cùng, Trác Phàm vô thức nắm chặc Hắc Côn. Hắn đưa tay lên miệng cắn một phát khiến máu tươi chảy ra. Tại khoảnh khắc huyết dịch tiêm nhiễm, Hắc Côn đột nhiên phát ra tử quang nhàn nhạt tuy không rực rỡ nhưng rõ ràng khí tức đã thay đổi.
“Xoẹt! Xoẹt!”
Huyết y Nhân Sứ kinh ngạc nhìn về phía Hắc Côn đang nổi lên tử quang. Lão ta không phát hiện được bất kỳ ba động nào từ binh khí của đối phương nhưng lại cảm giác vật ấy không tầm thường.
Thế là tham niệm lập tức nổi lên, lão ta vận nguyên lực phóng thẳng tới chỗ Trác Phàm đang đứng.
“Muốn nó lắm sao? Đừng hòng.”
Trác Phàm gầm lên một tiếng, đôi mắt lập lòe bạch quang. Sau đó hắn chợt xoay người nhìn về phía xa xa mà vận hết sức bình sinh ném Hắc Côn đi.
Vèo!
Tử quang lập lòe mơ hồ còn có lôi điện bùng nổ. Hắc Côn cứ như thế hóa thành thiểm quang biến mất giữa không trung. Với tốc độ như vậy thì ngay cả một cao thủ Thiên Huyền như huyết y nhân sứ cũng chưa chắc đuổi kịp.
Lão ta nhìn thanh hắc côn có chút tiếc nuối nhưng rồi cũng đành từ bỏ. Tiếp theo mục quang chằm chằm về phía Trác Phàm bước tới. Huyết Ảnh Chưởng lại lần nữa tái hiện giống như không trúng đích thề không dừng lại.
“Bản sứ mặc kệ có phải ngươi làm vậy để cầu viện hay không nhưng trước khi bọn chúng tới đây thì ngươi sẽ chẳng thể nhảy nhót giống như bây giờ.”
Nhân Sứ dù ở một bên tung ra chưởng pháp nhưng vẫn không vội mà cất tiếng đe dọa. Tiếng nói của hắn trầm thấp lại vang vang như thể vọng qua vọng lại vô số lần khiến người nghe bất giác như bị trúng ảo thuật, đầu óc mơ hồ.
Bất quá, đối với người khác là vậy nhưng áp dụng lên Trác Phàm thì lại vô dụng. Phải biết tinh thần lực của hắn được bảo toàn một cách hoàn mỹ, muốn công pháp thần thức hải thì chỉ với nhiêu đây chẳng khác nào muỗi đốt.
“Tu giả Thiên Huyền lại có khả năng sở hữu võ kỹ sóng âm?”
Trác Phàm vừa thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ vừa kinh hãi trong lòng. Phải biết võ kỹ sóng âm cực kỳ hiếm gặp, theo như hắn biết thì cho dù Thánh giới cũng rất ít thế lực có được. Nếu như vậy thì giáo phái đằng sau tên huyết y nhân này chỉ sợ không phải là hạng tầm thường.
Thế nhưng mà từ khi đặt chân tới đây, Trác Phàm làm gì nghe qua có thế lực nào mặc y phục màu đỏ, sát khí âm trầm tựa như tên này bao giờ đâu. Nói như vậy, rất có thể giáo phái này là từ Trung Vực hoặc Thượng Vực thậm chí là Thánh Vực tới đây.
Bất quá, hắn chỉ có thể suy luận được tới đấy, vấn đề hiện tại là phải làm sao thoát khỏi cang trảo của đối phương mới là cấp thiết nhất.
Trác Phàm có lẽ đã quá khinh thường tốc độ của cao thủ Thiên Huyền. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ không có nguyên lực hỗ trợ, đứng trước tên Nhân Sứ này hắn hoàn toàn không có khả năng kháng cự nào.
Xoẹt!
Một trảo xoẹt qua, Trác Phàm cảm giác như lông tơ đều bị dựng ngược. Hắn có thể né tránh đòn t·ấn c·ông của đối phương nhưng không phải hoàn toàn. Dù đã cách trảo cang nửa thốn nhưng kình khí phát ra từ võ kỹ Linh giai vẫn đủ để làm hắn b·ị t·hương.
Lúc này đây, trên người của Trác Phàm toàn là v·ết m·áu loang lỗ, áo quần rách rưới thành từng mảnh, khắp thân thể xuất hiện nhưng rãnh sâu, máu tươi chảy xuống tựa như những bầy độc xà đang ngọ nguậy.
