Chương 213: Tiến Nhập Độc Vụ
“Ầm!”
Mạc Thiên Sinh thi triển bộ pháp, thân ảnh cứ như u linh vòng ra phía sau tên tu giả vừa có ý định t·ấn c·ông mình. Một quyền mạnh mẽ đánh ra, thốn kình xung kích thẳng vào lưng của đối phương khiến tên này thổ huyết.
Chưa dừng lại ở đó, Mạc Thiên Sinh tiếp tục đi tới lợi dụng kẻ địch mất đà liền thuận tay khóa chặt đối phương xuống đất. Hắn không cho tên này bất kỳ cơ hội nào giải thích liền đem ngọc bài lấy sạch điểm tích lũy.
Mà tên đánh lén lúc này hoàn toàn một đầu mộng bức. Hắn cho rằng bản thân mặc dù là tán tu nhưng cảnh giới rõ ràng cao hơn Mạc Thiên Sinh một bậc, dù đá phải thiết bản cũng có thể an toàn bỏ chạy mới đúng.
Thế nhưng giờ đây, còn chưa kịp đắc thủ hay quay người bỏ chạy hắn ta lại bị Mạc Thiên Sinh nhẹ nhàng khống chế. Đã vậy, thủ pháp của Mạc Thiên Sinh thế nào hắn cũng không nhìn rõ, chỉ biết sau khi tỉnh lại thì bản thân đã ở bên ngoài khu chờ đợi. Nơi đó có rất nhiều thí sinh đang đứng cùng với gương mặt buồn rầu thấy rõ.
Mạc Thiên Sinh không có để ý kẻ đánh lén của mình hóa thành vầng sáng bay đi mà tiếp tục di chuyển. Trong khi đó, Tiểu Giao Long thì đang dùng hơi nước ngưng tụ thành một tấm nệm mềm mại bồng bền ở sát phía sau.
Trước khi ra ngoài, Mạc Thiên Sinh đã cùng Tiểu Giao Long thương lượng. Hắn không muốn chỉ dựa vào mỗi Tiểu Giao Long để di chuyển, dù sao bên ngoài còn có Trác Phàm đang quan sát.
Mà lại, Tiểu Giao Long càng giấu kỹ thì lại càng tốt, có thể xem đây là một lá bài tẩy vô cùng lợi hại, trong tình huống chủ chốt sẽ quyết định thắng thua.
Mạc Thiên Sinh mang theo tâm trạng như thế một đường xông qua. Cho tới khi gặp được dãy sương mù, tốc độ của hắn mới chậm lại đôi chút.
“Thứ một trăm mười bảy sao? Vẫn còn xa lắm.”
Mạc Thiên Sinh cất ngọc bài của mình đi đồng thời lấy ra Kim Cang Thương tiến vào bên trong làn sương mờ ảo. Số điểm mà hắn có được tương đối ít, khoảng cách tới hạng một gần như vô tận.
Sở dĩ như vậy là do khi tới đây, Mạc Thiên Sinh bị không ít kẻ bao vây. Phần lớn bọn chúng đều đi một mình, cùng vì thực lực nhỏ yếu mà chưa dám đi sâu.
Kết quả không cần phải nói, Mạc Thiên Sinh với Hoàng Long Chân Khí đệ tam trọng, Tử Cực Ma Đồng, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ, còn có võ kỹ huyền giai thương pháp phụ trợ khiến cho đối phương không cách nào địch lại.
Tuy nhiên, giờ khắc này Mạc Thiên Sinh lại tương đối tập trung. Bên trong sương mù chính là địa điểm vô cùng thích hợp để hành động. Không chỉ với hắn mà ngay cả những tu giả khác nữa.
Mạc Thiên Sinh đem vài gốc linh thảo vò nát sau đó ngậm vào trong miệng.
Thứ độc vụ kia đối với tu giả không có quá nhiều nguy hiểm, chủ yếu là để tinh thần không thể tỉnh táo mà thôi. Tuy nhiên, nếu biết cách phối hợp thì chẳng cần đến đan dược cũng có thể thuận lợi đi qua. Vấn đề ở đây là tìm được phương hướng bên trong làn khói dày đặc. Nếu không cẩn thận, bản thân sẽ chỉ đi thành một vòng quanh quẩn mà thôi.
Tất nhiên, đối với hầu hết tu giả, chuyện nào nhất định sẽ vô cùng khó khăn. Có điều nếu đó là Mạc Thiên Sinh thì lại đơn giản hơn một chút.
Tử Cực Ma Đồng!
Mạc Thiên Sinh khẽ động tinh thần lực, trong mắt tức thì phóng thích tử quang, tầm nhiều của hắn theo đó được tăng lên đáng kể.
Đáng kể ở đây không phải là khiến mọi thứ trở nên rõ ràng. Thứ mà Mạc Thiên Sinh nhìn thấy chỉ là những cái bóng mờ màu tím ẩn hiện. Hắn không nhìn rõ, tuy nhiên có thể dựa vào sự lay động của cái bóng mà có thể phân biệt sự vật.
Tỷ như cách đó hai mươi thước có một tên tu giả đi lùi, trên tay cầm đoản đao chém loạn. Hay ở một hướng khác, hai tên tu giả đang đánh nhau. Dựa vào những gì Mạc Thiên Sinh nhận biết thì có lẽ đối phương cũng có phương pháp đặc thù nào đó có thể trong trình độ nhất định phát giác kẻ địch.
