Chương 231: Song Phương Thiệt Hại
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ âm vang tạo thành một chuỗi dài không dứt khiến cho toàn bộ đại địa rung chuyển dữ dội. Thậm chí, mọi người dù đứng từ rất xa thông qua trận pháp quan sát vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Như vậy cũng đủ hiểu uy lực từ võ kỹ dưới sự phối hợp của đám người Nhạc Thừa Chí tạo nên kinh khủng đến mức nào.
Mà lúc này, hình ảnh phản chiếu từ trận pháp bỗng dưng nhòe đi rồi biến mất. Tất cả mọi người trong lòng kinh hãi nhưng cũng không biết làm gì hơn ngoại trừ tò mà.
Cùng lúc đó, bên trong đình viện, hơn mười đạo thân ảnh tức thì bay ra, chính là các trưởng lão của Hoàng Dược Cốc. Gương mặt ai nấy đều ngưng trọng bởi vì v·ụ n·ổ quá lớn nên bọn họ muốn lập tức đi tới cứu người.
Không thể không nói, mặc dù các trưởng lão đều là luyện đan sư nhưng trên phương diện tu vi là không thể xem thương. Có thể bọn họ so với tu giả cùng cấp có chút kém cạnh nhưng đối với chút khoảng cách này vẫn không thành vấn đề.
Chỉ thấy Đại trưởng lão dẫn mạnh một cái, giữa không trung như có một tầng bích chướng vô hình làm bàn đạp đem thân ảnh ông ta nháy mắt ra ngoài hơn trăm trượng.
Bất quá khi đi được hai bước, Đại trưởng lão liền ngưng lại, vẻ mặt ngưng trọng dần dần giãn ra. Các trưởng lão phía sau cũng tương tự đều dừng lại.
Phía sau bọn họ, đám đệ tử bị loại và quan khách lập tức trở nên xôn xao.
“Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ tất cả đều đ·ã c·hết sao?”
“Cũng có thể lắm chứ? Chỉ là tu giả Đoán Cốt mà tung ra võ kỹ kinh khủng như vậy. Cho dù cao thủ Thiên Huyền gặp phải còn m·ất m·ạng chứ đừng nói.”
Chỉ duy có Trác Phàm là im lặng không lên tiếng, bạch quang trong đáy mắt từ đầu tới cuối chưa từng tắt đi.
Ngay từ lúc đám người Nhạc Thừa Chí phối hợp võ kỹ, Trác Phàm đã lập tức sử dụng Thần Nhãn để quan sát. Thị lực tăng cường nên dù xa đến vậy nhưng hắn vẫn có thể quan sát được ít nhiều.
Bất cứ ai trong hai đội kia đều chưa có m·ất m·ạng. Mà bởi vì như thế cho nên đám người Đại trưởng lão mới dừng bước. Dựa vào thần thức của mình, bọn họ hoàn toàn có thể cảm nhận sự hiện diện những tân sinh và đệ tử.
“Mặc kệ thế nào. Những đứa trẻ này nhất định phải nhận vào Hoàng Dược Cốc.” Đại trưởng lão âm thanh trầm trầm nói.
Lúc này đây, ở tại chiến trường, bãi đất trống lúc nào đã xuất hiện một cái hố sâu chục trượng đường kính lan ra đủ bằng một cái khuôn viên nhỏ. Cát bụi mịt mù vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn thế nhưng vẫn nhìn rõ được vài đạo thân ảnh tương đối xơ xác.
Đứng ở tuyến đầu chính là Hồ Lam Khanh đang cầm đại phủ làm khiên chắn ngang. Phía trên bề mặt binh khí của hắn hình thành vô số vết nứt, rõ ràng là bị hỏng một cách nặng nề. Quần áo rách toạc, mơ hồ còn có v·ết m·áu rỉ ra từ v·ết t·hương như da bị cọ sát vào mặt đường thô ráp. Khí lực của hắn cực kỳ yếu ớt, hơi thở cũng vậy. Bất quá, đôi mắt đục ngầu vẫn ngập tràn chiến ý như cũ.
Tuy nhiên, ngay sau khi một cơn gió nhè nhẹ thổi qua bãi đất trống. Thân thể Hồ Lam Khanh khẽ run lên, cứ như vậy mà ngã ra sau.
“Bịch!”
Nghiêm Hạc tiến tới bắt lại. Tình hình của hắn không khá hơn là bao. Thất khiếu chảy máu, trước ngực càng là bị một mảng bỏng rát cháy đen. Nhưng bây giờ chẳng phải lúc để lo lắng điều đó được nữa.
Ngay sau khi đem lô đỉnh bạo tạc, Nghiêm Hạc và Hồ Lam Khanh ỷ vào bản thân là tu giả luyện thể nên không tiếc đứng ra đầu tiên che chắn. Bọn họ tận dụng mọi thứ, ngay cả pháp bảo phòng hộ cũng đem lấy ra vì vậy mới có thể giữ được mạng sống.
Phía sau bọn họ, Nhạc Thừa Chí, Tùng Miêu từ từ đứng dậy. Hai người tương đối lành lặng, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng cũng chỉ do nguyên lực hao tổn mà thôi.
Nhạc Bất Quân đứng ở sau cùng, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu dâng lên một cảm giác phẫn nộ. Nếu như vừa rồi thêm cả hắn vào nữa, trận pháp kia nhất định sẽ bị nghiền nát chứ không phải là thực lực ngang nhau dẫn đến bạo tạc như vậy.
Cánh tay không tự chủ nắm chặt, Nhạc Bất Quân đỏ mắt nhìn về phía đối diện.
Đúng lúc hắn đang định phát tiết thì một bàn tay chậm rãi vươn ra đặt trên vai của hắn.
