Chương 63: Theo Đuôi
Giữa đêm tối, một nhân ảnh phi tốc băng qua từng mái nhà rồi khéo léo nhảy khỏi tường thành rộng lớn của đế đô. Chưa dừng lại ở đó, vừa mới chạm đất đối phương liền vận nguyên lực lần nữa phóng đi hướng thẳng tới khu rừng gần đấy.
Lúc này, mây đen đã dần lướt qua để lộ hạo nguyên rạng rỡ, ánh trăng chiếu xuống xung quanh kết hợp với sương lạnh làm cảnh vật như bị một tấm màn mờ ảo bao bọc.
Dưới tán cây, thân ảnh kia dần dần hiện rõ những đường cong mềm mại. Đó là một nữ mang hắc y bó sát, dải lụa cùng màu buộc ở bên hông như phân chia rõ ràng vóc người cân đối, mái tóc đuôi ngựa mỗi lần phi thân lại khẽ bồng bền gợn sóng như chẳng hề r·ối l·oạn. Gương mặt của nàng càng là mang theo màn che không rõ dung nhan nhưng có thể thấy đôi mắt đen láy tựa như minh châu xen lẫn một tia cảnh giác cùng lo lắng.
Ra khỏi khu vực đế đô, nàng thoáng dừng lại thở phào một hơi để xua tan căng thẳng rồi lại tiếp tục di chuyển mà không hề biết rằng có hai gã nam tử mang theo ngờ vực theo dõi đằng sau.
Lại qua nửa canh giờ, hắc y nữ tử mới dừng lại, cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng làm một chuỗi động tác phát ra âm thanh rồi chờ đợi. Không lâu sau đó, một tràn âm thanh từ xa vọng lại như để đáp trả.
“Kiều nhi, có gặp nguy hiểm gì không?” Nam tử trung niên không biết từ đâu xuất hiện lo lắng hỏi han.
“Nhị gia, con không sao. Hôm nay thu hoạch được khá tốt.” Nữ tử trả lời, trong thanh âm có mấy phần hoạt bát cùng tự hào. Nói rồi, nàng khẽ động ý niệm, chỉ giới trên tay mơ hồ hiện ra quang ảnh.
Ở đằng xa, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh nhìn thấy bên trong chỉ giới kia là linh dược, tuy phẩm chất không cao phần lớn đều là cấp bốn trở xuống nhưng số lượng rất nhiều.
“Tốt. Tốt lắm. Bao nhiêu đây thì phụ thân con có thể duy trì được một thời gian.” Nhị gia vui mừng lên tiếng, giọng nói khàn khàn như đang kích động vì vui mừng.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy lời ấy, ánh mắt nữ tử kia đột nhiên đượm buồn nhưng rất nhanh liền phấn chấn tinh thần tựa như vừa mới tự an ủi bản thân.
“Đi thôi.”
Trác Phàm nhìn thấy một màn này, tò mò càng thêm tăng lên. Những dược thảo kia toàn bộ đều là dùng để bổ sung sinh mệnh, khôi phục nguyên khí. Dựa theo lời nói của Nhị gia kia thì có lẽ phụ thân của nữ tử đang phải chống chọi với tử thần.
“Sư phụ, chúng ta có nên đuổi theo không?” Mạc Thiên Sinh đột nhiên hỏi.
Trác Phàm đưa tay sờ cằm suy nghĩ. Tu vi của Nhị gia ở khoảng đoán cốt tầng hai, với tình trạng của hắn bây giờ vẫn có thể đối phó được. Nhưng nếu ở đó vẫn còn cường giả khác thì khó mà nắm chắc. Dù tò mò thì cũng không thể dùng tính mạng để đặt cược được.
“Trở về thôi. Có lẽ bọn chúng có người nào đó b·ị t·hương nên mới bất chấp cấm lệnh đi trộm dược liệu thôi.”
“Vèo!”
Đúng lúc này, ở trên không trung đột nhiên xuất hiện bốn tên huyết y nhân lăng không bay qua dường như phương hướng chính là chỗ nữ tử và nhị gia của nàng rời đi. Trác Phàm vội vàng ấn đầu Mạc Thiên Sinh xuống đồng thời kìm chế hơi thở.
Bằng Thần Nhãn, Trác Phàm có thể thấy rõ ánh mắt đỏ ngòm của đối phương cùng với dáng vẻ tựa như hung thần ác sát. Đáng kinh ngạc hơn chính là trên gương mặt chứa đầy những đường gân máu đang lấp lánh xích mang mang cho người ta một cảm giác quỷ dị đến cực điểm.
