Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 230: Phối Hợp Hoàn Mỹ




Chương 230: Phối Hợp Hoàn Mỹ

“Mau ngăn bọn họ lại.”

Đứng ở phía xa, Dương Cơ Hàn nhìn thấy đối phương tung ra đại chiêu liền biến sắc hô lớn. Bản thân hắn không đợi Chu Nhã Băng bên cạnh phản ứng liền đạp bộ nhảy lên. Kiếm trong tay hình thành kiếm mang hóa thành từng hư ảnh lưu lại.

Nhìn từ xa, uy lực của Dương Cơ Hàn không có mạnh mẽ như võ kỹ của đám người Nhạc Bất Quân. Dòng kiếm khí màu xanh lam mặc dù lộ ra sắc bén chi ý nhưng ba động phá ra thật sự là một trời một vực.

Điều này cũng phải thông cảm cho hắn bởi vì gia tộc đằng sau không có hùng mạnh như Hoàng Dược Cốc. Những chiêu võ kỹ từ trước tới nay học được đều là bản thân tích góp đổi được nào phải chia tay ra là có.

Có thể nói, Dương Cơ Hàn chính là một tên võ sinh nghèo vượt khó cũng là để chứng minh thiên phú của hắn không tồi chút nào.

Giờ khắc này, Dương Cơ Hàn cơ hồ đã dùng toàn lực. Nguyên lực phun trào kết hợp võ kỹ tự thân đem tất cả kiếm mang hợp lại thành một đạo kiếm khí.

Mà lại, đứng bên trong trận pháp, có được Vương Phú Hào phụ trợ liền khiến cho kiếm khí kia trở nên thăng hoa. Nguyên bản còn ảm đạm đôi phần bỗng nhiên như được gia trì ngoại lực hóa thành sa kiếm (kiếm bằng cát) ba động phát ra càng là vượt qua vài tiểu cảnh giới trực tiếp uy h·iếp đến đám người Nhạc Bất Quân.

Lúc này, Chu Nhã Băng cũng kịp phản ứng vội vàng kết ấn. Ánh sáng nhu hòa từ thân thể phát ra tạo thành vô vàng điểm sáng nhỏ. Trong lúc mơ hồ, chúng bay lên không trung hóa thành hai cái ngọc thủ.

Nàng không phải là kẻ ngốc đương nhiên nhìn ra ý đồ thật sự của đám người Nhạc Bất Quân.

Trận pháp của Vương Phú Hào bày ra không chỉ tăng thêm lực lượng cho đồng đội mà còn giảm thiểu uy lực của kẻ địch. Chính nhờ thế mà khi ở bên trong trận pháp, khoảng cách giữa hai bên mới được kéo gần nhiều như vậy.

Chu Nhã Băng vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của trận pháp này. Một khi nó bị hủy thì đồng nghĩa với việc nàng và đồng đội đang ở điểm thua rất gần.

Chính bản thân của Vương Phú Hào trước khi bắt đầu cũng đã nói rằng trận pháp uy lực tuy cao nhưng thời gian có hạn sẽ rất mỏng manh. Mặc dù trước sau gì cũng sẽ mất tác dụng nhưng bọn họ phải tận lực hết mức có thể để tiêu hao nguyên lực của đối phương.



Hiện giờ nhìn thấy nguy cơ ập đến, Chu Nhã Băng đương nhiên sẽ không ngần ngại dùng tất cả những gì mình có để ngăn chặn.

Cũng giống như Dương Cơ Hàn, Chu Nhã Băng rất có thiên phú tu luyện. Ít ra thì so với đồng trang lứa tại nơi nàng sống thì nhỉnh hơn vài phần.

Ngay khi xuất ra võ kỹ, phía bên này Vương Phú Hào tại tâm nhãn lập tức kết ấn. Bởi vì tu vi thua thiệt rất nhiều lại phải một mình khống chế trận pháp khiến cho gương mặt của hắn trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.

