Chương 234: Tiểu Sư Đệ
Sư phụ của Nhạc Bất Quân vừa mới định hành động thì Đại trưởng lão đã ngăn lại.
“Không cần thiết. Đợi sau khi tuyển chọn đệ tử rồi hẵn xử lý. Đừng phá hỏng trận đấu đặc sắc này.”
Trước yêu cầu của Đại trưởng lão, sư phụ của Nhạc Bất Quân không còn cách nào khác ngoại trừ vâng lời. Bất quá, ông ta gần như đang đem toàn bộ thần thức tập trung lên người của Tần Đồng Long. Chỉ cần đối phương có bất cứ hành động đáng ngờ nào sẽ lập tức có mặt ngăn cản.
Mà Tần Đồng Long vốn dĩ hấp tu Ám Độc Thần Long nên đối với thần thức dò xét cực kì mẫn cảm. Mặc dù bề ngoài thì làm như không phát hiện nhưng thực tế trong tâm đang vô cùng căng thẳng.
“Xem ra bọn họ đã phát hiện ta nữ trang rồi. Có điều rơi vào kỵ hổ chi thế (thế cưỡi hổ) rồi thì khó mà quay đầu, chỉ đành tận lực che giấu được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.”
Nghĩ tới đây, Tần Đồng Long không tự chủ nhìn sang Mạc Thiên Sinh đang ngồi nạp thổ ở gần đấy.
Không thể không nói, mặc dù trận chiến của hai người không quá kịch liệt, từ lúc bắt đầu chỉ mới giao thủ qua có vài chiêu nhưng muốn tĩnh tâm nạp thổ tại nơi như thế này là vô cùng khó khăn.
“Quả nhiên là đệ tử của tiền bối. Không tầm thường chút nào.”
Thực tế cũng đúng như Tần Đồng Long nói. Trải qua luyện tập cùng Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại hắn minh tưởng những cũng đang chú ý tới động tĩnh xung quanh. Có được ngọc kiếm mà Thanh Minh tặng cho khiến tốc độ nạp thổ tăng lên đáng kể.
Nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện thể hình của Mạc Thiên Sinh đang dần thay đổi. Nguyên bản béo phì giờ đã gầy lại một chút.
Cùng lúc đó, Nhạc Bất Quân sau khi dẹp bỏ tạp niệm liền xông lên lần nữa. Tu vi đạt tới Thiên Huyền nhất trọng khiến cho tốc độ tăng lên đột biến.
“Đỡ kiếm!”
Nhạc Bất Quân hét lên một tiếng, thanh kiếm hóa thành vô số kiếm ảnh hư thực đan xen đâm vào mọi nơi trên thân thể của Tần Đồng Long.
Tần Đồng Long đưa kiếm chống trả mặc kệ thực vẫn là hư ảnh của kiếm mang. Chỉ trong chốc lát, hắn phải liên tục lùi lại bộ pháp loạn hết cả lên, gương mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi.
“Xem ra ta đã đúng. Nhu kiếm của ngươi có thể đối phó với trọng kiếm còn tốc kiếm thì không.”
Nhạc Bất Quân lùi lại nhìn những v·ết t·hương đang rỉ máu trên người của Tần Đồng Long liền bình tĩnh nói.
Nhu kiếm chính là mềm mại như một dải lụa, mặc kệ đòn công kích có mạnh đến thế nào thì lực lượng đều sẽ bị tiêu thất. Nhưng mà, một khi đối diện lại là cơn cuồng phong thì lại khác, dải lụa kia nhất địch sẽ tả tơi rách nát và tình huống của Tần Đồng Long hiện tại chính là như vậy.
Gương mặt của Tần Đồng Long thoáng trầm xuống không hề nói một lời nào. Hắn hơi chùn chân đem trường kiếm đặt ở trước mặt.
“Trung đoạn thế.”
Đây là tư thế phòng thủ tốt nhất đối với một kiếm tu. Mặc kệ đối phương t·ấn c·ông ở nơi nào đều có thể kịp thời ứng phó. Điểm mạnh là lấy tĩnh chế động nhưng điểm yếu là quá bị động. Chỉ cần đối phương nhanh hơn tốc độ phản ứng, bản thân sẽ chịu thiệt thòi theo thời gian.
Nhạc Bất Quân thân là một kiếm tu đương nhiên vô cùng hiểu rõ điều ấy có nghĩa là gì.
Ngay sau đó, hắn ta lập tức áp sát đồng thời dồn nguyên lực xuống dưới chân tiếp cận cực nhanh, tốc kiếm xé gió chém thẳng vào ngực của đối thủ.
Tần Đồng Long xoay kiếm chống trả. Còn đang định biến chiêu thì kiếm của Nhạc Bất Quân lần nữa chém tới.
“Keng!”
Tần Đồng Long lùi lại ba bước, cổ tay cầm kiếm run lên.
“Xem ra ngươi đã tới giới hạn rồi. Ngay cả khi ta đổi từ tốc kiếm sang trọng kiếm cũng không thể nhận ra.”
Sự tự tin dần xuất hiện trên gương mặt của Nhạc Bất Quân. Hắn từng bước đi tới, nguyên lực thu liễm trở về cảnh giới Đoán Cốt cửu trọng như cũ.
“May mà thời gian thi triển không lâu. Miễn cưỡng không có bất kì phản phệ nào.”
