Chương 193: Diệt Khẩu (2)
Nhìn ba cái xác không toàn vẹn đang nằm ngổn ngang giữa đồng, Trác Phàm lấy ra một chiếc lọ nhỏ rắc lên bên trên. Chẳng mấy chốc, những t·hi t·hể bốc lên khói trắng, chưa đầy mười tức đã tiêu biến không thấy tăm hơi.
“Thứ đồ này của Vạn Độc Môn cũng có ích đấy chứ.”
Trác Phàm thầm nghĩ trong lòng. Sau đó hắn quay đầu trở về phi chu.
Lúc này, đám người Khương Kha vẫn còn chưa có tỉnh lại, mà may mắn hơn là trong thời gian Trác Phàm rời đi không hề có ai tới tui chỗ này, còn dân chúng trấn An Lạc thì sợ hãi nên chẳng dám ló đầu ra.
Trác Phàm ở bàn tay ra, chỉ thấy bên trong là một con rồng nhỏ đang cuộn tròn.
Ám Độc Thần Long ngẩng đầu, đôi long nhãn chẻ dọc nhìn Trác Phàm như đang dò xét vẻ mặt của hắn. Từ khi b·ị b·ắt lại, nó đối với ngoại giới chẳng hề hay biết được điều gì. Nếu như thấy cảnh tượng Trác Phàm lấy một chọi ba thì sợ rằng bây giờ đã không có vẻ mặt như thế.
“Thì ra là một tên tiểu tử biết dùng trận pháp. Có thể lợi dụng.”
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Ám Độc Thần Long chầm chậm bay lên, vòng qua cổ Trác Phàm rồi thì thầm bên tai: “Tiểu tử, ta nhìn ngươi trận nghệ không tệ, lại còn là một tu giả Thần Chiếu sắp sửa ngưng tụ thần hồn đúng không. Hay là chúng ta kết hợp đi.”
“Ồ. Kết hợp thế nào?” Trác Phàm lộ ra tò mò hỏi.
“Còn thế nào nữa. Chẳng phải ban đầu ngươi c·ướp ta từ tay mấy tên hắc y nhân kia là vì mục đích này sao?”
Ám Độc Thần Long bày ra bộ dạng “biết tuốt” nói tiếp: “Không giấu gì ngươi, bây giờ ta đã vô cùng suy yếu, đây là lúc vô cùng phù hợp để đem ta hấp thu đấy. Nếu là bình thường, với tinh thần lực của ngươi sợ rằng khó mà tiếp nhận nổi thống khổ đâu.”
“Thế ta phải làm sao?”
Ám Độc Thần Long không chút do dự rồi nói: “Chuyện này đơn giản. Ngươi thả lỏng tâm thần, để ta xâm nhập vào tinh thần hải cắm vào một tia long hồn là được.”
“Nhưng không phải ngươi đã là thần hồn của hắn ta rồi sao?” Trác Phàm hất cằm về phía Tần Đồng Long đang hôn mê.
“Chuyện này không đáng để ý. Hắn ta đã trọng thương, một khi cắm long hồn vào tinh thần hải của ngươi thì ta cưỡng chế phá hủy long hồn của hắn là được rồi.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Trác Phàm đầy vẻ đề phòng nhìn Ám Độc Thần Long.
“Đương nhiên rồi. Dù sao theo ngươi, ta thấy có tương lai hơn tên tiểu tử kia nhiều.”
Ám Độc Thần Long ưỡn ngực đáp. Nhưng thực tế, trong lòng hắn đang không ngừng cười lạnh: “Chỉ cần để ta cấy long hồn vào, thần thức hải của ngươi sẽ nhanh chóng bị ta thao túng. Đến khi ấy, hắc hắc, chẳng cần đến tên tiểu tử Tần Đồng Long kia làm gì nữa.”
“Thì ra có chuyện tốt như vậy sao? Thế thì nhờ ngươi nha.”
Trác Phàm mỉm cười, đôi mắt cong lại thành vòng cung.
Ám Độc Thần Long theo đó cũng liên tục gật đầu: “Đúng rồi. Tốt lắm. Mau thả lỏng tâm thần.”
Trác Phàm đáp ứng một cái rồi lập tức nhắm mắt lại, để cho toàn thân thư giãn. Ám Độc Thần Long cười lạnh, toàn thân hóa thành hắc tuyến từ từ chui vào bên trong mi tâm của Trác Phàm.
Lúc ban đầu, tốc độ của Ám Độc Thần Long cực kỳ chậm chạp. Việc nó cắm long hồn vào trong tinh thần hải của Trác Phàm cũng mang lại nguy cơ cực lớn. Chỉ cần đi sai một bước, thần hồn của nó sẽ bị đối phương thôn phệ ngược lại. Vậy nên, giờ này khắc này nó chỉ đang thăm dò thử xem Trác Phàm có ý nghĩa gì khác hay không.
Thế nhưng mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi. Trác Phàm giống như đã hoàn toàn thả lỏng bản thân, cho dù Ám Độc Thần Long có cố tình tông mạnh vào tinh thần hải thì hắn cũng chỉ nhíu mày lộ ra thống khổ mà thôi chứ không hề phản khán.
“Độc Long, sắp xong chưa vậy. Đầu của ta sắp nổ tung rồi đây.”
“Yên tâm yên tâm. Rất nhanh thôi sẽ hoàn thành mà.”
Ám Độc Thần Long trấn an Trác Phàm thoáng cái, đáy lòng như sắp nở hoa.