Mà lại, nếu trừ việc nhân dạng không bị vặn vẹo ra thì đem so sánh những điểm này với các bệnh nhân bên trong ngục giam thì lại rất tương tự.
“Đuổi theo.” Trác Phàm không chút do dự nói.
“Dạ. Hả? Chẳng phải vừa rồi sư phụ bảo trở về sao?” Mạc Thiên Sinh nghĩ mình vừa nghe nhầm nên hỏi lại.
“Giờ ta thay đổi ý kiến.”
“Nhưng mà đối phương lăng không phi hành đấy. Cao thủ cảnh giới Thiên Huyền đó sư phụ.” Mạc Thiên Sinh nhắc nhỏ.
Trác Phàm chợt dừng lại rồi nhìn Mạc Thiên Sinh từ trên xuống dưới. Sau cùng hắn vẫn là thở dài nói: “Được rồi, đưa tấm lệnh bài kia cho ta còn ngươi trở về nói với Trương quản sự gọi thêm viện binh. Sự việc lần này không hề đơn giản chỉ là ôn dịch thôi đâu.”
Mạc Thiên Sinh không hiểu ý của Trác Phàm nhưng vẫn đưa lệnh bài cho đối phương. Hắn nhớ rất rõ Trác Phàm là người không có lợi cho bản thân thì sẽ không làm nhưng sao bây giờ lại chủ động xen vào chuyện của Hoàng Dược Cốc đâu.
Thế nhưng Mạc Thiên Sinh nào biết, sở dĩ Trác Phàm làm vậy vì hắn cảm giác những bệnh nhân kia cùng hắn có một ít quan hệ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đống huyết thạch hình người ở trong phòng giam. Đồng thời, khí tức tỏa ra từ đám cao huyết y nhân cũng cho hắn một cảm giác tương tự như vậy.
“Đệ tử sẽ truyền tin nhanh nhất có thể.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh lập tức quay đầu, dùng hết sức bình sinh mà rời khỏi đó. Hắn biết bản thân bây giờ đi theo Trác Phàm là một gánh nặng. Phải biết đứng trước tu giả cảnh giới Thiên Huyền thì một tu sĩ Tụ Khí tầng năm như hắn sống được mấy hơi thở đâu.
“Ta xin thề, một ngày nào đó Mạc Thiên Sinh này sẽ là tấm khiên chắn trước mặt sư phụ.” Mạc Thiên Sinh vừa phi tốc di chuyển vừa cắn răng thầm nhủ.
Nhìn Mạc Thiên Sinh rời đi, khóe miệng Trác Phàm thoáng nhếch lên. Không nói tới tu vi chậm phát triển thì trí thông minh của đứa đệ tử này làm hắn rất hài lòng.
Đến đây, Trác Phàm quay đầu nhìn về phía những huyết y nhân phi tốc. Hắn hít sâu một hơi tựa như điều tiết tâm tình rồi mau chóng thi triển bộ pháp đuổi theo.
Trước kia Trác Phàm đã từng chạm tráng với chấp sự Vạn Độc Môn nên cũng biết bản thân bây giờ khó mà địch lại cao thủ Thiên Huyền. Chưa kể đó, đám huyết y nhân này tỏa ra ba động còn mạnh mẽ hơn mấy lần, khí tức tựa hồ đã tiếp cận tên khống thi giả của Hủ Thi Tông chỉ là không sở hữu thần thông của cao thủ Thần Chiếu mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trác Phàm liền lấy một viên Ẩn Tức Đan trong Túi Càn Khôn nuốt vào. Dù hắn không có tu vi ba động nhưng cũng phải chắc chắn bản thân an toàn mới được. Phải biết lúc trước hắn g·iết được Sùng Si và Ôn Thần là nhờ có Ám Kim Sư Hổ bào sức chứ không phải bằng thực lực.
Một phương diện khác, một thiếu niên đang ngồi với tư thế hai tay chống cằm, thi thoảng lại ngó nhìn ra phía cửa động rồi buồn bã thu hồi ánh mắt. Trước mặt hắn là một nam tử trung niên gương mặt đỏ như máu đang nằm trên giường. Có thể bây giờ đối phương đang bất động nhưng nhìn những dấu vết thạch bàn chia năm xẻ bảy cùng những vật dụng vỡ nát ở gần đó thì có thể thấy nơi đây tựa hồ xảy ra chuyện gì rất dữ dội.
Mỗi tứ của chi ông ta mang ba bốn sợi xích đầu kia thì lại gắn với hắc cầu làm bằng trọng kim. Phần giữa bụng thì càng là bị một sợi xích luồng qua thành nhiều vòng buộc chặt như dán vào bên trên chiếc giường.