Ngay sau đó, Vương Phú Hào quay sang Tần Đồng Long đang thủ hộ bên cạnh nói: “Tần cô nương, cô nên ra ngoài đi. Trận pháp không còn duy trì được lâu, ta sẽ ở đây khống trận một mình.

Tần Đồng Long không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu quay đi. Nhiệm vụ của hắn chính là bảo hộ Vương Phú Hào thuận lợi khống chế, giờ đây đối phương đã yêu cầu nên bản thân không còn trách nhiệm gì khác.

Vương Phú Hào sớm biết tính cách của đối phương như vậy nên không lấy làm lạ. Ngay khi quay lại, gương mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, ấn quyết trong tay liên tục biến đổi nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn rõ được.

Cùng với đó, trời đất bên trong phạm vi bị trận pháp bao phủ tức thì rung động. Đại địa dưới chân liên tục chập trùng tựa như sóng vỗ đem tất cả mọi người khó lòng đứng vững được nữa.

Một màn này càng để cho đám người Nhạc Bất Quân tâm thần rung động kịch liệt. Bởi lẽ, giờ khắc này, đôi ngọc thủ kia đang chầm chậm vươn ra nắm lấy chuôi kiếm mà Dương Cơ Hàn vất vả ngưng tụ.

“Ầm! Ầm!”

Phong bạo nhấc lên cuồn cuộn tựa như hồng thủy ập tới. Đao khí rợp trời hóa thành từng đạo sắc bén chém ngang mặt đất. Trong lúc nhất thời, đại địa chia năm sẻ bảy mở ra hàng loạt khe nứt nhìn thấy mà giật mình.

Cũng không biết vô tình hay là hữu ý, một vài đao mang trong số đó đang ngưng tụ trên đầu kiếm khí nơi ngọc thủ nắm chặt.

Nhạc Bất Quân bất giác nuốt khan, da đầu toàn bộ tê rần. Loại uy lực kia cho dù tu giả Thiên Huyền còn phải kiêng kỵ nói chi là tu giả Đoán Cốt như hắn.

Nhạc Bất Quân vô thức vận nguyên lực hòng chống lại uy áp. Thế nhưng lúc ấy một cánh tay khẽ đưa ra chặn trước mặt hắn.



“Đại ca, ngươi vẫn là nên giữ sức đi. Một chút này chúng ta vẫn có thể lo được.” Nhạc Thừa Chí quay đầu nhìn Nhạc Bất Quân cười nói. Mặc dù gương mặt rất tươi nhưng đôi mắt kia chẳng ẩn chứa chút tự tin nào.

“Đúng đấy lão đại. Ngươi là người có tu vi cao nhất, nếu như không chịu giữ sức thì chúng ta biết làm thế nào đây? Năm vạn điểm tích lũy lận đấy.” Hồ Lam Khanh cười nói.

Hai người còn lại là Nghiêm Hạc và Tùng Miêu đồng loạt gật đầu đồng tình.

Tiếp theo sau, bốn người nhất tề quay lại, toàn thân bốc lên hào quang lóa mắt. Nguyên lực của bọn họ trong phút chốc trở thành vòi phun không hề tiết kiệm mà dùng toàn bộ.

Hai đạo kiếm trận giờ khắc này đã hợp lại thành một, cả trăm thanh ảnh kiếm vờn quanh tựa như đàn hạc đan bay. Mặc dù bị bão cát bào mòn khiến cho độ sắc bén giảm xuống như không hề có dấu hiệu tiêu tán đi.

Hồ Lam Khanh đại phủ đã hội tụ đến cực đỉnh. Chỉ thấy hào quang bên trên pháp ra hóa thành một tấm năng lượng ngăn cách ngoại giới, ngay cả bão cát cũng không cách nào xâm nhập.

Chưa dừng lại ở đó, Hồ Lam Khanh đột ngột há miệng phun ra bản chân hỏa bao bọc đại phủ đồng thời khiến cát bụi tan chảy.