Dừng lại một lúc, Nhạc Bất Quân nhìn Tần Đồng Long nói tiếp: “Hiện tại ngươi có thể nhận thua được rồi.”
Tần Đồng Long thu kiếm lại, gương mặt lạnh tanh nói: “Nhiệm vụ của ta xong rồi. Ta nhận thua.”
Nói rồi, Tần Đồng Long quay đầu bước tới bên cạnh đám người Vương Phú Hào.
Nhạc Bất Quân khẽ gật đầu lẩm bẩm: “Biết khó mà lui. Đây không thể gọi là nhát gan được. Tiếp theo sau chỉ còn lại ngươi.”
Ngay khi quay đầu lại, Nhạc Bất Quân nhìn thấy Mạc Thiên Sinh từ từ mở mắt. Một đôi đồng tử màu tím rạng rỡ tinh quang lóe lên rồi biến mất. Dáng người so với trước đó một khắc đã thon gọn hơn rất nhiều.
“Có vẻ như ngươi đã thay đổi một chút.” Nhạc Bất Quân nhíu mày nói.
“Đúng vậy. Cử động bây giờ có vẻ linh hoạt hơn rất nhiều rồi.”
Mạc Thiên Sinh không hề phủ nhận, ngược lại còn đem ánh mắt nhìn xung quanh thân thể của mình, khóe miệng nhếch lên một cách hài lòng.
“Nhưng mà có được hay không?”
“Hả?”
Nhạc Bất Quân đưa tay chỉ chỉ về phía Mạc Thiên Sinh nói: “Hình như linh bảo tăng tu vi hết hiệu nghiệm rồi thì phải.”
Đúng thế, tu vi của Mạc Thiên Sinh đã trở lại như cũ, Đoán Cốt Tứ Trọng.
Tuy nhiên, không vì thế mà Mạc Thiên Sinh ngưng trọng. Hắn nhún vai trả lời một cách thong dong: “Chịu thôi. Ngoại vật đương nhiên không duy trì được lâu rồi.”
“Trông ngươi có vẻ không lo lắng gì cả nhỉ? Chẳng lẽ ngươi tin tưởng với tu vi Đoán Cốt tầng bốn có thể đấu lại ta sao?”
Mạc Thiên Sinh nhấc Kim Cang Thương xoay một vòng đồng thời lay nhẹ cổ như thể khởi động: “Không thử thì làm sao biết được. Dù sao ta cũng chẳng có đường lui.”
“Nói hay lắm, tiểu sư đệ.” Nhạc Bất Quân mỉm cười.
“Giờ gọi ta hai tiếng sư đệ có phải sớm quá rồi không?” Mạc Thiên Sinh cũng cười.
“Không sớm chút nào.”
Nói đến đây, cả hai đồng thời cười lên ha hả, trong lòng thưởng thức lẫn nhau.
Tuy nhiên, đánh cược vẫn là đánh cược. Mười một vạn điểm tích lũy không phải là con số nhỏ, ai lại muốn để chúng tuột tay đâu. Lúc trước hai người còn cười cười nói nói nhưng sau đó liên nghiêm mặt lại.
Nhạc Bất Quân đem trường kiếm chĩa thẳng về phía Mạc Thiên Sinh lạnh giọng nói: “Tiểu sư đệ. Đến đây đi.”
Mạc Thiên Sinh hất chân đá mạnh vào mũi thương đang đâm xuống đất, cổ tay xoay một vòng rồi đem Kim Cang Thương vững chắc đặt ở trước mặt.
“Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Chiến ý trong mắt lóe lên, toàn thân Mạc Thiên Sinh bị một tầng kim quang bao bọc. Tại đan điền, nguyên lực liên tục xoay vòng mơ hồ hiện ra ảo ảnh của một con rồng đang cuộn tròn, một đôi long tu phất phơ, long khẩu há rộng.
Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh bất chợt há miệng gào thét. Âm thanh của hắn rung động trời đất, dưới chân càng là ẩn hiện một tầng ngũ thải chi quang.
“Đây… Đây là…”
Tứ trưởng lão, sư phụ của Nhạc Bất Quân trợn mắt kêu lên. Loại hào quang năm màu kia là gì ông ta đương nhiên hiểu rõ.
“Ngũ Thải Liên Hoa là do tiểu tử này phục dụng. Sở dĩ bản thân béo phì như vậy là do nguyên lực của Ngũ Thải Liên Hoa quá mức dồi dào trong lúc nhất thời không cách nào hấp thu được.” Phụ nhân bên cạnh Tứ trưởng lão nói.
“Thất muội nói không sai. Vừa rồi đấu với Quân nhi một trận, nguyên lực hao tổn nhờ đó mà hắn được lợi hấp thu một phần lực lượng của Thất Thải Liên Hoa. Bề ngoài tu vi giảm xuống do mất đi sự bổ trợ của linh bảo nhưng thực tế lại được chúc phúc của Ngũ Thải Liên Hoa. Hai cái này bù trừ xem như thực lực không hề giảm xuống.”
“Bất quá. Dù có được chúc phúc đi nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của Quân nhi được.” Tứ trưởng lão cười nói.
“Chuyện đó chưa tới phút chót thì đừng có nói sớm. Đây sẽ là một trận đấu rất đáng xem.” Đại trưởng lão vuốt vuốt chòm râu nói ra lời đầy thâm ý.