Mà lại, khi vừa mới giao đấu vài ba chiêu, cả hai dường như biết được đối thủ có xơi bèn lựa chọn rút lui. Không may thay, một trong số đó bỗng nhiên hướng về phía Mạc Thiên Sinh.
Khóe miệng Mạc Thiên Sinh khẽ nhếch lên. Hắn Kim Cang Thương trong tay vẽ ra một vòng giữa không trung làm động tách như đánh đông đánh tây một cách bừa bãi.
Mà càng như thế, bước chân của đối phương có vẻ còn nhanh hơn vài phần. Ngay khi tiếp cận phạm vi Mạc Thiên Sinh, hắn ta liền nhấc binh khí lên, sống đao mạnh mẽ chém xuống sau gáy của Mạc Thiên Sinh.
Đáng tiếc, Mạc Thiên Sinh lúc này lại bất ngờ ngồi xuống, để cho thanh đao sượt qua đồng thời đem chuôi thương thúc mạnh vào nách của đối phương.
Người kia “hự” một tiếng, thân thể lảo đảo lùi về sau, cánh tay vô lực rũ xuống kèm theo âm thanh loảng xoảng của đoản đao.
Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh nhanh tay lẹ mắt tiếp cận đem ngọc bài của đối phương chụp lấy.
Ngay khi đem toàn bộ điểm tích lũy cho vào ngọc bài của mình, Mạc Thiên Sinh lần nữa di chuyển sang chỗ khác, lặp lại hành động như cũ hòng dụ thêm càng nhiều con mồi.
Một ngày trôi qua, điểm tích lũy của Mạc Thiên Sinh vậy và tăng lên đáng kể. Danh tự của hắn cuối cùng đã có trên thạch phù, tuy nhiên vẫn còn ở ngoài năm mươi nên vẫn chưa được chú ý nhiều.
“Vẫn còn quá chậm.”
Mạc Thiên Sinh thầm nghĩ rồi nhìn sang bốn phía. Sử dụng Tử Cực Ma Đồng khiến tinh thần lực của hắn đã vơi đi một nửa.
“Nếu tiếp tục thế này thì khả năng ta cạn kiệt tinh thần lực là rất sớm. Phải tranh thủ kiếm một nơi an toàn để khôi phục mới được.”
Mạc Thiên Sinh vừa nghĩ vừa di chuyển. Thế nhưng trong khu đầm lầy đầy sương mù thế này thì làm gì có chỗ nào an toàn. Những nơi cao ắt hẳn sẽ có tu giả đứng chờ sẵn bởi vì không bị hạn chế độc vụ. Còn như ở phía dưới địa hình gồ ghề lại nhầy nhụa cản trở bước chân lại càng không thuận lợi di chuyển. Mà lại, nếu xui xẻo gặp phải tu giả có khả năng giống như bản thân Mạc Thiên Sinh thì càng thêm nguy hiểm.
“Xì!”
Đúng lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng của Tiểu Giao Long. Mạc Thiên Sinh quay đầu lại, dù không thấy nhưng vẫn cảm nhận sự tồn tại của nó.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi. Bất quá ta có thể lo được.”
Tiểu Giao Long cảm nhận được Mạc Thiên Sinh mệt mỏi nên cố ý hiện thân. Hắn không biết Tiểu Giao Long dùng cách gì nhưng dường như nó có thể nhận biết mọi thứ còn rõ ràng hơn cả hắn.
“Xì!”
Tiểu Giao Long dường như có chút bực bội quay đầu bỏ đi. Trước khi rời khỏi, cái đuôi của nó còn không quên “chạm nhẹ” vào mặt của Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh cười khổ nhưng lại bất lực trước hành động của Tiểu Giao Long.
“Đúng là quá trẻ con. Vậy mà cũng hờn dỗi.”
Nhưng đúng lúc này, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm giác được dưới chân có gì đó khác thường nên lập tức phi thân nhảy lên đồng thời đem Kim Cang Thương đâm ra.
Thương khí tựa như một mũi tên đâm thẳng xuống mặt đất tạo nên âm thanh bạo hưởng khiến mặt nước kịch liệt gợn sóng, mùi hôi tanh của bùn non lập tức xộc vào trong mũi.
Ngay khi rơi xuống mặt đất, Mạc Thiên Sinh liền tập trung toàn lực thi triển Tử Cực Ma Đồng để quan sát xung quanh. Có điều, vài tức sau hắn liền đăm chiêu lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ là ta cảm giác sai sao?”
Cách đó hơn trăm trượng, một cái bóng đen đang di chuyển bất chợt ngừng lại. Tần Đồng Long trong hình dạng nữ nhân từ từ trồi lên khỏi đám bùn đất. Hắn cúi đầu nhìn v·ết t·hương ở bả vai của mình rồi không khỏi hít sâu một hơi.
“Quả nhiên là người đi cùng với ân công. Ngay cả ta dùng thuật ẩn nấp của Tần gia cũng có thể phát hiện.”
Tần Đồng Long biết tu vi của bản thân đã mất nên thuật ẩn thân sẽ yếu đi. Tuy nhiên, hắn tự tin cho dù vậy thì cũng không thể nào khiến kẻ địch phát giác dễ dàng được, dù sao đây cũng là thuật pháp á·m s·át số một của Tần gia cơ mà.
“Xem ra ta đã lo lắng bằng thừa rồi.”