Chương 233: Đổi Người
Người lần đầu gặp phải chắc chắn sẽ bị bối rối đến mức luống cuống chân tay. Chính Nhạc Bất Quân cũng tin tưởng một chiêu này sẽ hạ gục được Mạc Thiên Sinh.
Có điều Nhạc Bất Quân đã đánh giá thấp Mạc Thiên Sinh.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc, đối mắt Mạc Thiên Sinh trở nên sáng ngời. Một đạo tử quang phóng thích đi ra nhằm vào ba thanh kiếm ảnh.
Nhạc Bất Quân cảm thấy đầu óc một trận ong ong như có tiếng chuông quanh quẩn. Đến khi nhìn lại thành kiếm ảnh bản thân ngưng tụ đã bị phá vỡ hơn phân nữa.
Mạc Thiên Sinh không kịp hít thở, ngay khi dùng Bát Phương Phong Vũ mượn nhờ đó chạm đất liền biến chiêu.
“Âu Dương Thương Pháp – Thiên Cương Phá!”
Nương theo dòng nguyên lực chảy xuôi như thác đổ điên cuồng hội tụ. Mũi thương lập tức bị hoàng quang bao mọc trở nên sáng ngờ. Mà trên tráng của Mạc Thiên Sinh đã nổi lên gân xanh dày đặc, huyết dịch lưu chuyển khiến cơ thể nóng lên bừng bừng.
Thiên Cơ Phá là động tác toàn lực đâm thương về phía trước đem sức mạnh hội tụ tại một điểm để phá vỡ bích chướng.
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh phải dùng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ để né tránh nhưng vì khi phi ưng bay tới trước mặt thì chân còn chưa kịp chạm đất nên hắn không còn cách nào khác ngoại trừ dùng cứng đối cứng.
Keng…!
Âm thanh v·a c·hạm trở nên kịch liệt, thân thể Mạc Thiên Sinh lập tức chùn xuống. Mặt đất nơi hắn đứng tức thì lõm xuống tạo thành hai cái dấu chân rõ rệt.
Phi Ưng sau một hồi cọ xát liền trở nên ảm đảm rồi tiêu thất còn Mạc Thiên Sinh bắt đầu thở hồng hộc, thân thể lảo đảo lui lại cho đến khi mượn Kim Cang Thương làm trụ đỡ.
“Quá mạnh. Hắn thật sự rất mạnh.”
Nói đến đây, Mạc Thiên Sinh lại nhịn không được mà thổ huyết. Kì thực cản được một đòn kia đối với tình hình của hắn hiện tại vẫn còn quá miễn cưỡng.
Trong khi đó, Nhạc Bất Quân không hề cho Mạc Thiên Sinh bất cứ cơ hội nào.
Ngay lúc Mạc Thiên Sinh còn đang hồng hộc thở thì thanh kiếm của Nhạc Bất Quân đã đến nơi. Lưỡi kiếm vạch tại không trung tựa như cơn sóng chập trùng. Nhìn qua rất bồng bềnh nhẹ nhàng nhưng thực chất ẩn chứa nguyên lực vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Thiên Sinh lúc này ngay cả sức đứng còn khó khăn nói gì chống đỡ. Mắt thấy kiếm mang của Nhạc Bất Quân đến nơi, hắn chỉ có thể cắn răng nâng Kim Cang Thương lên.
“Vù!”
Thế nhưng, đúng lúc này, một thanh kiếm bất chợt đâm ra, hắc mang lượn lờ lập tức hất ngược kiếm diện của Nhạc Bất Quân về phía sau.
Tần Đồng Long lùi lại một bước sau đó đỡ Mạc Thiên Sinh đứng dậy nói: “Ngươi chú ý khôi phục. Ta sẽ cầm chân hắn một chút.”
Không đợi Mạc Thiên Sinh trả lời, Tần Đồng Long đạp chân bay lên, mũi kiếm bao bọc hắc mang nở rộ thành vô số điểm đen hệt như lông quạ.
“Đổi người sao?”
Nhạc Bất Quân không hề kinh ngạc, chỉ là gương mặt trở nên nghiêm túc lên.
Trong số những thí sinh ở đây chỉ có “Tần Hồng Lan” này là ẩn nặc sâu nhất. Thậm chí cho đến bây giờ Nhạc Bất Quân cũng chưa thể rõ ràng thực lực thật sự của đối phương. Tuy nhiên, hắn đại khái đoán được “nữ tử” này nhất định không kém gì Mạc Thiên Sinh.
Mắt thấy những sợi lông đen nhánh kia rơi xuống, Nhạc Bất Quân lập tức đưa hai tay nắm chặt chuôi kiếm dựng thẳng đứng.
“Phừng! Phừng!”
Luồng nguyên lực hội tụ bên trên dày đặc đến mức lam quang ngày một lóa mắt.
Một tức sau, nhiệt độ xung quanh bỗng dưng tăng lên đột ngột mà thanh kiếm trên tay của Nhạc Bất Quân đổi sang màu vàng rực.
“Bản Chân Hỏa. Xuất!”
Lưỡi kiếm của hắn như bị một tầng hỏa diễm bao bọc, mỗi lần huy động đều để lại đóm lửa nổ tí tách.
“Huyền Giai Võ Kỹ - Phần Cốt!”
