Chương 26: Linh Thú Cấp Sáu
Mặt trời dần dần khuất núi, bóng tối sắp sửa bao trùm cả một phiến không gian rộng lớn. Ánh trăng hôm nay lên cao rất sớm, làn sương đêm dần dần hiện ra bị nguyệt quang chiếu rọi khiến cả Hoàng Liên Sơn như bị một tấm màn mỏng bao bọc.
Một đám sài lang giống như có thù với trăng, mỗi khi nhìn thấy đều không ngừng ngửa cổ tru dài phá vỡ khoảng không yên tĩnh. Đàn quạ theo đó cũng vỗ cánh bay đi như cảm nhận thấy điều gì nguy hiểm. Mà nơi chúng vừa rời khỏi thình lình lại là mấy cái xác đã thối rửa của vài ba tên tu sĩ xấu số.
Trong lúc đó, ở ngay sườn đồi, một nhóm người thân mặc trường bào màu đỏ, gương mặt ai nấy cũng đều vô cùng đáng sợ, sát khí tại thân nồng nặc đang tụ tập một chỗ. Không nghi ngờ gì đây chính là trang phục đặc trưng của Vạn Độc Môn.
Dẫn đầu đoàn người là hai tên tu giả trung niên, một trong số ấy là kẻ trước đó đã từ xa quan sát Khương Kha cùng đám đệ tử đi tới. Hắn cũng là kẻ đã ra tay đánh lén nhưng bất thành. Điều này khiến hắn vô cùng nuối tiếc mang theo một tia kinh nghi khó hiểu.
“Thật không ngờ ngay cả Sùng Si ngươi đích thân ra tay đánh lén vậy mà cũng không thể đắc thủ.” Lúc này, lão trung niên sau khi nghe Sùng Si kể lại, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Hừ. Nếu không phải bị cái gì đánh trúng thì ta đã lấy mạng hắn rồi. Có điều dù tình trạng của hắn cũng không khả quan lắm đâu. Ít nhất thì cho tới ngày mai vẫn sẽ chưa thể khôi phục một nửa thành công lực.” Sùng Si vừa nói vừa xoa xoa cổ tay.
Theo lý mà nói, một kích kia rõ ràng đã có thể đánh vỡ lồng ngực trực tiếp khiến đối phương tử thương không thể nghi ngờ, vậy mà tới phút chót lại đột ngột có vật gì bay tới làm chệch hướng. Chính bởi vì còn ở trong độc sương bị che khuất tầm nhìn nên Sùng Si cũng không rõ đã đụng phải thứ gì, chỉ biết là lực đạo của nó rất mạnh, đến bây giờ trên tay hắn vẫn còn vết sưng đỏ.
“Cũng không ngờ, Thánh Hoả Sơn vậy mà cũng cử cường giả tới giúp đỡ. Cũng may tin tức này đều đã được chúng ta dò ra.”
Sùng Si nhớ lại một quyền kinh thiên lúc trước của Viêm Tư Tạc khiến trong lòng không khỏi run lên. Nếu lúc ấy hắn không kịp thời thu hồi chưởng pháp thì cánh tay bây giờ đã tàn phế mất rồi. Bất quá, hắn vẫn tin tưởng nếu chưởng quyền chạm nhau thì đối phương cũng chưa chắc lành lặn.
Trên thực tế, Sùng Si vẫn là đánh giá thấp Viêm Tư Tạc. Phải biết Viêm Tư Tạc đã thân kinh bách chiến, trải qua nhiều trận sinh tử đương nhiên sẽ minh bạch độc chưởng của đối phương lợi hại. Một quyền lúc ấy không chỉ đơn thuần là hoả quyền mà còn được Viêm Tư Tạc dùng nguyên lực bao bọc. Nếu hư có bị hủ thực ăn mòn thì cũng sẽ chỉ ở trên phạm vi rất nhỏ mà thôi.
Đối diện với lời nói của Sùng Si, tu giả trung niên kia vẫn lãnh đạm như thường: “Cũng chẳng có gì đáng lo ngại. Dù sao sang ngày mai hắn cũng phải c·hết mà thôi.”
“Chắc gì bọn chúng đã sống qua được ngày mai. Lão đầu Khương Kha hẳn sẽ không ngờ hắn lại bỏ mạng chỉ vì thủ hộ giả ở bên cạnh.”
