Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 25: Bên Trong Độc Sương




Chương 25: Bên Trong Độc Sương

Trong màn sương vụ hạn chế tầm nhìn, mười một ánh sáng từ Huỳnh Quang Thảo tựa như tinh tú giữa trời đêm đều đều di chuyển. Khương Kha và Viêm Tư Tạc cũng tương tự xâm nhập đi vào. Ở cấp độ của bọn họ thì chỉ cần đem nguyên lực hộ thể, chút độ tốt này hiển nhiên sẽ chẳng ảnh hưởng một chút nào. Tuy nhiên, thị giác của bọn họ cũng tương tự bị giảm lại rất nhiều.

Đúng lúc này, phía sau điểm sáng cuối cùng đột nhiên bộc phát một luồng hào quang sáng mắt. Ánh lửa màu vàng nổi lên đem so sánh với Huỳnh Quang Thảo thật sự giống như trăng với đèn hoàn toàn bị áp đảo.

Mà ngay sau đó, khí tức của Viêm Liệt cũng đột nhiên bành trướng dữ dội, một thân Trúc Cơ tầng tám cứ như n·úi l·ửa p·hun t·rào kết hợp cùng nguyên lực nóng bỏng khiến nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.

Bởi vì chênh lệch áp suất, khí lưu luân chuyển theo đó cũng bắt đầu thay đổi. Độc sương trắng xoá nháy mắt bị cơn gió thổi qua lấy trung tâm là Viêm Liệt lan rộng thành một luồng sóng khuếch tán sang bốn phương tám hướng.

“Có chuyện gì thế?”

Ở đằng xa, Khương Kha không hiểu tình huống là gì nhưng cũng ngưng trọng lên tiếng.

“Hẳn là Viêm Liệt phát hiện điều gì đó bất thường.”

“Mau tới xem thế nào.”

Nói rồi, hai người không hẹn mà cùng nhau đạp không tức tốc bay đi.

Trong khi đó, đám đệ tử của Hoàng Dược Cốc cũng nhận ra đằng sau xuất hiện ba động nên không khỏi kỳ hoặc.

“Viêm Liệt, huynh làm gì thế?”

Nghe có tiếng Tiểu Thuý gọi mình nhưng Viêm Liệt không hề trả lời mà chăm chú quang sát ánh sáng từ đống Huỳnh Quang Thảo. Gần như toàn bộ đều đang hội tụ về phía này, duy chỉ có một cái là càng lúc càng xa.

Lúc này, dây thừng buộc ngang hông của Viêm Liệt đã được tháo gỡ. Khắp người tràn ngập khí tức bạo liệt, hắn tựa như hoá thành một đạo thiểm điện xông tới hướng người duy nhất lạc loài mà t·ấn c·ông.



Ở cảnh giới Trúc Cơ, tu giả chỉ học được một ít võ kỹ phàm giai hoặc linh giai. Hiển nhiên, với thiên phú cùng địa vị của Viêm Liệt thì khẳng định là phải học những loại tốt nhất.

Võ kỹ Linh giai cao cấp Liệt Viêm Trảo.

Toàn bộ nguyên lực của Viêm Liệt nháy mắt bộc phát ngưng tụ trên cánh tay tạo thành một đoàn bản chân hoả hừng hực. Nếu như nói Luyện Đan Sư cần phải duy trì hoả lực ổn định thì võ kỹ này của hắn lại đem chúng phát huy lên đến đỉnh điểm.

Hoả tức nóng rực khiến đám độc sương cũng bắt đầu b·ốc c·háy, lưu huỳnh bị ngọn lửa tác động liền biến hoả trảo của Viêm Liệt thành một màu xanh nhạt.

Phải tới khi đến gần, Viêm Liệt mới nhìn thấy hai kẻ mặc y phục màu đỏ hiển nhiên là người của Vạn Độc Môn đang mang trên vai hai đệ tử Hoàng Dược Cốc bỏ chạy. Cũng chính vì tầm nhìn bị che lấp nên đến tận bây giờ Khương Kha vẫn chưa phát hiện ra.

