Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 201: Lập Nhóm Vượt Sâm Lâm




Chương 201: Lập Nhóm Vượt Sâm Lâm

Mạc Thiên Sinh nheo mắt quan sát. Phía sau tán cây lúc này có hơn mười thân ảnh đi ra. Dẫn đầu là một nam tử mang trường bào màu trắng, máu tóc dài được búi lại gọn gàng chỉ có phía trước có vài cọng được chẻ sang hai bên. Bước chân của hắn vô cùng thư thái lại nhẹ nhàng tạo cho người ta cảm giác như đang đi trên mặt nước êm ả.

Mà lại, vừa nhìn thấy Mạc Thiên Sinh xuất ra binh khí, nam tử kia liền xua tay nói: “Huynh đài. Đừng hiểu lầm. Chúng ta không có ý đồ gì với ngọc bài của ngươi cả.”

Mạc Thiên Sinh trầm mặc không nói mà chỉ dùng ánh mắt nhìn đối phương tỏ ý “vậy thì ngươi tới đây làm cái gì?”.

Nam tử bước đi còn cách Mạc Thiên Sinh chừng mười thước thì dừng lại. Hắn cảm giác được Mạc Thiên Sinh đang đề phòng bản thân, tưởng chừng như chỉ cần thêm một bước nữa là liền động thủ.

Mà thực tế cũng chính là như vậy, Mạc Thiên Sinh đang âm thầm vận nguyên lực tụ ở dưới chân, chỉ đợi thiếu niên kia vào đủ tầm sẽ không chút do dự thi triển bộ pháp nhất kích tất sát.

Việc đối phương dừng lại ở ngoài phạm vi ảnh hưởng một cách suýt sao làm cho Mạc Thiên Sinh khá là bất ngờ, sự cảnh giác tăng lên thêm một bậc.

“Kẻ này rất mạnh.”

Mạc Thiên Sinh thầm nhủ. Hắn không cho rằng điều này là trùng hợp bởi vì từ đầu đến cuối hắn chưa từng bùng phát ba động một cách triệt để cả.

Dựa theo cảm ứng của Mạc Thiên Sinh thì tu vi của đối phương vẫn còn thua mình một bậc, lại không ổn định, rõ ràng là vừa đột phá cách đây không lâu.

Nam tử dường như không để ý tới việc Mạc Thiên Sinh cảnh giác mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm quyền: “Tại hạ là Nhạc Thừa Chí đến tìm huynh đại không có ý gì khác, chỉ mong chúng ta có thể cùng nhau lập hội xuyên qua cánh rừng nguy hiểm này mà thôi.”

Thấy Mạc Thiên Sinh vẫn im lặng không nói, nụ cười của Nhạc Thừa Chí hơi khựng lại nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền tự nhiên như thường tiếp tục nói:



“Chắc vừa rồi huynh đài cũng thấy cảnh tượng thảm khốc kia. Ở phía trước có rất nhiều linh thú, chỉ cần đi qua nơi đó chúng sẽ chủ động t·ấn c·ông. Chúng ta không còn cách nào khác ngoại trừ hợp lực cả. Ngoài những người ở đây còn có một ít nhóm khác cũng sẵn sàng hỗ trợ. Đây đều là vì mục đích chung của chúng ta không phải sao?”

Phía sau Nhạc Thừa Chí, những thí sinh khác nghe được đều đồng loạt gật đầu, đây có lẽ là phương pháp hiệu quả nhất rồi.

Mạc Thiên Sinh thoáng nhìn những người còn lại. Đa phần trong số ấy đều chưa đạt tới Đoán Cốt. Hiển nhiên, khi bám được vào đôi cánh đại bàng thì ai ngu dại gì lựa chọn đậu trên lưng rùa đâu. Bất quá, hắn cảm thấy chuyện này cũng không phải là xấu.

Thế là Mạc Thiên Sinh thu Kim Cang Thương lại, sắc mặt từ từ dãn ra. Hắn khẽ gật đầu nhìn Nhạc Thừa Chí nói: “Hợp tác thì ta rất sẵn lòng. Bất quá, sau khi ra khỏi đó thì ta sẽ chủ động ly khai.”

“Chuyện này là hiển nhiên mà, ai trong chúng ta cũng đều biết.”

Nhạc Thừa Chí gật đầu sau đó đưa phất tay nói: “Mời đi theo chúng ta.”

Mạc Thiên Sinh được dẫn trở về nơi trước đó thu nhặt ngọc bài. Lúc này, linh thú dường như đã lùi sâu vào trong cánh rừng, chỉ có những t·hi t·hể ngổn ngang không toàn vẹn đang được một vài thí sinh đem đi mai táng.

Mạc Thiên Sinh quan sát, phát hiện ra một vài thân ảnh quen thuộc. Đó là Vương Phú Hào cùng hai tên hộ vệ đang ra sức đào đất.

“Mặc dù không quen biết gì nhưng ta cũng không đành lòng nhìn ngươi cứ như vậy phơi thây ở đây. An nghỉ.” Vương Phú Hào nhắm mắt cầu nguyện sau đó đưa tay nắm một nắm đất thả xuống.

Mạc Thiên Sinh lấy ngọc bài ra nhìn lại. Tên của Vương Phú Hào vẫn ở vị trí đầu bảng, điểm cống hiến đã vượt qua một nghìn, trong khi đệ nhị bảng chỉ được phân nửa.