Nhạc Bất Quân định thần nhìn lại, phát hiện Nhạc Thừa Chí đang mỉm cười nhìn mình.
“Đại ca. Đây là đánh cược không phải chiến trường thực sự. Đám tân sinh cũng chẳng phải kẻ địch, huynh không nên nóng giận. Nhìn xem đi.”
Nói rồi, Nhạc Thừa Chí hướng mắt về phía xa, khóe miệng đầy tiên huyết khẽ nhếch lên: “Bên đó cũng tổn thất không nhỏ đâu.”
Phía đối diện, Mạc Thiên Sinh hai tay ôm lấy Dương Hào Cận và Chu Nhã Băng đang hôn mê b·ất t·ỉnh, một mặt bất đắc dĩ.
Đáng lý vừa rồi hắn cũng định ra tay nhưng hai người này nhất quyết ngăn cản, còn có Vương Phú Hào khống trận ngăn tách khiến bản thân không cách nào can thiệp.
Mạc Thiên Sinh chậm rãi đặt hai người xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi quay đầu nhìn Tần Đồng Long đang ôm lấy Vương Phú Hào đi tới.
Tần Đồng Long để Vương Phú Hào nằm bên cạnh Dương Hào Cận và Chu Nhã Băng sau đó nói: “Vương Phú Hào không sao. Có điều hai người còn lại b·ị t·hương tương đối nặng đấy nhưng may mắn không nguy hiểm tới tính mạng.”
Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu sau đó nhìn hướng đối diện, chiến ý bốc lên mạnh mẽ nói: “Tiếp theo là tới ta rồi.”
Vậy nhưng, khi hắn nói vừa dứt thì Tần Đồng Long đã bước tới ngang hàng: “Là chúng ta mới đúng.”
Ngay lúc này đây, Tần Đồng Long đang không hiểu nổi chính mình. Hắn chỉnh muốn im ắng thông qua thi tuyển trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc rồi êm đềm tu luyện cho tới khi khôi phục tu vi mà thôi.
Hắn rất rõ ràng đã đi tới bước này, bản thân đã đạt được mục đích rồi, dù Mạc Thiên Sinh thắng hay là thua đi chăng nữa.
Nhưng mà ngay khi muốn lùi lại, trong đầu Tần Đồng Long lại quanh quẩn.
“Ẩn nhẫn tuy là tốt nhưng không nên chờ đợi đến đường cùng mới bộc phát.”
Tần Đồng Long đã suy nghĩ về câu nói ấy rất nhiều. Đúng thế, hắn đã ẩn nhẫn vô cùng. Mặc dù có thần hồn truyền thừa là Ám Độc Thần Long nhưng lại nhu nhược lặng im để rồi bản thân bị dồn vào đường cùng đến mức mất đi tất cả thậm chí đến thể xác cũng vậy.
“Có lẽ ta đã sai rồi chăng?”
Tần Đồng Long tự đặt câu hỏi. Và rồi, ngay lúc này, hắn đã quyết tâm vùng dậy.
Ầm!
Đúng lúc ấy, một tiếng động mạnh chợt vang lên, cả Mạc Thiên Sinh và Tần Đồng Long đồng thời quay đầu lại.
Giữa không trung, Nhạc Bất Quân phi thân lộn một vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất, thanh kiếm trong tay vạch ra một đường hằng sâu trên mặt đất. Mà nguyên lực lúc đó cũng lập tức vận chuyển, uy áp phóng thích khiến cho hai người đối diện cảm giác như muốn nghẹt thở.
Đoán Cốt cửu trọng. Tinh thần lực đạt tới Thiên Huyền cảnh.
Cả Mạc Thiên Sinh và Tần Đồng Long đều bất giác lùi lại một bước, trong lòng thầm kinh hô.
“Mạnh quá.”
Đây chính là nội tình của một trong bảy tông môn đứng đầu hạ vực!
Mạc Thiên Sinh đã từng đối đầu với đệ tử của Vạn Độc Môn. Tuy nhiên, chưa có ai cho hắn cảm giác tựa như Nhạc Bất Quân ở ngay trước mặt. Chỉ với sự diện diện của đối phương cũng đủ khiến hô hấp của hắn trở nên vô cùng khó khăn.
“Đây chắc chắn là một trong các thiên tài được trọng tâm bồi dưỡng.” Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm.
Sự thật cũng đúng như những gì hắn nghĩ.
Nhạc Bất Quân và Nhạc Thừa Chí là hai huynh đệ ruột có họ hàng với một vị trưởng lão của Hoàng Dược Cốc. Ngay từ nhỏ, cả hai đã bộc lộ những thiên phú rõ rệt. Ngay cả vị trưởng lão kia cũng gần như dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng.
Thế nhưng trong trận đại chiến với Vạn Độc Môn vài năm trước, vị trưởng lão ấy đã không may bỏ mình. Mà hai huynh đệ họ Nhạc vốn dĩ sẽ được sắp xếp trở thành đệ tử của Thánh Hỏa Sơn lại bất chợt đổi ý gia nhập Hoàng Dược Cốc.
Nếu như Vân Nham được cho rằng sẽ trở thành Cốc chủ mẫu mực dẫn dắt Hoàng Dược Cốc đúng đường phải lối thì Nhạc Bất Quân sẽ là người đem địa vị của Hoàng Dược Cốc tăng lên.
Đó là câu truyền miệng của nhân gian một năm gần đây và Nhạc Bất Quân đang dần dần chứng minh điều đó sẽ trở thành sự thật.
Và giờ này khắc này, Nhạc Bất Quân một thân lam sắc hào quang, trong mắt tràn đầy chiến ý đang đứng trước mặt Mạc Thiên Sinh và Tần Đồng Long, hai người được Trác Phàm nhìn trúng.