Chương 214: Miếng Mồi Ngon
“Vậy là được chín trăm điểm rồi sao?”
Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm sau khi đưa một thí sinh “an toàn” ra khỏi đầm lầy.
Xung quanh vẫn như cũ bị một màu trắng u ám bao vây, chỉ có mùi h·ôi t·hối tanh tưởi của bùn đất ngày càng nồng. Mà lại, điểm đặt chân bên trên lúc này đã trở nên nhỏ và thưa thớt khiến cho di chuyển đều trở nên rất khó khăn.
Mạc Thiên Sinh không dám thở sâu, sợ rằng bản thân hấp thụ độc khí một lúc quá nhiều sẽ mất đi tỉnh táo. Hắn ước lượng đại khái đã hơn ba ngày trôi qua và hình như đầm lầy này cũng không quá rộng.
“Hai ngày nữa chắc là ta sẽ thoát ra ngoài đi.”
Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm sau đó tìm một tảng đá nhô ra khỏi mặt nước mà ngồi xuống. Nguyên lực và tinh thần lực của hắn suốt mấy ngày qua đã tiêu hao không nhỏ. Lúc này, mọi thứ đều như sắp sửa cạn kiệt khiến hắn không thể không dừng lại nghỉ ngơi đôi chút.
Để tránh bản thân gặp quá nhiều chú ý, Mạc Thiên Sinh chưa hề tung ra toàn lưc cũng như c·ướp lấy ngọc bài của kẻ khác. Những điểm tích lũy mà hắn có được đều là từ mấy tên không có mắt xuất hiện chặn đường mà thôi.
Chính vì vậy mà hiện tại, danh tự của Mạc Thiên Sinh chỉ xếp ở vị trí thứ ba mươi chín bên trên thạch phù mà thôi.
Đối với việc này, Trác Phàm nhìn thấy nhưng không quá thất vọng, ngược lại hắn còn cảm thấy tương đối tự hào.
Không đến phút cuối thì sẽ không tung ra toàn lực. Bài danh thứ ba mươi chín không phải là thấp. Chưa kể đó, với bao nhiêu điểm tích lũy ấy, Mạc Thiên Sinh chỉ cần tùy tiện hạ gục một kẻ khác nằm trong bách cường liền có thể đủ điều kiện gia nhập Hoàng Dược Cốc. Tất nhiên, tiền đề là hắn phải đi tới chặn cuối cùng mới được.
Tiếp đó, Mạc Thiên Sinh dành ra ba canh giờ để nạp thổ khôi phục. Xung quanh dù có nhiều độc khí bao phủ nhưng linh khí lại tương đối nồng đậm. Nhưng mà, nếu không có kỹ năng thì trong lúc minh tưởng rất có thể bị độc khí xâm nhiễm.
Mà đối với việc này, Mạc Thiên Sinh lại hoàn toàn không để ý. Ai bảo hắn từng ở trên Hoàng Liên Sơn tu luyện với một tên sư phụ vô cùng khắc nghiệt làm gì.
Nhưng cũng vì đó mà Mạc Thiên Sinh mới có ưu thế hơn những người khác. Bây giờ hắn thậm chí còn muốn khi gặp Trác Phàm sẽ ôm một cái thật thân thương.
Không biết là do may mắn vẫn là vì lý do gì khác mà trong suốt quá trình khôi phục, Mạc Thiên Sinh chẳng hề bị bất kỳ kẻ nào tới gần làm phiền. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, hắn vẫn dứt khoát để Tiểu Dạ bên cạnh thủ hộ. Còn như Tiểu Giao Long thì ở trên cao phồng mang trợn mắt ra vẻ không hài lòng chút nào.
Ở một phương diện khác, Tần Đồng Long tung ra một quyền, toàn thân hạ thấp đồng thời phóng thích nguyên lực ra bên ngoài. Kình khí tựa như một quả bóng bị suốt căng bay thẳng tới trước ngực của kẻ địch.
Bất quá, đối phương dường như không phải dạng vừa. Hắn ta khẽ nhấc một trảo, cánh tay tựa như gọng kiềm tức thì muốn khóa chặt cổ tay của Tần Đồng Long đồng thời kéo sát vào người. Tay còn lại của hắn thì bất chợt co lại, khuỷu tay thúc mạnh lên cằm.
Tần Đồng Long thấy thế nhanh chóng vận nguyên lực hội tụ trên cánh tay. Một đòn giật mạnh khiến cho hư trảo của đối phương nhất thời bị chuyển hướng. Đồng thời cùng lúc đó hắn dẫm mạnh chân mượn lực phản chấn nhảy về phía sau tiếp đất an toàn trên một tảng đá nhỏ.
Nơi đây chính là đầm lầy, ngoại trừ mặt nước thì chính là một vài nơi có thể đặt chân. Bất quá, bởi vì không khí ẩm ướt nên hầu như mọi thứ đều bị một tầng rêu sẫm màu trơn trượt bám lên.