Ngọc bài rung động kịch liệt như vậy chứng tỏ thập cường tập trung ở đây kha khá.

“Tới đông đủ cả rồi sao?”



Một giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại. Nơi đó là một tráng nam mặc y phục sẫm màu để lộ bộ ngực đầy lông lá cùng màu da vàng ngã bóng.

Hắn không hề che giấu tu vi, mặc cho người khác cảm nhận được, nhưng nhờ thế mà nhiều ánh mắt kiêng kỵ đang không ngừng quét qua.

“Đoán Cốt lục trọng.”

Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm trong lòng. Từ khí tức cho tới hơi thở mà đối phương bày ra đều cường đại so với tu giả cùng cấp rất nhiều.

Nhạc Thừa Chí đi tới mỉm cười đáp: “Không nhiều nhưng cũng không ít. Đại khái ước chừng trên dưới hai mươi, trong đó Đoán Cốt cảnh hơn một nửa”

Nam tử kia nghe vậy khẽ gật đầu: “Chỗ ta thì khoảng ba mươi người, Đoán Cốt cảnh cũng tầm một nửa.”

Sau đó, nam tử quay sang nhóm người phía sau Nhạc Thừa Chí giới thiệu: “Chào các vị, tại hạ là Hồ Lam Khanh.”

Nói xong Hồ Lam Khanh còn không quên ôm quyền chào hỏi.

Thấy phong phạm của hắn như thế, đa phần mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Một tráng nam có ngoại hình đồ sộ nhìn như dã nhân vậy mà lại am hiểu lễ tiết vô cùng.

Trong mắt mọi người tức thì dâng lên một tia thân cận vội vàng đáp lễ. Không thể không nói, Hồ Lam Khanh có tài ăn nói rất tốt, chỉ mới gặp mặt đã có thể làm quen nối gần khoảng cách với hầu hết các thí sinh.



Khi đối diện với Hồ Lam Khanh làm quen, Mạc Thiên Sinh mỉm cười rồi bắt tay với hắn.

Tại khoảnh khắc ấy, đôi mắt Mạc Thiên Sinh lóe lên một tia tinh mang khó hiểu nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

Sau khi làm quen với tất cả, Hồ Lam Khanh liền đứng ở trung tâm dõng dạc nói: “Ta biết nhóm này lập ra chỉ để giải quyết vấn đề trước mắt nhưng vẫn mong mọi người đồng tâm hiệp lực. Dù gì thú triều vô cùng nguy hiểm, không ai muốn ngay vừa mới bắt đầu một tuần thiên đã bị loại cả.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu thầm nghĩ Hồ Lam Khanh nói rất có lý.

Hồ Lam Khanh nói tiếp: “Vì vậy, ta mong trong suốt quá trình di chuyển, mọi người sẽ nghe theo hiệu lệnh của ta, đừng có chạy loạn tránh ảnh hưởng đội hình. Ta và một vài vị bằng hữu khác sẽ là người xung phong tuyến đầu nên không cần quá bận tâm.”

Vừa dứt lời, bên cạnh Hồ Lam Khanh lại xuất hiện thêm vài thân ảnh khác có ba động không hề thua kém hắn chút nào.

“Hồ huynh yên tâm, chúng ta nhất định toàn lực nghe theo. Nếu có kẻ nào dám trong bóng tối ra ám thủ, ta chính là người đầu tiên liều mạng xử hắn.” Một thí sinh hùng hồn nói.

“Đúng thế. Đúng thế.” Những người khác nhau nhao gật đầu hưởng ứng.

“Có lời này của các vị thì ta rất yên tâm. Hiện tại mọi người hãy tập trung nạp thổ điều chỉnh trạng thái cơ thể tốt nhất đi. Sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động.”

Đêm hôm đó, bầu trời âm u xen lẫn tiếng gầm rú của linh thí cứ như bài cầu hồn giữa chốn thâm lâm. Hồ Lam Khanh cho người thay phiên canh gác, đề phòng những nhóm khác sẽ bất ngờ ám toán. Dù sao con số năm mười người không phải là nhỏ, trong đó còn có cả hai ba cái tên trong thập cường bao gồm cả Vương Phú Hào cơ mà.

Không chỉ có thế, một trong hai hộ vệ của Vương Phú Hào tu vi không hề tâm thường, lại tinh thông trận pháp. Nhờ có linh thạch của vị thế tử Diêm Quốc này mang theo mà vào ban đêm sự an toàn được đảm bảo.

Mạc Thiên Sinh vốn đã quen ở trong rừng núi vì thế nên tâm trạng tương đối thoải mái. Hắn ngồi ở một góc nhỏ tách biệt nhắm mắt dưỡng thần và suy nghĩ về chuyện ban sáng.

Trong bóng tối, Mạc Thiên Sinh kín đáo mở lòng bàn tay ra. Lúc này song thủ đang bị hàn khí bao bọc, ngay cả màu da cũng bị hóa thành bạch ngọc bất quá không ai nhận ra.

Bên trong tay của hắn là một con nhộng tằm trắng muốt, đang liên tục cựa quậy.

“Thiên Lý Mộng Tằm…” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm trong miệng.