Ngay khi dứt tiếng, toàn bộ không gian xung quanh Nhạc Bất Quân lập tức nổi lên ba động kịch liệt. Nội trong phạm vi chục trượng, toàn bộ mọi thứ đều bị hỏa diễm thiêu đốt. Dòng khí lưu bất chợt biến đổi lan rộng sang bốn phương tám hướng đồng thời bốc lên không trung.
Tần Đồng Long nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh hãi không thôi. Bởi lẽ những đám lông vũ kia đang dần dần bị thiêu đốt triệt để. Còn chưa tới nơi đã bị bản chân hỏa của Nhạc Bất Quân làm cho tiêu biến.
Nhưng mà, thứ làm Tần Đồng Long hoảng sợ không chỉ có thể. Giờ khắc này, khí tức của Nhạc Bất Quân đã tăng lên một cách đáng sợ, thình lình đạt tới Thiên Huyền Cảnh. Thứ không thay đổi duy nhất chính là hắn không cách nào lăng không phi hành mà thôi.
Bất quá, tốc độ như vậy đã hoàn toàn vượt khỏi thường thức của Tần Đồng Long ở hiện tại. Thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là hình ảnh Nhạc Bất Quân bất chợt mờ đi rồi chớp mắt sau đã đến trước mặt.
Kiếm trong tay ẩn chứa nguyên lực hùng hậu chém mạnh xuống, lợi dụng địa thế bên trong càng khiến lực lượng của đòn đánh thêm kinh khủng. Nhạc Bất Quân cơ hồ không giữ lại chút gì, mà chỉ muốn mau chóng kết thúc trận chiến này.
Tình thế nguy cấp nhưng Tần Đồng Long không hề mất bình tĩnh. Nói thế nào hắn cũng từng là tu giả cao cấp, tuy rằng ít thể hiện mình nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn là có.
Lúc mà thanh kiếm của Nhạc Bất Quân chém thẳng xuống, Tần Đồng Long nhẹ nhàng nghiêng người, dòng nguyên lực được khống chế một cách khéo léo hội tụ tại điểm v·a c·hạm. Đáng nói nhất, khoảnh khắc hội tụ chỉ diễn ra trong một chớp mắt, nhanh đến mức đối phương cũng rất khó phát hiện.
Mà nương theo đó, Tần Đồng Long lật tay lại để cho kiếm diện tiếp xúc với lưỡi kiếm của Nhạc Bất Quân đem nó chếch sang một hướng khác.
“Sao có thể?”
Nhạc Bất Quân thấy chiêu thức của mình bị hóa giải một cách đơn giản khó tránh khỏi kinh ngạc la lên. Miệng thì nói nhưng vẫn không quên biến chiêu.
Lúc trường kiếm chém xuống mặt đất, Nhạc Bất Quân chợt tăng thêm lực để mũi kiếm cong lại mượn lực phản chấn như bàn đạp xoay người tung cước. Động tác này vô cùng khéo léo đánh thẳng vào sau lưng của đối phương.
Thế nhưng, Tần Đồng Long lại phản ứng cực nhanh. Lúc cước lực của Nhạc Bất Quân chưa tới hắn liền nhanh chân bước tới một bước áp sát phần hông đối phương.
Không cần phải nói cũng biết, Nhạc Bất Quân đá vào khoảng không đồng thời để lộ một yếu điểm lớn tại phần bụng. Mà thứ Tần Đồng Long giỏi nhất chính là lợi dụng cơ hội.
Chỉ với một động tác vẫy tay đơn giản, thân thể Nhạc Bất Quân lập tức bay ra phía sau đến chục thước lăn lộn một cách chật vật trên mặt đất.
Đến khi đứng dậy, đầu tóc Nhạc Bất Quân đã trở nên bù xù. Hắn không thể tin tưởng mà nhìn “nữ nhân” ở trước mặt.
Qua lần giao đấu chớp mắt vừa rồi, Nhạc Bất Quân rất rõ ràng đối phương có tu vi thua kém mình trên mọi phương diện. Vậy nhưng chẳng hiểu vì sao lúc tiếp cận hắn cảm giác sự chênh lệch ấy hoàn toàn vô nghĩa.
“Tá lực đả lực.” Trác Phàm bên ngoài thì thào to nhỏ.
Đây không thể gọi là võ kỹ mà chỉ là một loại kỹ xảo đặc biệt chỉ có những kẻ chiến đấu với kinh nghiệm phong phú mới dám làm bởi vì thứ này yêu cầu sự phản ứng cực nhanh, gần như trong nháy mắt.
Trác Phàm không tự chủ mà nhìn sang nhóm người đang đứng cách đó không xa.
“Tiểu nữ tử này có lai lịch gì? Vì sao chiến kỹ (kỹ năng chiến đấu) lại đến mức độ đó? Ngay cả Quân nhi cũng thua thiệt.”
“Nữ tử? Sư huynh, có phải ngươi lo luyện đan đến mức mụ mị đầu óc rồi hay không?”
Nghe vậy, sư phụ của Nhạc Bất Quân liền ngưng tụ tinh thần: “Là nữ trang? Nhưng mà vì cái gì? Không lẽ…”
Đại trưởng lão vuốt nhẹ chòm râu, đôi mắt lấp lánh tinh quang nói: “Xem ra người này chính là mục tiêu của đám người Khương Kha đụng phải.”
“Đại trưởng lão. Để đệ đi bắt hắn tra khảo.”