Chương 64: Chạy Đi!
“Ha ha ha. Nói hay lắm. Chỉ tiếc là các ngươi không còn cơ hội để liều nữa rồi.”
Nương theo thanh âm có phần cuồng ngạo là một luồng khí thế bành trướng đến ngay cả tu giả Đoán Cốt như Nhị gia cũng cảm giác như không thể thở được. Cả ba người biến sắc nhìn phương xa đang có bốn đạo huyết quang bay tới.
Trước cửa động, bốn huyết y giả không hạ thân mà đứng ở giữa không trung nhìn xuống. Ánh mắt đỏ như màu máu mang theo tà dị quét ngang khiến cho ba người bên trong động nhất thời như có hàn khí chạy dọc qua sống lưng.
Sau cùng, tên huyết y giả đứng đầu dừng mục quang tại thân ảnh đang nằm một cách quỷ dị trên chiếc giường. Khóe miệng hắn ta nhếch lên, giọng nói phát ra như Âm Ti Địa Ngục: “Cuối cùng thì cũng tìm được. Các ngươi có biết các ngươi đã làm bổn giáo trễ nãi thời gian rất nhiều hay không.”
Uy áp của cao thủ Thiên Huyền xen lẫn bên trong lời nói khiến đầu óc ba người đau như búa bổ, trước mắt tưởng chừng nổ đầy sao lấp lánh.
“Rốt cuộc các ngươi đạt được mục đích gì khi khiến Nhung Quốc trở nên như vậy?” Nhị gia nén cơn đau gào lên, chỉ là trong thanh âm run rẩy kia lại chẳng có chút nào đáng để huyết y nhân đặt vào trong mắt.
“Ngươi chỉ cần biết một điều, trở thành như thế chính là vinh hạnh của bọn chúng. Một khi đấng tối cao tái sinh, các ngươi sẽ là công thần. Ha ha.”
Ở đằng xa, Trác Phàm không dám lại gần để quan sát. Tuy nhiên thanh âm của huyết y nhân rất lớn nên hắn nghe được tương đối rõ ràng. Trong lòng hắn đang càng lúc càng nghi hoặc lại thêm phần động dung.
Tái sinh? Thật sự có khả năng khiến một người đ·ã c·hết được tái sinh ư? Nếu như đây là lời nói của một cao thủ Đế Cảnh hoặc là từ miệng của Thánh Thú thì hắn có thể tin tưởng vài phần, nhưng bây giờ trong miệng một kẻ chỉ mới có cảnh giới Thiên Huyền thì làm sao hắn không nghi hoặc cho được.
Phải biết người thương của hắn năm xưa bị hàn khí nhập thể phải dùng đến Vương Hoa mới miễn cưỡng được trùng sinh tại Thánh Giới này. Mà lại, sau khi trùng sinh, người đó sẽ mất đi toàn bộ kí ức của kiếp trước còn tái sinh thì lại khác. Đây giống như một loại niết bàn, khôi phục sinh mệnh từ cơ thể đã bị tổn thương.
Trác Phàm dù động dung như không vội tìm hiểu ngoạn nguồn. Nếu thật sự có cách hồi sinh người đ·ã c·hết thì hắn thật sự muốn biết, có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc ấy.
Phía bên này, Nhị gia hiển nhiên cũng giống với Trác Phàm không tin tưởng mà nói: “Đấng tối cao? Rốt cuộc ngươi đang nói những thứ điên rồ gì vậy?”
“Chính vì thế cho nên ta mới không cần phải giải thích nhiều lời với ngươi làm gì.”
Nói rồi, huyết y nhân đứng đầu khẽ đưa tay để lộ mười cái móng đỏ chót, dài thòn cùng với làn da nhăn nheo như gỗ mục. Hắn dùng ngón trỏ chỉ thẳng phía dưới, giọng nhàn nhạt: “Biến bọn chúng thành tên đang nằm đằng kia rồi mang đi.”
Ba tên còn lại khẽ gật đầu sau đó như đằng không bay đi. Tốc độ của chúng cực nhanh, nháy mắt đã tiếp cận sơn động. Ngay khi vận nguyên lực, cả ba tức thì bạo phát huyết khí, sát ý tàn nhẫn thao thiên hướng về phía Nhị gia và tỷ muội thiếu nữ tung chưởng.
Giống như đã chuẩn bị sẵn, Nhị gia khẽ vận kình đem một cái bàn đá trước mặt phá nát. Cũng tại thời điểm ấy, trong sơn động bỗng chốc bị một tầng lam quan bao phủ, cửa động nổ tung, đất đá oanh tạc bốn phương tám hướng khiến bụi mù nổi lên dày đặc.
