Chương 223: Giao Tranh Ở Điểm Cuối
“Hự!”
Một tên tu giả nhất thời bị kình lực đánh lui, bước chân loạng choạng miễn cưỡng đứng vững. Vậy nhưng chưa kịp để hắn định thần thì chưởng pháp của đối phương đã tới trước mặt.
Nhạc Bất Quân từ từ thu tay, nguyên lực màu lam nhạt theo đó tản đi đồng thời nhặt lấy ngọc bài của đối phương.
“Một nghìn hai trăm điểm tích lũy, cũng xem như khá tốt.”
Nói rồi, hắn quay sang Nhạc Thừa Chí đứng ở phía sau như thể dò hỏi.
Hiểu ý, Nhạc Thừa Chí lập tức đi lên nói: “Ca ca. Người này ta có quen biết đôi chút. Trước kia hắn ở trong nhóm cùng Vương Phú Hào, trong lần vượt sâm lâm vô cùng ra sức, tính tình cương trực.”
“Được rồi.”
Nhạc Bất Quân khẽ gật đầu sau đó ngọc bài sáng lên. Cuối cùng, hắn đem ngọc bài trả lại cho đối phương.
Tu giả trẻ tuổi kia nhận lấy, gương mặt vô cùng sầu thảm. Hắn muốn vượt quan, cố gắng lắm mới thu hoạch được từng đó điểm tích lũy. Thế nhưng Nhạc Bất Quân lại cố tình ngăn chặn nên không thể không đánh một trận.
Nghe phong cách hành sự của Nhạc Bất Quân, hắn biết sau khi thua cuộc số phận của mình sẽ như thế nào. Hắn ngồi dậy nhìn ngọc bài trong tay thở dài nói: “Ba ngày thời gian không đủ để ta có thể kiếm lại được từng ấy số điểm tích lũy nữa rồi. Chi bằng ngươi lấy hết luôn đi.”
Nhạc Thừa Chí không khỏi cười khẽ: “La huynh, không cần phải bi quan như vậy. Ngươi thử kiểm tra ngọc bài đi.”
Nghe vậy, người họ La nghi ngờ xem thử. Một lúc sau, hắn kinh ngạc hô lên: “Một…Một nghìn năm trăm điểm?”
Điều này khiến hắn ta ngơ ngác. Nhạc Bất Quân không chỉ không lấy mà còn cho thêm điểm tích lũy, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Nhạc Thừa Chí lại nói tiếp: “Sau này trở thành huynh đệ đồng môn. Mời.”
Nói rồi, Nhạc Thừa Chí đưa tay ra hiệu. Sau lưng hắn, một vài tu giả lần lượt rẽ sang hai bên nhường đường.
Người họ La vẻ mặt ngơ ngác nhưng rồi vẫn hít một hơi sâu đứng dậy ôm quyền với đám người Nhạc Bất Quân. Đáp lại hắn, Nhạc Bất Quân chỉ hơi mỉm cười gật đầu
.
Cùng lúc đó, Hồ Lam Khanh huy động đại phủ, một nhát chém xuống, nguyên lực hình thành một đạo nguyệt nha chia tách đại địa bay ra. Từ xa nhìn lại, nguyệt nha cứ như vi một con cá mập đang rẽ sóng thẳng tới mục tiêu, mà đối diện với hắn không ai khác chính là Vũ Băng Kỷ.
Hai người này có thể coi như là kẻ thù trước sau như một. Ngay từ lần giành giật linh tuyền, bọn họ đã xem như chẳng thể hòa hợp được nữa. Vũ Băng Kỷ vì bị Hồ Lam Khanh ngăn chặn làm cho Linh Tuyền rơi vào tay kẻ khác.
Vũ Băng Kỷ đôi mắt biến thành màu xanh, một đạo lãnh mang hướng ra ngoài. Hắn hừ nhẹ, bạch khí thoát ra đồng thời cây cỏ dưới chân nháy mắt ngưng kết. Trong phạm vi mười trượng, toàn bộ mọi thứ nhất thời bị một tầng băng sương bao phủ.
Mà nguyệt nha vừa mới v·a c·hạm đã lập tức ngưng trệ hóa thành giằng co. Phải đến khi chém vào hơn một trượng nguyệt nha mới dần ảm đạm rồi biết mất để lại từng mảnh vỡ băng đá xé toạt ra hai bên.