Nói đến đây, Sùng Si cùng tu giả trung niên kia lại cười lên ha hả, bên trong còn ẩn chứa một tia sát cơ mãnh liệt.
Ở đằng này, sau khi hương dược lan toả, Viêm Liệt mới cảm thấy bớt đi cảm giác buồn nôn. Thương thế của hắn đã khỏi được tám chín phần cho nên không còn tốn nguyên lực để trị thương nữa.
Viêm Liệt quay đầu nhìn thấy Viêm Tư Tạc đang vò đầu bức tóc bèn nói: “Thúc thúc. Ngài cũng đừng tự trách mình. Sự việc ngày hôm nay chắc chắn đã được bọn chúng lên kế hoạch tỉ mỉ rồi.”
Thấy Viêm Liệt đã bình phục, Viêm Tư Tạc xem như thở phào một hơi. Điệt nhi này của hắn cũng xem như người có thiên phú trác tuyệt được tông môn chú tâm bồi dưỡng. Sự tình ra ngoài lần này là do hắn tự mình quyết định, nếu Viêm Liệt xảy ra chuyện chỉ sợ hối hận không kịp.
Lại nghe Viêm Liệt nói như thế, Viêm Tư Tạc hơi nhíu mày hỏi lại: “Ý ngươi là thế nào?”
Viêm Liệt tiến tới, ngồi bên cạnh Viêm Tư Tạc sau đó nhỏ giọng nói: “Lúc ở trong độc sương, điệt nhi mơ hồ nhìn thấy một đóm sáng chợt tắt rồi lại hiện nên đã bắt đầu nghi ngờ. Bây giờ nghĩ lại thì bọn chúng rõ ràng cố tình cho ta phát hiện ra.”
Viêm Tư Tạc lại hỏi: “Cố tình ư. Tại sao lại như thế?”
“Tất nhiên là để đánh lạc hướng rồi.”
Viêm Liệt nói tiếp: “Bởi vì phát hiện ra có người trà trộn, điệt nhi nghĩ đối phương chỉ có tu vi ngang ngửa mình nên mới không dám ở lại thế là đuổi theo nhằm hạ sát. Điều này vô tình làm lộ tung tích khiến thúc và Khương chấp sự vội vàng ứng cứ.”
“Thì ra là thế. Ta trước tiên phải cứu mạng của ngươi nên sẽ tách lẻ Khương Kha ra. Đến lúc ấy, người có tu vi cao hơn đã trà trộn trước đó sẽ ra tay ám toán hắn.”
“Chính là như vậy. Bên trong độc sương, tầm nhìn bị che khuất, trừ phi là cao thủ Thần Chiếu, nếu không thì chẳng khác nào người mù. Thứ có thể mơ hồ nhìn thấy đương nhiên chính là mười một đóm sáng của Huỳnh Quang Thảo. Khương chấp sự quá mất cảnh giác nên mới bị trọng thương như vậy.”
Nói đến đây, Viêm Liệt đột nhiên hỏi: “Thúc thúc, ngài đã gửi ngọc giản nhờ cứu viện chưa?”
“Gửi rồi. Bất quá từ đây tới lúc viện binh đến nơi chỉ sợ phải mất ít nhất hai ba ngày đường.” Viêm Tư Tạc sầu khổ nói.
Lúc này, Tiểu Thuý cũng nghe được cuộc trò chuyện nên lên tiếng: “Viêm chấp sự, đệ tử đã gửi ngọc giản về Hoàng Dược Cốc. Có thể ngày mai bọn họ sẽ đến nơi này.”
“Chuyện này e là không đơn giản như thế đâu.” Viêm Liệt nói.
Viêm Tư Tạc gật đầu, ngưng trọng giải thích: “Theo kế hoạch ban đầu. Sau khi các ngươi vượt qua độc sương tìm kiếm linh thảo khoảng một canh giờ thì sẽ trở về. Mặc dù trời tối có nhiều linh thú hoạt động nhưng phần lớn đều là cấp ba, cấp bốn, ta và Khương Kha có thể đối phó được. Bất quá ở đây thì lại khác. Ta nghe nói rằng ban đêm ngẫu nhiên sẽ xuất hiện linh thú cấp năm thậm chí là cấp sáu. Mà một khi bị linh thú cấp sáu để mắt thì cho dù dùng Ẩn Tức Đan cũng vô dụng.”
