Chương 199: Bảng Xếp Hạng Thập Cường
Sau khi những thí sinh lần lượt đi mất, Đại trưởng lão lập tức đưa tay kết ấn. Cùng lúc ấy, tại bốn phương tám hướng, tất cả các chấp sự đều đồng loạt bấm niệm pháp quyết.
“Ầm! Ầm!”
Khắp nơi vang vọng thanh âm, ngay tại dưới chân Đại trưởng lão, từng thanh linh mộc đột nhiên từ mặt đất xuất hiện như những mũi giáo đâm ngược lên bầu trời. Sau đó, tất cả nhất tề xoay vòng hóa thành một cái mộc kén.
Đại trưởng lão khẽ phất tay, chỉ giới lập tức sáng lên, chỉ thấy từ bên trong bay ra một cái trận bàn hình bát quái. Vừa mới xuất hiện, linh khí xung quanh như bị ảnh hưởng lập tức dao động một cái. Tiếp theo sau, phía trên trận bàn dần dần phát ra ánh sáng rồi ngưng tụ nên hình ảnh.
Trác Phàm nheo mắt nhìn, phát hiện đó là khung cảnh bên trong sâm lâm, hàng trăm thí sinh đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Mà lại, phía sau đó, cả chục cái trận bàn khác tương tự được đặt trên mộc kén hiện lên hình ảnh ở những nơi khác.
“Là Trận pháp quan sát.” Trác Phàm lẩm bẩm.
Hắn nhìn lên phi chu, ở đó còn có nhiều ngươi khác đang ngưng trọng nhìn vào hình ảnh ngưng tụ trên trận bàn như để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nào đó. Hiển nhiên bọn họ đều giống như hắn đi theo thí sinh đến Hoàng Dược Cốc thi tuyển. Những tu giả trẻ tuổi kia đều là thiên tài được trọng tâm bồi dưỡng, bởi vì vậy dù có không được thành tích tốt cũng phải an toàn trở về.
Và để đảm bảo tính công khai minh bạch, tất cả tông môn chính đạo đều sẽ bố trí trận pháp quan sát đảm bảo khắp nơi không có điểm mù. Nhưng mà…
“Đây chính là điểm làm cho tông môn chính đạo luôn lép vế trước ma đạo.”
Trác Phàm tự nhủ.
Bởi vì gò bó đủ thứ, thành ra các thí sinh không thể nào bung hết thực lực, lại luôn trong tâm trạng an toàn. Thử hỏi nếu gặp tình huống thực tế, ra ngoài chiến trường, tu giả ma đạo và chính đạo gặp nhau sau đó liền giao kèo không đánh g·iết đối phương được không.
Và tất nhiên, Trác Phàm đã nhìn ra điều này thì những người khác cũng sẽ nhận ra. Dù sao vấn đề ấy đã tồn tại rất lâu rồi.
Ở bên trong sâm lâm, Mạc Thiên Sinh thi triển bộ pháp khiến tốc độ của bản thân nháy mắt tăng lên, song quyền vừa vung ra đã trực tiếp đánh vào trước ngực hai kẻ muốn ám toán mình.
Thế nhưng những thí sinh đến đây không hề tầm thường chút nào. Ngay khi quyền phong của Mạc Thiên Sinh đi tới, hai bọn chúng bỗng nhiên đối chưởng tạo đà tách ra hai bên sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh thu hồi nguyên lực, cũng không có đuổi theo. Thời gian hãy còn dài, hắn không muốn bản thân lãng phí nguyên lực.
Mạc Thiên Sinh biết bản thân lựa chọn tự đi một mình thì cũng giống như cừu non lạc đàn bị sói xám để mắt tới. Bất quá, nếu như hắn hiển lộ thân thủ cường đại thì lại khác.
Hai kẻ vừa rồi chính là một ví dụ. Nhìn thấy Mạc Thiên Sinh chúng liền xuất thủ nhưng khi cảm nhận được đối phương khó xơi liền rời đi kiếm mục tiêu khác. Dù sao c·ướp mười điểm cống hiến trong tay cường giả thì quá lãng phí đi, ngoài kia vẫn còn nhiều cừu non cơ mà.
Keng!
Còn chưa tiến vào sâm lâm quá sâu vậy mà tiếng kim loại v·a c·hạm đã ngày một kịch liệt.
Mạc Thiên Sinh đã sống ở Hoàng Liên Sơn nên biết cách sinh tồn là như thế nào. Hắn phi thân đứng trên một nhánh cây cao hướng mắt nhìn xuống. Chỉ thấy cách đó không xa, bốn tên tu giả cầm binh khí cùng nhau bao vây một tên tán tu trẻ tuổi.
Chỉ trong chốc lát, tên tán tu liền bị chế trụ phải giao ra ngọc bài. Điểm cống hiến bên trên từ từ về không. Khoảnh khắc ấy, thân thể tán tu bị một tầng bạch quang bao phủ rồi như có một lực lượng thần bí nào đó cưỡng ép hắn bay lên.
Vèo!