Ba tên huyết y nhân chợt dừng lại, huyết nhãn liếc quanh dò xét nhưng lại không phát hiện bất cứ khí tức gì của đối phương.
“Không cần tìm nữa. Bọn chúng đã dùng truyền tống trận bỏ chạy rồi.”
Đứng giữ không trung, tên dẫn đầu bình tĩnh đưa tay nâng lên. Bên trong đó thình lình phát ra quang ảnh của một con tiểu trùng đang ngọ nguậy muốn đi về phía Tây.
Thấy thế, hắn ta lập tức động thân, nguyên khí thao thiên lăng không phi hành, mỗi một bước nhìn rất ngắn nhưng cự li lại tới mấy trăm trượng. Ba tên còn lại cũng tức tốc đuổi theo phía sau.
Trác Phàm nhìn hướng bốn tên kia rời đi thì cũng động thân. Theo hắn suy đoán, bọn chúng dường như có phương pháp truy tung nào đó đặc tù, dù ba người kia có sử dụng truyền tống trận thì cũng chẳng thể mất dấu được.
“Tốc độ của chúng nhanh quá.”
Trác Phàm đã mất hết tu vi nên muốn dùng nhục thân đuổi theo thì còn khó hơn lên trời. Thế rồi sau một hồi cân nhắc, gương mặt hắn thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
“Tinh thần lực tích trữ bao lâu, xem ra lần này đã tới lúc dùng.”
Nói rồi, đôi mắt Trác Phàm thoáng hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Hắn không có bất kỳ động tác kết ấn nào, cũng chẳng phải vận nguyên lực nhưng thân thể ngay tại đó lại đột nhiên biến mất. Đến khi hắn lần nữa xuất hiện thì đã có thể thấy được bốn kẻ kia đang phi hành phía trước.
Bạch Quang Thần Đồng, đệ nhị thần thông có tên là Thuấn Di. Trác Phàm đã phải ngày đêm tu bổ tinh thần mới có thể vận dụng được vài ba lần. Hiện tại hắn đã dùng hết tất cả, nếu như đối phương vẫn còn tiếp tục truy tung thì lần này xem như vu sự vô bổ.
Cũng may cho Trác Phàm chính là Truyền Tống Trận mà Nhị gia sử dụng lại không phải cự ly xa nên hắn vẫn chưa bị mất dấu.
Lúc này, Nhị gia đang thở hồng hồng, gương mặt trắng bệch, mồ hôi như tắm. Hiển nhiên vừa rồi thúc động truyền tống trận khiến ông hao tổn không ít nguyên lực.
“Nhị gia…”
Nữ tử lo lắng muốn hỏi thăm nhưng lại Nhị gia lại lắc đầu. Ông nhìn nàng cười thảm nói: “Xem ra chúng ta không thể thoát được rồi.”
“Nếu đã không thoát được thì chúng ta liều với bọn chúng, cá c·hết lưới rách có gì phải sợ.” Thiếu niên giương nắm đấm, trong mắt đều là phẫn nộ.
“Đừng có nghĩ ngu ngốc như thế. Chúng ta làm gì đủ tư cách cùng bọn chúng liều c·hết?” Nhị gia nghiêm giọng chất vấn.
Sau đó, ông đem phụ thân của thiếu niên đang vác trên vai đặt xuống rồi dùng gương mặt quyết tử dặn dò: “Kiều nhi, con đem đệ đệ nhanh chóng trốn khỏi đây. Nếu may mắn chạy thoát thì cũng đừng trở lại Nhung Quốc, cứ sống cuộc sống vô lo vô nghĩ mà thôi.”
“Nhị gia, ngài muốn làm gì…”
Nữ tử như nhận ra có gì đó không đúng vội lên tiếng. Thế nhưng còn chưa đợi nàng phản ứng thì Nhị gia đã tung ra song chưởng, kình phong vừa bạo liệt lại ôn nhu đẩy cơ thể của nàng cùng đệ đệ tức thì bay xa trăm trượng.
Nữ tử với đôi mắt đẫm nước nhìn về phía Nhị gia đang nở nụ cười mà cắn môi tới mức máu miệng chảy ra. Nàng thê thảm quan sát ông lâu một chút như để ghi nhớ lấy những hình ảnh cuối cùng. Nhưng rồi chưa đầy ba tức (mười giây) nàng liền đem đệ đệ tức tốc chạy đi.
Nhị gia nhìn theo ba đạo thân ảnh dần dần biến mất sau tán cây, đôi mắt lộ ra ôn nhu. Có điều tới khi quay lại nhìn bốn đạo huyết quang đang bay tới, gương mặt ông bỗng chốc trở nên băng lãnh vạn phần.