Vũ Băng Kỷ không quá để ý mà hừ lạnh chủ động xông tới. Tinh thần lực lúc này được hắn sử dụng đến đỉnh điểm. Chỉ thấy mỗi bước chân đều để lại một tầng băng sương mỏng nháy mắt hình thành.
“Băng vực!”
Vũ Băng Kỷ gầm nhẹ một tiếng đồng thời thở ra một hơi. Bạch khí từ vòm họng thoát đem xung quanh bao phủ. Mà lại, trong lúc ấy, tốc độ của hắn lại tức thì tăng cao.
Chỉ trong chớp mắt, Vũ Băng Kỷ đã đến trước mặt Hồ Lam Khanh, nguyên lực hội tụ trên tay phải đánh ra.
“Đợi sau khi xử lý ngươi. Ta sẽ lại tìm Nhạc Thừa Chí. Tên khốn kiếp ấy dám nhận cơ hội ta bị ngăn lại lẻn vào hưởng linh tuyền một mình.” Vũ Băng Kỷ trợn mắt nói.
Hồ Lam Khanh đem phủ đặt ở trước mặt, dùng nó như một tấm trọng thuẫn. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhẹ nhàng chống đỡ nào ngờ ngay sau đó hắn lập tức biến sắc.
Trước công kích tưởng chừng chỉ có tốc độ mà không có lực lượng của Vũ Băng Kỷ, Hồ Lam Khanh vậy mà phải lùi lại một bước. Chẳng những thế, bề mặt của đại phủ lập tức bị đóng băng, cái lạnh đến thấu xương truyền tới ngón tay rồi tới khuỷu tay.
Ám Hàn Khí?
Hồ Lam Khanh kinh nghi vội vàng vận nguyên lực bảo hộ toàn thân, một chân giẫm mạnh xuống đất mượn thế lùi ra phía sau.
Thế nhưng, Vũ Băng Kỷ dường như đã đoán được phản ứng của Hồ Lam Khanh. Ngay khi phát hiện đối phương nhảy lên, Vũ Băng Kỷ liền ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hàn khí.
“Băng Mâu.”
Hồ Lam Khanh hoảng hốt nhìn lên. Không biết từ khi nào trên bầu trời đã có cả chục thanh băng nhọn hoắc chờ sẵn.
“Hắn biết ta sẽ nhảy lên.”
Hồ Lam Khanh trong lòng hò hét, nguy cơ mãnh liệt dâng lên làm cho huyết dịch trong người bất giác sôi sục. Giữa không trung hắn đem toàn bộ nguyên lực vận chuyển, cánh tay bình thường đã to lớn bây giờ còn phóng đại gấp bội, từng đường gân nổi lên thấy rõ.
Chiếc rìu trong tay bị Hồ Lam Khanh điên cuồng vũ động, tốc độ cực kỳ nhanh chóng kết hợp với nguyên lực ngoại phóng khiến xung quanh hắn như hình thành một tấm hộ thuẫn chống đỡ băng mâu của Vũ Băng Kỷ.
Nếu như có người khác quan sát nhất định sẽ giật mình. Đại phủ trong tay Hồ Lam Khanh nặng ít nhất phải hơn hai trăm cân thế nhưng bây giờ lại được vung lên không khác gì một món đoản kiếm nhẹ tênh. Chỉ như thế cũng đủ chứng minh nguyên lực của hắn vô cùng sung mãn.
Ngay cả Vũ Băng Kỷ khi nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt cũng đã ngưng trọng lên. Hắn luôn tự tin khả năng khống chế nguyên tố dựa trên tinh thần lực của bản thân.
Mặc dù trên thiên hạ này có rất nhiều công pháp khống chế nguyên tố băng nhưng còn phải dựa vào tinh thần lực nữa. Mà hiện tại, tinh thần lực của Vũ Băng Kỷ chính là đã ở cảnh giới Thiên Huyền, vì thế khi đối đầu với tu sĩ Đoán Cốt hắn cảm thấy vô cùng tự tin.
Thế nhưng giờ đây giao thủ với Hồ Lam Khanh làm Vũ Băng Kỷ bắt đầu nghi ngờ thực lực của bản thân.
“Rốt cuộc thì tên này ngày thường luyện tập như thế nào vậy?” Vũ Băng Kỷ thầm nghĩ.