“Grừ grừ…”
Đột nhiên nam tử đột ngột mở to đôi mắt xích hồng, trong miệng phát ra những âm thanh như hung thú, thân thể kịch liệt rung động khiến âm thanh những sợi xích liên tục va vào nhau. Đường gân máu khắp thân thể tại thời khắc này đồng loạt sáng lên, ba động thình lình phát tán ra xung quanh làm thiếu niên kia biến sắc, cảm giác như bị một luồng áp lực đè lên thân thể.
Ngay lập tức, thiếu niên vội vàng đem một chén thuốc đã đun sẵn cố gắng đổ vào miệng ông ta thế nhưng chỉ một phần trong số đó được nuốt vào.
“Phụ thân, con sợ lắm người đừng có như vậy mà.”
Thiếu niên gào lên với đôi mắt ngấn nước. Nhị gia của hắn đi đón tỷ tỷ để một mình hắn trông coi phụ thân tùy thời đều muốn phát điên tử hỏi một đứa trẻ chỉ mới chín mười tuổi làm sao có thể chịu được.
“Keng!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, thiếu niên biến sắc khi thấy một trong số những sợi xích đang giữ lấy phụ thân của hắn đứt ra.
“Keng! Keng!”
Lại thêm hai tiếng liên tiếp vang lên, những sợi dậy xích không chịu nổi lực lượng của ông ta nên nhất thời bung ra đập mạnh xuống nền, tia lửa bắn ra tung tóe.
“Grừ grừ!”
Trung niên kia gào lên giận dữ, đôi mắt xung huyết đỏ ngầu hướng nhìn thiếu niên.
“Keng!”
Dây xích quấn quanh bụng tức thì đứt gãy, ông ta giãy giụa như muốn thoát khỏi gông xiềng.
“Rắc!”
Ngay sau đó, ông ta đột nhiên vặn vẹo cái cổ, cánh tay xoay khớp muốn quỷ dị bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trong lúc thiếu niên sợ hãi lui ra phía sau thì Nhị gia từ bên ngoài nhanh chóng lao tới. Ông ta điên cuồng vận chuyển nguyên lực cố gắng giữ chặt lấy trung niên đang điên cuồng kia.
Nữ tử mang hắc y thấy vậy vội vàng lấy số nước thuốc còn lại đổ vào. Lúc này, nàng đã tháo màn che để lộ một tấm dung nhan xinh đẹp, dù không gọi là tuyệt mỹ nhưng chắc chắn có thể câu dẫn không ít nam nhân. Hai dòng lệ từ đôi mắt khẽ tuông trôi xuống má hồng cùng tiếng khóc nức nở đến động lòng.
Phụ thân của nàng sau khi nuốt hết số thuốc còn lại thì mới bắt đầu an tĩnh. Có điều phần khớp vặn vẹo kia không hề có dấu hiệu khôi phục.
“Phốc!”
Nhị gia khí huyết r·ối l·oạn nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên tu vi của trung niên kia không hề dưới ông đã vậy khi bị Tẩu Hỏa Nhập Ma thì lại tăng cường lên tới một đại cảnh giới. Vừa rồi trung lúc giằng co ông vô tình bị trúng một kích dẫn tới bị trọng thương.
“Nhị gia, ngài không sao chứ?” Nữ tử lo lắng hỏi.
Nhị gia lắc đầu: “Ta không sao nhưng mà tình hình của phụ thân con chỉ sợ càng lúc càng tệ.”
Nói rồi, ông nhìn số linh dược trong chỉ giới rầu rĩ: “Chỉ sợ những thứ này bây giờ chẳng còn được bao nhiêu tác dụng.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Chỉ còn một cách duy nhất.”
“Là cách gì?”
Đôi mắt Nhị gia lóe lên tinh quang, ông nhìn hướng đế đô kiêng định nói: “Nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Dược Cốc, nói ra toàn bộ sự thật.”
Nữ tử và thiếu niên co rụt tròng mắt rồi đồng thời lắc đầu phản đối: “Không được đâu Nhị gia. Nếu bây giờ chúng ta tiến vào, còn chưa gặp được bọn họ thì đã bị đám người kia vậy g·iết rồi.”
“Nhưng tình hình của phụ thân con…”
Thiếu nữ nhìn gương mặt non nớt của đệ đệ rồi lại quay sang nhìn phụ thân sau đó nhắm chặt mắt. Một lúc sau, gương mặt xinh đẹp kia dần dần thay đổi, nàng hít sâu một hơi như thể lấy bình tĩnh nói: “Nếu chỉ có nước này thì đành phải liều mà thôi.”
“Ha ha ha. Nói hay lắm. Chỉ tiếc là các ngươi không còn cơ hội để liều nữa rồi.”