Tần Đồng Long xuất thân từ thế gia á·m s·át, ngay từ nhỏ đã phải luyện tập khắc nghiệt nên dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có khả năng thích nghi. Vốn dĩ hắn còn muốn mượn địa hình này để trong thời gian ngắn thu hoạch càng nhiều điểm tích lũy càng tốt vì tầm nhìn hạn chế sẽ chẳng ai phát hiện hắn ra tay như thế nào.
Vậy nhưng sau khi đắc thủ được vài lần, Tần Đồng Long gặp phải đối thủ khó chơi này. Tu vi của kẻ kia chẳng những cao hơn hắn bốn tiểu cảnh giới, đã vậy nguyên lực lại cực kỳ tinh thuần giống như trong quá trình tu luyện đã dùng qua không ít tẩy tủy đan dược vậy.
Nếu không phải Tần Đồng Long mượn nhờ địa hình để miễn cưỡng nối ngắn khoảng cách chênh lệch thực lực thì có lẽ người bại bây giờ chính là hắn rồi.
Bất quá, mọi chuyện còn chưa có kể thúc.
Khác với Tần Đồng Long dựa vào cảm nhận và bí kỹ gia truyền để nhận diện xung quanh thì đối phương dường như cũng có biện pháp đặc thù nào đó để quan sát bên trong độc vụ.
Nghĩ tới đây, Tần Đồng Long lập tức nhụt chí bắt đầu có ý thoái lui.
Nhưng mà, ngay khi hắn quay đầu thì chợt cảm nhận được uy áp đến từ phía sau liền không chút do dự nhảy lên không trung.
Ầm!
Tảng đá nơi vừa rồi hắn còn đặt chân lập tức vỡ tung, lực lượng của võ kỹ hùng hậu đến mức tạo thành một cái hố lớn bên dưới mặt đầm, sóng nước lưu chuyển cao quá một thước.
Tần Đồng Long hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tâm tình kích động. Hắn không dám lơ là nên khi hạ thân xuống đã cách xa đối phương đến trăm thước đồng thời dùng độn thuật biến mất.
Khi Tần Đồng Long rời khỏi, trong làn khói hiện ra một âm thanh tặc lưỡi cảm thán: “Vậy mà có thể thoát khỏi võ kỹ Huyền Giai trung cấp của ta. Xem ra vòng tuyển chọn này càng về sau sẽ lại càng thú vị đây. Ha ha.”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Chu Nhã Băng, Dương Cơ Hàn đồng thời thi triển bộ pháp đi nhanh, phía sau còn có năm sáu tu giả truy đuổi. Mục tiêu của bọn chúng cũng không phải hai người mà là Vương Phú Hào ở trên lưng của Dương Cơ Hàn.
“Hắn chính là Vương Phú Hào đấy. Chỉ cần bắt được hắn, điểm tích lũy của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể đấy. Các huynh đệ mau dùng toàn lực.”
Mất đi hai vệ sĩ, Vương Phú Hào lại bị trọng thương. Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn vì báo đáp ơn nghĩa cứu mạng nên liều mình bảo vệ ân nhân. Vậy nhưng thực lực của bọn họ tuy nổi bật nhưng không phải hoàn toàn.
Có thể ban đầu Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn đều có tên trong thập cường, chỉ là thời gian trôi qua hai bọn họ đã rơi xuống bài danh phía dưới nên chẳng còn được chú ý. Cộng thêm trong thời gian dài bị rất nhiều tu giả lần lượt nhảy ra cản trở khiến tinh thần lực của hai người gần như đã tiêu hao sáu bảy phần.
Dương Cơ Hàn hít sâu một hơi ném Vương Phú Hào qua cho Chu Nhã Băng sau đó dừng thân lại.
Chu Nhã Băng đã quá quen thuộc hành động này bèn ném cho hắn cái nhìn ý bảo cẩn thận rồi tiếp tục di chuyển.
Ước chừng một khắc sau, Dương Cơ Hàn liền đuổi kịp. Chu Nhã Băng nhìn hắn toàn thân đều là v·ết t·hương không khỏi lo lắng hỏi: “Thương thế của ngươi nặng quá. Hay là dừng lại một chút.”
“Không được.”
Dương Cơ Hàn ngắt lời đồng thời lấy ngọc bài của Vương Phú Hào ra. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Nhã Băng, một phần ba điểm tích lũy được rót vào bên trong ngọc bài của hắn sau đó ném qua cho nàng.
Chu Nhã Băng nghi ngờ một chút nhưng rồi nhận ra được vấn đề nên tương tự đem một phần hai điểm còn lại trút vào. Theo đó, thứ hạn của Vương Phú Hào đã tuột khỏi thập cường, tên của bọn họ chỉ ở phía sau năm mươi.
“Mau đi vào bên trong độc vụ. Chỉ có trong đó chúng ta mới an toàn khôi phục.”
“Được.”