Lúc này, Hồ Lam Khanh cơ hồ đã ngăn chặn toàn bộ băng mâu. Vô số băng thạch lớn nhỏ vụn vỡ rơi tựa như hóa thành tuyết tan. Hắn theo đó cũng dần dần đáp xuống mặt đất.
“Hộc. Hộc.”
Hồ Lam Khanh thở gấp mấy hơi muốn điều khí.
Bất quá Vũ Băng Kỷ đương nhiên sẽ không để hắn toại nguyên. Hai tay hắn lập tức đưa lên, toàn thân xuất ra hào quang rực rỡ.
Hồ Lam Khanh nắm chặt đại phủ cố gắng dùng tất cả các giác quan cảm nhận đòn công kích của đối phương.
Tu giả dùng tinh thần lực để chiến đấu vô cùng khó đối phó. Bởi lẽ khác với thông thường, đối phương có thể ra tay ở bất cứ nơi đâu miễn là tinh thần đủ cường đại.
Theo đó, Hồ Lam Khanh cảm giác dưới chân như có dao động bất thường. Hắn đang đứng trong khu vực bị hàn băng c·hiếm đ·óng vì thế nhất quyết lao lên không trung.
Có điều đây lại là lựa chọn vô cùng tồi tệ đối với Hồ Lam Khanh. Chỉ thấy Vũ Băng Kỷ nhếch mép, hai tay nắm lại, trong miệng khẽ niệm chú ngữ.
“Băng Thứ - Đột Tập!”
Ầm! Ầm!
Vừa dứt tiếng, đại địa rung lên, mặt đất vỡ ra thành hàng chục vết nứt. Mấy chục cây băng gai như búp măng sau một đêm trời mưa trồi lên mặt đất, nháy mắt đã đến trước mặt Hồ Lam Khanh.
Giữa không trung, Hồ Lam Khanh chẳng khác nào cừu cột trên dây đợi sói táp. Hắn muốn di chuyển nhưng bản thân lại vô pháp làm được.
Chỉ trong chớp mắt, băng thứ đâm lên vây kín Hồ Lam Khanh bên trong. Từ xa nhìn lại, nơi đó giống như một túp lều hình nón với rất nhiều gai nhọn đâm lên bầu trời.
Vũ Băng Kỷ khẽ nhăn mày, khóe miệng trào ra một ít máu tươi bị hơi lạnh đóng băng lại. Chiêu thức vừa rồi tựa hồ đã vượt quá khả năng chịu đựng của hắn. Tuy nhiên…
“Cũng đáng lắm chứ. Tiếp theo là tới tên khốn Nhạc Thừa Chí kia.”
Đang lúc Vũ Băng Kỷ lầm bầm, từ trong lớp băng thứ kia bỗng nhiên bắt đầu rung động.
“Rắc!”
Vết nứt đầu tiên hiện ra.
“Rắc!”
Cái thứ hai.
“Rắc! Rắc…”
Tiếp theo sau là một chuỗi âm thanh liên hoàn hóa thành vô số t·iếng n·ổ chói tai.
Vũ Băng Kỷ biến sắc nhảy lùi về phía sau. Đợi cho mọi thứ dần im ắng trở lại, đôi trong mắt của hắn mới chợt co rụt.
Từ trong lớp băng đá, Hồ Lam Khanh chậm rãi bước ra, quần áo rách rưới khắp nơi không tìm thấy chỗ lành lặn thế mà cơ thể lại không có nổi một vết xước. Làn da ngâm màu đen giờ hóa thành màu đỏ của đồng thau lại phát ra chút ít hào quang mờ ảo.
Đôi mắt Hồ Lam Khanh ẩn chứa một tia phẫn nộ. Hắn đem Đại Phủ đặt lên trên vai rồi lạnh lùng nói: “Vũ Băng Kỷ trong quá trình lập nhóm âm thầm ám toán, đem đồng đội làm mồi nhử cho linh thú. Khi ra tới mê vụ liền lợi dụng bản thân di chuyển được bên trong đó lại ra tay tàn nhẫn, đánh phế mười tám người để bọn họ tự sinh tự diệt bên trong đầm lầy. Người có bản tính như vậy không xứng đáng làm đệ tử của Hoàng Dược Cốc.”