Chương 222: Nhìn Ta Có Giống Đỡ Hơn Không?
Mười ngày sau.
Vương Phú Hào lim dim mở mắt ngáo ngơ nhìn lên bầu trời bị tán lá cây rậm rạp che phủ. Hắn vốn cho rằng bản thân mới tỉnh lại nên tầm nhìn có chút mờ mịt nhưng không phải.
“Mắt của ta…”
Vương Phú Hào bất giác đưa tay gương mặt sờ một cái, chỉ thấy mí mắt của hắn sưng vù và nặng trĩu, hai má phồng rộp mất đi cảm giác.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mà khoan, cái gì đây?”
Vương Phú Hào mộng bức. Không chỉ mặt sưng vù mà ngay cả cánh tay hay đâu đâu cũng dày đặc vết bầm đen, đặc biệt là các huyệt vị và khớp cơ.
“Ngươi tỉnh rồi sao?”
Đúng lúc này, Dương Cơ Hàn từ đâu bước tới. Theo sau hắn là Chu Nhã Băng và cả Tần Đồng Long nữa. Bọn họ vừa mới kết thúc tu luyện cách đây không lâu, vốn định đi đâu đó xem thử vận khí thế nào biết đâu lại tìm được một ít linh thảo trung cấp hay thứ gì đó tốt cho tu luyện cũng được.
Điều làm Dương Cơ Hàn sầu khổ chính là bản thân và Mạc Thiên Sinh đi cùng một hướng thế như khi trở về kẻ thì trắng tay người thì cả đống dược liệu. Hắn nghi ngờ không biết có phải Mạc Thiên Sinh là linh thú tầm bảo hóa hình hay không.
Chu Nhã Băng len lén nhìn bộ mặt sưng vù của Vương Phú Hào mà nén cười hỏi: “Vương huynh. Ngươi cảm thấy trong người đỡ hơn chưa?”
Vương Phú Hào một mặt mộng bức nhìn nàng như thể muốn hỏi: “Nhìn ta có giống đỡ hơn không?”
Nhưng sau cùng hắn chỉ biết nén bi thương mà cắn răng nói: “Nhạc Bất Quân này ra tay thật sự tàn nhẫn. Đánh người không đánh mặt, thế mà nhìn ta xem. Gương mặt đẹp đẽ này thành ra như vậy nhưng thương thế bên trong lại không có lấy một chút.”
Vương Phú Hào vừa nói vừa để lộ hai dòng lệ chảy xuống. Trước kia hắn là thế tử của một quốc chưa từng bị ủy khuất đến mức này.
Phụt!
Chu Nhã Băng nhịn không được nữa mà phát ra âm thanh. Nàng ôm bụng như thể vừa nghe được chuyện hài hước nhất trần đời.
Tần Đồng Long thì lắc đầu liên tục như không nỡ chứng kiến còn Dương Cơ Hàn thì run lên bần bật, gương mặt đỏ bừng như sắp phát ra tiếng cười.
“Dương huynh. Ta biết trong suốt thời gian ta b·ất t·ỉnh ngươi và Chu cô nương đã chiếu cố bảo vệ ta rất nhiều. Nhưng mà vấn đề này không nên thể hiện rõ như vậy chứ, ta cũng có thể diện mà.” Vương Phú Hào tức giận nói.
“Không. Không phải. Ta không có ý đó. Chỉ là muốn đính chính một chút thôi.”
“Hả. Đính chính cái gì cơ?”
Dương Cơ Hàn hít một hơi sâu như nuốt tràng cười xuống bụng. Sau đó hắn bắt đầu giải thích: “Vương huynh hiểu lầm một điều rồi. Nhạc Bất Quân đích xác ra tay tương đối nặng khiến ngươi bị trọng thương hôn mê mấy ngày liền. Có điều những vết bầm đen kia không phải hắn gây nên mà là một người khác chữa trị cho ngươi thành ra như vậy.”
Đang lúc Vương Phú Hào muốn hỏi kẻ đó là ai thì từ phía xa Mạc Thiên Sinh đi tới, chỉ giới trong tay còn đang tại sáng lên chứng tỏ hắn thu hoạch được không ít linh thảo.
Phát giác có người nhìn mình, Mạc Thiên Sinh hơi ngưng bước nhìn. Thấy Vương Phú Hào mặt mũi bầm dập thầm nghĩ thầm: “Ta ra tay nặng lắm sao? Nhìn hắn biến dạng còn hơn cả ta nữa.”
Cuối cùng, Mạc Thiên Sinh ho khan một tiếng hỏi: “Vương huynh. Ngươi cuối cùng tỉnh rồi sao?”
“Ờm… Cho hỏi huynh đài là…” Vương Phú Hào nghi hoặc dò hỏi.
Dương Cơ Hàn thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Vương huynh. Đây là Mạc Thiên Sinh huynh đệ. Nhờ có hắn mà thương thế của chúng ta mới bình phục nhanh chóng như vậy.”
“Thế này là bình phục nhanh chóng á?”
Vương Phú Hào nghĩ thầm nhìn bản thân trên dưới một lần nữa rồi lại nhìn cơ thể không chút thương tổn nào của Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng.
“Khác biệt quá lớn đi.”