Tán tu hóa thành quang thiểm bay xuyên qua cánh rừng trở lại nơi bọn họ vừa mới xuất phát.
“Thì ra khi điểm cống hiến trên ngọc bài về không, thí sinh sẽ xem như bị loại.” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm như nhận ra điều gì đặc biệt.
Bỗng nhiên, ngọc bài trong tay Mạc Thiên Sinh truyền tới hơi ấm. Hắn lấy ra xem thử thì phát hiện bên trên còn có một ít thông tin. Đó là những cái tên cùng với chữ số ngay bên cạnh.
Ngay khi nhìn vào dòng chữ đầu tiên, Mạc Thiên Sinh nhịn không được hít một hơi sâu: “Vương Phú Hào, tám trăm bảy mươi điểm cống hiến. Quả nhiên là thổ hào.”
Đã biết đối phương từ trước, Mạc Thiên Sinh đương nhiên biết được lí do vì sao Vương Phú Hào lại có điểm cống hiến nhiều như thế.
“Nói như vậy, ngọc bài không chỉ ghi chép điểm cống hiến của bản thân mà còn có cả của những thí sinh khác ư? Vậy thì dễ dàng rồi đây.”
Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm rồi nhìn tới những cái tên tiếp theo: “Đứng thứ hai, Vũ Băng Kỷ một trăm bảy mươi điểm. Đứng thứ ba, Dương Cơ Hàn một trăm sáu mươi điểm. Đứng thứ tư, Hồ Lam Khanh một trăm hai mươi điểm… Thứ mười, Chu Nhã Băng chín mươi điểm.”
Bên trong ngọc bài chỉ ghi danh tự của mươi người dẫn đầu. Hiển nhiên, bên dưới Chu Nhã Băng còn người khác đồng hạng nhưng không được nêu tên.
Mạc Thiên Sinh đang đứng ở bên trên nghiên cứu ngọc bài thì bất chợt giật mình vội vàng phi thân lộn nhào. Ngay lúc đó, tà nguyệt luân xoay vòng chợt sượt qua khiến thân cây tức thì đứt đoạn.
Hạ thân xuống đất, Mạc Thiên Sinh băng lãnh nhìn bốn người ở trước mặt đang dàn trận bao vây tứ phía.
“Các vị, đây là có ý gì?”
“Ngươi là bị ngốc hay sao? Bao vây ngươi đương nhiên là để c·ướp ngọc bài rồi. Ta là người lương thiện nên cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn để lại ngọc bài rồi cút xéo khỏi đây. Hai là bị bọn ta đánh cho một trận rồi giao ra ngọc bài sau đó cút xéo khỏi đây.”
Ở bên ngoài, Trác Phàm thông qua trận bàn nhìn thấy, gương mặt bất giác giật giật.
“Đúng là nghé con không sợ cọp. Bốn tu giả Trúc Cơ thất trọng đi c·ướp c·ủa tu giả Đoán Cốt nhị trọng.” Lạc Thiến Thiến khẽ vỗ trán lắc đầu.
Trong số các thí sinh, nàng chỉ biết mỗi Mạc Thiên Sinh, vì thế khi bắt đầu vòng ba liền chủ động tìm kiếm trận bàn có hình ảnh của hắn quan sát. Vốn dĩ còn lo lắng nhưng rồi lại thở phào một hơi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn âm thanh vang lên tựa như tiếng trống vô cùng dứt khoát. Theo đó bốn kẻ vừa mới bao vây Mạc Thiên Sinh giống như con diều đứt dây bay ngược về phía sau. Cũng may là Mạc Thiên Sinh đã nương tay nếu không với mỗi quyền phong vừa rồi cũng đủ để đối phương nằm giường một thời gian dài.
Mạc Thiên Sinh nhấc tay cách không nhặt lấy bốn tấm ngọc bài bên hông của đám tu giả vừa mới bao vây mình: “C·ướp của cũng phải xem bản lĩnh của mình chứ?”
Ngay lập tức, ngọc bài của Mạc Thiên Sinh liền sáng lên.
“Năm mươi điểm. Không tệ.”
Nhìn bốn chùm sáng bay lên bầu trời, Mạc Thiên Sinh khẽ lắc đầu rời khỏi, cũng không quá bận tâm làm gì.
“Ta vốn đâu định c·ướp điểm, là do các ngươi tự mang đến đấy thôi.”
Lại một ngày trôi qua, Mạc Thiên Sinh giống như u linh băng qua giữa những tán cây rậm rạp. Thời gian hãy còn dài, lại có bảng xếp hạng bên trên ngọc bài vì thế hắn không cần phải lo lắng mình sẽ bị tuột lại phía sau.
Trong chiến đấu, quan trọng nhất chính là giữ gìn thực lực bản thân đồng thời tiêu hao kẻ thù. Mạc Thiên Sin tin chắc những kẻ khác cũng tương tự như vậy. Bảng xếp hạng kia dù sao chỉ là tạm thời, thiên tài thực sự vẫn chưa có hiển lộ.