Vừa thấy Viêm Liệt mang theo khí thế bừng bừng xông tới, hai tên này lộ ra hoảng hốt vội vàng đem hai cái xác ném về phía đối phương còn bản thân thì tăng tốc bỏ chạy.

Viêm Liệt muốn lách người đuổi theo nhưng không thể không thu hồi chưởng lực đón lấy hai thiếu niên kia. Có điều ngay khi chạm vào hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân bất giác tê dại, thậm chí hít thở đều trở nên khó khăn.

Biết chuyện chẳng lành, Viêm Liệt vội vàng thả thiếu niên kia xuống nhanh chóng đem nguyên lực phong bế kinh mạch của bản thân. Có điều dù hắn thân thủ nhanh nhưng độc dược của Vạn Độc Môn lại thực sự quá lợi hại.

Chỉ thấy trên tay Viêm Liệt lúc này đã xuất hiện từng mảng xanh thẩm đang ngày một lan rộng ra. Thậm chí, y phục của hắn cũng bắt đầu bốc lên chút ít khói trắng.

Biết bản thân đã lỡ một nhịp, Viêm Liệt chỉ đành đem y phục của mình vứt đi sau đó nhanh chóng nuốt một viên đan dược vào. Lần lịch luyện này, hắn biết phải đối mặt với kẻ thù nào cho nên chuẩn bị khá kĩ càng. Viêm đan dược vừa dùng tuy không có tác dụng giải độc nhưng có thể giúp độc tính lan ra chậm rãi hơn.

“Viêm Liệt, không sao chứ?” Viêm Tư Tạc lúc này cũng dựa theo ánh sáng từ đòn võ kỹ của Viêm Liệt tìm đến. Thấy trên tay tiểu điệt có dấu hiệu trúng độc nên không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

“Không sao. Thúc thúc, những người khác đâu rồi.”



“Yên tâm. Khương Kha đã tới đem bọn chúng đến nơi an toàn rồi.” Viêm Tư Tạc nói.

“Không xong. Mau tới đó, có chuyện lớn xảy ra rồi.” Viêm Liệt thều thào lên tiếng.

“Như vậy là có ý gì?” Viêm Tư Tạc mơ hồ không hiểu nhưng vẫn dùng nguyên lực tạo thành màn năng lượng ngăn cách bản thân khỏi độc tố rồi đỡ Viêm Liệt ngồi dậy.

Phía bên này, Khương Kha đã bay tới bên cạnh đám đệ tử hô to: “Các ngươi thế nào rồi?”

“Khương chấp sự, chúng ta không sao.”

Tiếng nói vọng lại nhưng bởi vì độc sương dày đặc nên nhất thời không biết ai là ai.

“Sao vẫn còn thiếu một người?”

“Hình như là Viêm Liệt đuổi theo rồi.”

“Ra khỏi đây rồi tính tiếp.” Khương Kha trầm giọng nói. Hiện tại tình huống khá phức tạp, nếu đệ tử còn lại đi cùng Viêm Liệt thì hẳn sẽ được Viêm Tư Tạc đảm bảo an toàn. Thế rồi ông một tay bắt lấy dây thừng sau đó vận nguyên lực để toàn thân toả ra một tầng hào quang chói mắt dẫn đường cho đám đệ tử đuổi theo.

Dựa theo ngọc giản ghi chép, rất nhanh Khương Kha đã dẫn đoàn tới điểm kết của độc sương.

“Khương huynh cẩn thận.”

Đúng lúc này, đằng sau Khương Kha bỗng nhiên vang lên tiếng nói cảnh tỉnh của Viêm Tư Tạc nên vội vàng quay người lại. Cùng lúc đó, ông cảm nhận sau lưng như có một cổ khí tức giống như thuỷ triều ập tới, sát cơ trùng trùng điệp điệp.