Huyết y nhân dừng lại, mục quang đảo quanh khắp nơi. Lúc này con tiểu trùng trong tay hắn đang liên tục vùng vẫy như muốn rơi xuống mặt đất.
“Các ngươi đang tìm ta sao?” Nhị gia thong dong bước ra, trên vai vẫn như cũ vác theo phụ thân của thiếu niên. Ông không đem “bệnh nhân” giao cho nữ tử đương nhiên là vì sợ một khi đối phương phát cuồng thì lại gây nguy hiểm đến tính mạng của cả hai tỷ đệ.
Huyết y nhân thấy Nhị gia đi ra không khỏi nhíu mày lại tiếp tục dò xét xung quanh.
Thấy vậy, Nhị gia chậm rãi đưa tay lên, trong lòng bàn tay ông ta là một cái chỉ giới. Đây là nhẫn trữ vật mà lúc trước nữ tử kia dùng để đựng dược liệu.
“Xem ra ngươi đã biết.” Huyết y nhân đứng đầu nhàn nhạt nói.
“Tương Tư Trùng, dù cách xa nghìn dặm vẫn có thể tìm được nhau.” Nhị gia vừa nói vừa đem đầu trùng bên trong trữ vật bóp nát. Cùng lúc ấy, tiểu trùng trên tay lão giả giống như tâm linh cảm ứng đau lòng đột ngột nổ tung.
“Không có nó, các ngươi đừng hòng bắt được tỷ muội Kiều nhi.” Nhị gia bày ra gương mặt đắc thắng nói.
“Có quan trọng sao?”
“Cái gì?”
Huyết y nhân thản nhiên nói: “Mục đích của bọn ta đâu phải nhất định đến bắt các ngươi. Chỉ cần không để chuyện này lọt ra bên ngoài là đủ rồi. Hiện tại hai đứa trẻ kia có cao chạy xa bay thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Tuy nhiên, để cho chắc chắn…”
Huyết y nhân chậm rãi phất tay, hai tên tu giả đằng sau lập tức nhận lệnh phi hành bay đi dò xét.
“Đừng hòng!”
Nhị gia hét lớn một tiếng đồng thời vận nguyên lực truyền vào thân thể của trung niên kia.
Grừ!
Ngay tức khắc, trung niên này đột nhiên mở mắt sau đó điên cuồng vùng vẫy. Nhị gia vì vậy mà trúng một kích bay ngược ra phía sau. Thế nhưng ông ta không hề tỏ ra hoảng sợ mà ngược lại còn cười lên ha hả.
“Nếm thử lợi hại từ tác phẩm của các ngươi đi.”
Nói rồi, Nhị gia ném hai viên quang cầu lên không trung hướng thẳng hai tên huyết y nhân đang phi hành. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh nên dễ dàng nghiêng người né tránh. Chẳng qua mục đích của Nhị gia không chỉ dừng lại ở đó. Ngay khi trượt qua bề mặt của hai tên kia, quang cầu đột ngột nổ tung, âm thanh, ánh sáng đồng thời bạo phát khiến cho “bệnh nhân” chú ý.
“Hoàng huynh, ta không còn cách nào khác rồi, đành phải hi sinh hai chúng ta để cho hai đứa trẻ kia được sống mà thôi.” Nhị gia cười một cách cay đắng sau đó đứng dậy. Binh khí trong tay ông là một thanh trường kiếm nạm ngọc tỏa ra hàn mang của linh báo cấp năm.
Nhưng mà, những thứ ấy từ đầu chí cuối chưa từng lọt vào mắt của huyết y nhân đứng đầu. Một tu giả cảnh giới Đoán Cốt thì sao có thể xứng để hắn chú ý. Cái hắn quan tâm là cái tên giống như hoạt thi đang điền cuồng phóng lên không trung t·ấn c·ông hai thuộc hạ của hắn.
“Ầm!”
Cơn cuồng loạn nổi lên khiến khí tức của trung niên như tăng lên đột biến. Chỉ trong chớp mắt ông ta, à không, phải gọi là “nó” đã xuất hiện trước mặt hai tên huyết y nhân. Cánh tay đang vặn vẹo bất ngờ xoay chuyển, quyền mang phóng đại mạnh mẽ đánh ra khiến hai kẻ này đồng loạt b·ị đ·ánh lui trở về.
Chưa dừng lại ở đó, nó vừa mới rơi xuống đã lập tức xông lên công kích, đôi mắt xích hồng đảo mắt nhìn sang bốn phía, miệng gầm gừ như một hoang thú.
“Đây là ý định của ngươi sao? Như vậy lại càng tốt.” Huyết y nhân đứng đầu hiếm có lộ ra một nụ cười nhưng lại ẩn chứa bên trong hàn khí như tu la địa ngục.