“Mau ra tay.” Hắn hét lớn.

“Ầm!”

Tận dụng cơ hội hiếm có khi chiêu thức không còn bị trận pháp ảnh hưởng. Nghiêm Hạc nhắm mắt niệm pháp quyết đồng thời song thủ kết ấn.

Vút!



Đan đỉnh tựa như hỏa cầu biến lớn bay l·ên đ·ỉnh đầu liên tục xoay vòng. Vết nứt vỡ ngày một lan rộng. Đến khi khắp nơi chẳng còn chút nào lành lặn, Nghiêm Hạc đỏ mất hét lên.

“Bạo!”

Ầm!

Vụ nổ làm cho bốn phương kịch liệt rung động. Ba động khí áp tản ra tám hướng liên tục tạo nên sóng âm đẩy lùi mọi thứ. Mặt đất nơi Nghiêm Hạc đứng lõm xuống thành một cái hố sâu tạo thành bề mặt vững chắc đạp chân.

Nhân cơ hội đó, Hồ Lam Khanh bỗng dưng vung tay. Đại Hỏa Phủ chém xuống hóa thành đao quang bắn ra. Từ xa nhìn lại, đao quang giống như vi của một con cá mập đang b·ốc c·háy điên cuồng lao về phía trước đồng thời đem mặt đất tách thành hai bên.

Phía bên trên đao quang, bão cát tại bản chân hỏa của Hồ Lam Khanh thiêu đốt biến thành một màu vàng rực ánh lên như kim tuyến. Mà phong áp vì thế mà giảm mạnh.

Thấy thế, Nhạc Thừa Chí và Tùng Miêu bốn mắt nhìn nhau gật đầu một cái. Cả hai đồng thời đưa tay lên, trận pháp dưới chân bọn họ liên tục xoay vòng. Nguyên bản kiếm khí vờn quanh giờ khắc này bỗng dưng ngưng lại rồi tựa như có linh tính xếp thành từng hàng hoàn chỉnh.

Ở bên ngoài vòng chiến, Trác Phàm khó tránh khỏi co rụt tròng mắt. Bằng vào hắn có thể cảm nhận được uy lực của kiếm trận kia không hề tầm thường. Kiếm ý bên trong ẩn chứa một loại đại đạo nào đó mà hắn chưa từng thấy qua.

“Chiêu thức này rõ ràng là Huyền Giai sơ cấp nhưng lại cho ta cảm giác còn mạnh hơn cả Địa Giai thậm chí tiếp cận Hoàng Giai.”

Nhưng nếu như vậy, Trác Phàm lại càng thêm không hiểu. Bởi lẽ công pháp Địa Giai và Hoàng Giai yêu cầu rất cao đối với người thi triển. Nếu như Địa Giai ít nhất đại tới Thiên Huyền miễn cưỡng tu luyện thì Hoàng Giai phải thuộc hàng Quy Nguyên.

“Chẳng lẽ là Thiên Giai?”

Trác Phàm không đoán được.

“Cũng có thể là võ kỹ ở Thánh Giới trong thời gian thánh thú bị giam cầm đã có thay đổi nào đó.”

Trác Phàm mặc dù hồ nghi nhưng chỉ có thể im lặng tiếp tục quan sát.

Cũng trong khoảnh khắc này, trận cá cược cũng trở nên vô cùng khốc liệt. Dương Cơ Hàn, Chu Nhã Băng hợp lực dưới sự phụ trợ tại trận pháp của Vương Phú Hào khiến cho uy lực võ kỹ tăng lên mấy lần.

Cùng lúc ấy, dưới sự phối hợp hoàn mỹ, đám người Nhạc Thừa Chí đã thuận lợi đem võ kỹ tránh khỏi ảnh hưởng của trận pháp để phóng thích chiêu thức với đầy đủ uy lực.