Ngay khi xâm nhập hoàn toàn vào tinh thần hải của Trác Phàm, Ám Độc Thần Long đảo mắt nhìn xung quanh. Trước mặt nó là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn cùng với màu xanh thăm thẳm tựa như vòm trời.
“Không ngờ bên trong thần thức hải của tiểu tử này lại đẹp như vậy.”
Ám Độc Thần Long cảm thán nhưng không quên nhiệm vụ. Nó đem khí tức của bản thân xâm nhiễm khắp nơi một cách chậm rãi.
“Chỉ chút nữa thôi. Cơ thể này sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Ngay khi bố trí long tức tại hầu hết tinh thần hải của Trác Phàm, Ám Độc Thần Long liền xoay người tiến lại vị trí trung tâm. Nơi này có một mảnh mây trắng che phũ không nhìn thấy rõ bên trong. Bất quá, Ám Độc Thần Long không quá quan tâm. Chín phần mười đều bị long tức của nó tiêm nhiễm, việc còn lại là khuếch đại long tức đồng hóa với tinh thần hải của Trác Phàm mà thôi.
“Xong chưa vậy Độc Long.” Trác Phàm hỏi.
“Xong rồi. Xong rồi.”
Độc Long hưng phấn kêu lên. Cùng lúc đó, toàn thân của nó phát ra ba động kinh khủng rồi như có cùng tần số, chúng cộng hưởng với long tức đã cấy vào bốn phía.
“Ầm! Ầm!”
Toàn thân Trác Phàm khẽ run lên, não hải dâng lên cự đại sóng lớn, mơ hồ còn có long ngâm gào thét.
“Chuyện gì vậy?”
“Tiểu tử ngu ngốc. Ha ha.”
Ám Độc Thần Long cười lớn một tiếng, long tức phóng thích uy lực càng lớn. Tinh thần hải của Trác Phàm lúc này đã quanh quẩn hơn trăm ảo ảnh long hồn. Chúng không ngừng gào thét, lại buông ra dạ quang khiến ánh sáng dần dần ảm đạm lên.
“Ha ha. Cơ thể này bây giờ là của ta.”
Ám Độc Thần Long cười lớn khi thấy kế hoạch hoàn mỹ sắp thành. Bảy phần mười tinh thần hải của Trác Phàm đã nằm trong khống chế của nó. Ban đầu dù thấy Trác Phàm phối hợp nhưng vẫn còn do dự, chỉ khi tới lúc này nó gần như đã chắn chắn trăm phần trăm thành công mới bộc phát hết thảy.
Tám phần.
Chín phần.
Chỉ còn một nơi cuối cùng, Ám Độc Thần Long đảo mắt nhìn về nơi bị tầng mây trắng che phủ. Bất kể đó là cái gì, nó cũng chẳng quan tâm. Toàn bộ trăm ảo ảnh long hồn gào thét nhất tề hội tụ một chỗ điên cuồng xâu xé.
“Hống!”
Một tiếng rống rung chuyển thần thức hải vang lên kèm theo âm thanh buồn bực: “Cá chạch ở đâu vào đây chiếm chỗ của ta? Trác Phàm. Có phải ngươi ăn no rửng mỡ hay không vậy.”
Đằng sau tiếng nói, Ám Độc Thần Long còn chưa kịp nhìn rõ đã bị một cái chân lớn hất bay ra ngoòa, tông vào bức tường tinh thần khiến nó run rẩy.
“Đây… Đây là cái gì?”
Ám Độc Thần Long run rẩy lên tiếng. Chỉ với một cái hất nhẹ đã làm bao nhiêu long hồn mà nó tích lũy bị tiêu tan hơn phân nữa, bản thân của nó cũng bị nhòe đi thấy rõ.
Cùng lúc ấy, âm thanh của Trác Phàm lại vang lên: “Tiền bối thứ lỗi. Con tiểu long này quỷ kế đa đoan, không cho nó chút trừng phạt thì không được.”
Tiếp theo sau, long nhãn của Ám Độc Thần Long càng thêm co rụt lại. Nó nhìn thấy bức tường di chuyển từ từ tan ra thành chất lỏng màu bạch kim. Tinh thần chi hải vậy mà đang mở rộng ra không chỉ gấp trăm lần.
“Cái này… Cái này… Không phải tinh thần hải mà là thần thức hải? Ngươi có thần hồn?”
Nhưng còn không đợi Ám Độc Thần Long nói hết câu. Thứ chất lỏng màu trắng lập tức ngưng tụ thành long ảnh đồng thời đem long tức mà Ám Độc Thần Long tốn công bày bố nuốt gọn hết thảy.
“Không… Không…”
Ám Độc Thần Long kêu thảm nhưng chẳng thể làm gì. Sau đó, long ảnh huyễn hóa kia bỗng nhiên quật đuôi đem Ám Độc Thần Long đánh bay khỏi thần thức hải.
Phía bên ngoài, Trác Phàm bỗng nhiên mở mắt. Trong mi tâm hắn bay ra một đạo hắc tuyến thình lình chính là Ám Độc Thần Long. Có điều bây giờ, bộ dáng của nó yếu đi thấy rõ, ngay cả thần trí đều trở nên mơ hồ bị Trác Phàm thuận tay chụp lấy.
Trác Phàm đảo mắt nhìn sang Tần Đồng Long nói: “Ngươi còn định giả vờ b·ất t·ỉnh đến bao giờ?”