Nhưng mà, Vương Phú Hào biết bản thân không nên nói những lời ấy, dù sao hắn chẳng ngu ngốc tới mức không nhận ra ai tốt ai xấu.
“Đa tạ Mạc huynh tương trợ. Nhưng mà sao ta cảm thấy cái tên này quen quen còn ngươi lạ thế?”
“Ách!”
“Chúng ta đều giống nhau mà.” Mạc Thiên Sinh cười cười đáp. Lời nói của hắn ý là ai cũng khác biệt với hình dạng ban đầu thôi.
“Được rồi. Bây giờ đều đã khôi phục hết rồi, chẳng phải chúng ta nên tìm đối sách để đi tới điểm đích hay sao?” Dương Cơ Hàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Nghe tới điểm đích, Mạc Thiên Sinh lập tức nghiêm túc hẳn ra. Hắn bước tới một gốc cây gần đó ngồi xuống lấy một que củi vẽ vẽ rồi đặt ngọc bài của mình ở ngay cạnh.
Chỉ thấy từ trong ngọc bài bỗng nhiên tỏa ra một chút ba động, vầng hào quang chiếu rọi xuống mặt đất hóa thành một tấm bản đồ.
“Dựa theo bản đồ bên trong ngọc bài vừa mới xuất hiện thì có lẽ chúng ta đang tại nơi này. Vị trí chấm đỏ chính là những kẻ nằm trong thập cường. Còn như chấm mà hoàng kim thì chắc chắn là Nhạc Bất Quân.”
Nghe thế, nhóm người Dương Cơ Hàn lập tức đến gần quan sát.
Mạc Thiên Sinh nói tiếp: “Điểm đích giống như đầu hẹp còn lại của một cái phễu, hai bên là vách núi dựng đứng ngày một nhỏ lại. Nhạc Bất Quân đang đứng ở nơi này, bên cạnh hắn còn có ba dấu chấm đỏ nằm trong thập cường khác chứng tỏ chúng cùng một bọn. Mặt khác, những tên còn lại trong thập cường đang rải rác ở bên ngoài nhưng khoảng cách không quá xa.”
“Có lẽ bọn họ đang muốn hợp sức để đối phó với Nhạc Bất Quân.” Chu Nhã Băng nói.
“Không loại trừ khả năng này.”
Dương Cơ Hàn gật đầu nói: “Trong thập cường có Hồ Lam Khanh, Nhạc Thừa Chí, Nhạc Bất Quân, Vũ Băng Kỷ. Đáng tiếc chúng ta không thể thấy những cái tên hiện ra trên chấm đỏ này, nếu không thì dễ ứng phó hơn nhiều.”
“Chuyện này cũng chưa chắc.”
Mạc Thiên Sinh nói: “Từ lúc bắt đầu, ngọc bài ngày một hiện ra nhiều thông tin. Tỉ như địa đồ, vị trí cụ thể của thập cường. Hiện tại còn cách thời hạn năm ngày, chúng ta dùng ba ngày đến điểm đích biết đâu sẽ lại có thông tin gì khác. Chuyện trước mắt là phải chọn chỗ nào đó phù hợp để điều chỉnh trạng thái sau khi tới nơi.”
Lúc này, Vương Phú Hào cầm que củi của Mạc Thiên Sinh chỉ vào một địa điểm trên bản đồ rồi nói: “Chỗ này thì sao?”
Đợi cho tất cả ánh mắt hội tụ, Vương Phú Hào tiếp tục giải thích: “Những chỗ khác phần lớn đều là cỏ lau cao quá đầu, còn gần bờ hồ lớn. Nói không ngoa, đó là nơi trú ngụ hoàn hảo. Bất quá, đấy chỉ là trong trường hợp kẻ tới trước mà thôi. Chúng ta đã tới muộn hơn nên khi tiến vào sẽ chỉ thành mục tiêu b·ị c·ướp bóc.”
“Chỉ có chỗ này, một bên có vách tường cheo leo dựng đứng, đối diện là vùng đất bằng phẳng không nơi trú ẩn. Tuy chúng ta ở ngoài sáng nhưng kẻ địch cũng tương tự như vậy. Còn nữa, ta có thể bày trận pháp mê vụ thành thành một nơi trú ẩn tạm thời. Có ta khống chế, các ngươi có thể an tâm điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất sau đó cùng nhau đánh thẳng vào trong.”
“Một mình Vương huynh liệu có làm được không?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
“Đương nhiên là không được. Vậy nên, trước khi trận pháp hoàn thành, các vị phải chịu khó bảo vệ ta. Đây là một canh bạc, nếu không muốn thử thì xem như ta chưa nói gì.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Lời của Vương Phú Hào không hề sai. Nếu như thành công, bọn họ sẽ có phong độ tốt nhất. Trong khi ấy, những kẻ khác vì hấp tấp nhất định phá quan và dĩ nhiên Nhạc Bất Quân sẽ không bỏ lỡ cơ hội thăng điểm tích lũy mà ngăn chặn.
“Canh bạc này… đáng để thử.” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm.
“Ta cũng thấy như vậy.” Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng đồng loạt gật đầu.
Tần Đồng Long im lặng không nói gì xem như ngấm ngầm đồng ý.
“Nếu mọi người đã quyết định. Vậy thì chúng ta lên đường. Sớm chừng nào thì tốt chừng nấy.”