Khương Kha co rụt tròng mắt, phát hiện trước mắt là một cái hắc thủ mang theo tính ăn mòn mãnh liệt cùng mùi h·ôi t·hối đang nhắm thẳng trước ngực mình mà đánh. Chỉ khi nó tới trước mặt, ông mới cảm nhận rõ ràng khí tức của người xuất thủ đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền ngang ngửa như ông.

Một kích này đánh ra hoàn toàn bất ngờ, Khương Kha không chút phòng bị liền bị đối phương đánh trúng vào vai. Hắc thủ ấn tựa như hoả độc không ngừng lan rộng ra khắp thân thể của ông.



Trong lúc nhất thời, Khương Kha bay ngược về phía sau, máu đen từ khoé miệng tràn ra liên tục. Trước ngực càng là một mảnh hủ thực đang càng lúc càng biến nặng.

Đối phương một kích nhưng không hạ sát được Khương Kha giống như không cam lòng lại tung ra thêm đòn nữa. Chẳng qua là Viêm Tư Tạc lúc này đã kịp thời tới nơi. Hoả quyền bộc phát tựa hồ có thể phá tan cự thạnh hung hăng dùng cứng đối cứng.

Tất nhiên, thân là người của Thánh Hoả Sơn lại còn là một tu giả luyện thể, Viêm Tư Tạc chưa từng ngán bất kỳ một kẻ nào khác khi v·a c·hạm với nhau. Mà lại, đối phương là người của Vạn Độc Môn, trên phương diện luyện thể nào dám hung hăng càng quấy trước hắn.

Kết quả không cần nói cũng biết, người kia vừa thấy Viêm Tư Tạc xuất hiện dùng hoả quyền đối độc chưởng liền vội vàng hồi thủ nhảy lùi về phía sau chìm vào bên trong độc sương lẫn trốn.

“Thúc thúc, đừng đuổi theo.”

Thấy Viêm Tư Tạc muốn đi, Viêm Liệt bèn lên tiếng nhắc nhỏ. Địch trong tối, ta ngoài sáng, hắn không biết kẻ thù có bao nhiêu cao thủ tham gia cho nên việc quan trọng trước mắt chính là trợ giúp Khương Kha giải độc.

Đám đệ tử Hoàng Dược Cốc sau khi kinh lịch qua một màn này, gương mặt ai nấy cũng đều trắng bệch cả lên. Bọn chúng không ngờ chỉ mới hai ngày mà vị chấp sự có thực lực Thiên Huyền cũng phải bị trọng thương như thế.

Khương Kha khó khăn ngồi dậy đem đan dược trong chỉ giới nuốt vào. Cũng may ông biết lần này nhất định gặp phải người của Vạn Độc Môn nên đã chuẩn bị không ít giải độc đan.

Sau khi đả toạ, Khương Kha lập tức vận nguyên lực tuần hoàn một vòng đem độc tố trong thể nội lần lượt bài trừ. Có điều độc chưởng do cao thủ cảnh giới Thiên Huyền rất khó giải, sau nhiều lần thổ ra máu màu đen, sắc mặt ông mới dần dần có chú khởi sắc.

Viêm Tư Tạc ở một bên vừa hộ pháp vừa lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Viêm Liệt cũng bị trúng độc cho nên không chút lãng phí thời gian mà bắt đầu vận nguyên lực bài trừ.

Không thể không nói, kẻ ra tay dù tu vi không cao nhưng trên phương diện dùng độc lại tương đối cao minh. Mà lại, thứ làm Viêm Liệt khó nhất chính là mùi hôi khó chịu từ c·hất đ·ộc bị bài trừ ra ngoài khiến hắn liên tục n·ôn m·ửa.

Một lúc sau thấy khá hơn, Viêm Liệt mới đem túi thơm bên hông hít một hơi sâu nhằm át đi mùi hôi khó chịu kia. Cảm thấy chưa đủ, hắn lại đem miệng túi mở ra cho hương dược bên trong toả ra nồng nặc.

Nhưng mà một điều Viêm Liệt có nghĩ cũng không thể nghĩ ra chính là hành động này của hắn đã vô tình khiến cả nhóm người gặp phải nguy hiểm…