Giống như cao thủ cảnh giới Thần Chiếu, linh thú từ cấp sáu trở lên cũng có được Ý Niệm Dò Xét, bất kỳ thứ gì lọt vào phạm vi đều bị nó phát hiện ra, đây là điều khiến Viêm Tư Tạc lo lắng nhất.
“Cũng may một điều là nơi này vẫn chưa ở quá sâu trên Hoàng Liên Sơn nên linh thú cấp sáu hẳn sẽ không xuất hiện.” Viêm Tư Tạc lẩm bẩm tự nói với lòng mình.
Hiện tại chỉ còn mình Viêm Tư Tạc xem như có đầy đủ chiến lực. Đám đệ tử của Hoàng Dược Cốc hay Viêm Liệt xem như có chút tu vi nhưng nếu đặt ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thì quả thật không đáng nhắc tới. Dù sao một tu sĩ Trúc Cơ đứng trước một đầu linh thú cấp bốn còn chưa chắc an toàn chứ huống hồ gặp loại cao cấp hơn.
Ở xung quanh mọi người lúc này đã được bao phủ một tầng kết giới toả ra kim quang nhàn nhạt. Đây là thủ hộ trận do Viêm Tư Tạc bày ra.
Trên thực tế, trận pháp này không có khả năng phòng hộ, chỉ có thể che giấu khí tức của những người bên trong. Đây có thể xem là trận pháp căn bản nhất của bất kỳ tu giả nào dùng để đột phá cảnh giới mà không muốn người khác phát hiện hay làm phiền.
Tất nhiên, ở tại tông môn sẽ có Trận Giả chuyên vì tu sĩ mà thủ hộ. Có điều trong tình huống này, thì làm gì có ai có thể bày ra trận pháp cao cấp đâu. Cho nên Viêm Tư Tạc chỉ có thể vừa dùng tạm vừa cầu mong sẽ không bị một đầu linh thú cấp sáu nào đó chú ý tới mà thôi.
Chẳng qua là, trên đời này làm sao có thứ gì quá vẹn toàn. Trong lúc cảm giác sợ hãi dần dần giảm xuống, Viêm Tư Tạc đột nhiên phát hiện tâm thần dâng lên một tia kinh hãi giống như vừa có thứ gì thoáng chốc quét qua. Hắn chợt đứng dậy, gương mặt trở nên ngưng trọng vạn phần.
Một đạo kia lướt qua, Viêm Tư Tạc không lạ gì bởi lẽ trong Thánh Hoả Sơn cũng thường xuyên gặp phải nhưng khác biệt một điều là khi ở tông môn bị các trưởng lão dùng Ý Niệm Dò Xét kêu gọi còn bây giờ lại là một đầu linh thú ẩn chứa ác ý kinh khủng.
“Mẹ nó. Sẽ không phải xui xẻo đến thế chứ?”
Viêm Tư Tạc chửi thề một câu sau đó cố gắng đem nguyên lực truyền vào bên trong pháp trận muốn đem khí tức triệt để che đi. Nhưng mà với tu vi của hắn muốn làm được quả thật là một chuyện bất khả thi. Không kể tu vi Thiên Huyền so với linh thú cấp sáu trở lên còn quá kém thì cũng phải nhắc tới pháp trận kia cũng chỉ là sơ sài bày ra mà thôi.
“Rống!”
Đúng lúc này, một tiếng hống cuồng nộ bất chợt vang lên, khí thế bừng bừng, làn sóng xung kích oanh tạc khắp nơi thình lình đem trận pháp triệt để vỡ tung.
Đám đệ tử không chịu nổi uy áp lập tức bị chấn đến thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, thậm chí là ngã xuống b·ất t·ỉnh. Ngay cả bản thân Viêm Tư Tạc cũng phải đem nguyên lực phòng hộ não hải mới miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.
Phía bên kia, Khương Kha còn chưa khôi phục được một nửa thương thế cũng vì tiếng hống này mà đình chỉ trị thương. Mà lại, vì dừng lại đột ngột dẫn đến quá trình tuần hoàn nguyên lực bị đứt quãng nên lại nhịn không được mà phun ra tiên huyết đen sì. Có điều, tình huống hiện tại, ông chẳng thể nào lo lắng cho bản thân bởi lẽ tất cả mọi người ở đây chỉ sợ đều sắp sửa phải bỏ mạng.