Đột nhiên, Nhân Sứ huyết y giả đột nhiên nhíu mày, động tác dựng lại đôi chút. Nhân cơ hội đó, Trác Phàm vội vàng lùi lại, cố gắng kéo dài khoảng cách đồng thời hấp khí. Vừa rồi để né tránh hiểm trảo của đối phương, hắn cơ hồ phải nín thở, tập trung toàn lực mới bảo toàn được mạng sống. Bây giờ có thời gian phải mau chóng khôi phục được lúc nào hay lúc ấy.
Bằng vào giác quan của mình, Trác Phàm có thể mơ hồ cảm nhận được từ phương xa có một luồng thần thức quét tới, nó mạnh mẽ còn hơn cả thần thông Ý Niệm Dò Xét của cao thủ Thần Chiếu.
“Không còn thời gian chơi đùa với ngươi nữa rồi.” Đúng lúc ấy, huyết y nhân đột nhiên trầm giọng nói, đồng thời khí thế của hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Ở xung quanh không hề có chút gió thế mà chiếc áo choàng đỏ như máu đang phiêu dật. Uy áp khủng bố bất ngờ bộc phát khiến Trác Phàm không khỏi biến sắc.
Giờ khắc này, toàn thân Nhân sứ đang bị một tầng huyết quang bao bọc, khắp thân thể nổi lên dày đặc gân máu tương tự như những kẻ phát cuồng trước đó. Chỉ có một điểm khác biệt chính là đằng sau đôi mắt ẩn chứa sát ý thao thiên kia thì tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
“Cảnh…Cảnh giới Thần Chiếu.” Trác Phàm lắp bắp nói.
Đúng thế, chẳng biết đối phương vận dụng thủ pháp gì nhưng tu vi trực tiếp tăng lên một đại cảnh giới, từ Thiên Huyền Cảnh nháy mắt nhảy tới Thần Chiếu Điên Phong.
Tới nước này, Trác Phàm đã xem như hoàn toàn tuyệt vọng. Rõ ràng vừa rồi đối phương còn đang tại đùa giỡn, bởi vì phát hiện có cường giả đang tới hắn mới nghiêm túc dùng toàn lực.
Mà lại, ở tu vi Thiên Huyền, Trác Phàm còn chẳng chút cơ hội nào cứ như một con chuột bị mèo vỡn bắt trong lòng bàn tay huống chi là bây giờ.
Mồ hôi bất giác chảy đầy trên trán của Trác Phàm, hắn vô thức lùi lại một bước. Có điều chỉ mới được nửa chừng thì Nhân Sứ đột ngột xuất hiện ở trước mặt cơ hồ chỉ cách nhau vài phân.
Nhân Sứ từ tốn nghiêng người về phía trước, một bộ vô tư thì thầm vào tai của Trác Phàm: “Yên tâm. Bản sứ sẽ không g·iết ngươi nhưng mà sẽ cho ngươi sống còn tệ hơn là c·ái c·hết.”
Trác Phàm còn chưa kịp phản ứng cái gì thì trước ngực đã bị một trảo của Nhân Sứ đánh vào. Tiếng xương cốt vụn vỡ vang lên, Trác Phàm vừa thổ huyết vừa bay ngược ra sau như diều đứt dây. Tới hơn trăm trượng thì thân thể hắn mới miễn cưỡng dừng lại, dù thế thì máu tươi vẫn không ngừng trào ra.
Trước ngực của Trác Phàm thình lình in một cái đại thủ, huyết khí đỏ rực đang nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của hắn rồi giống như Nhị gia, tất cả kinh mạch đều ẩn hiện xích quang.
Nhân Sứ sau khi đánh bay Trác Phàm liền không chút do dự phi thân bay đi. Chẳng qua lúc này hắn chợt khựng lại, ánh mắt liếc nhìn về phương xa. Tại đó đang có một luồng ánh sáng rạng rỡ hóa thành lưu quang phi tốc bay đến.
Đến khi còn cách Nhân Sứ tầm ba mươi trượng, lưu quang mới chợt ảm đạm lộ ra thân ảnh của một nam tử lưng mang bảo kiếm. Hắn chỉ đứng yên một chỗ vậy mà thiên địa nháy mắt ngưng tụ, hàn phong thổi qua lạnh buốt mơ hồ còn có kiếm khí lượn lờ.
Nam tử nhìn về phía Trác Phàm đang nằm bất động cách đó không xa, mày kiếm chợt nheo lại lẩm bẩm: “Vẫn là chậm một bước.”