Chương 192: Diệt Khẩu (1)
“Cẩu tử, trả lại mạng của lão tứ cho chúng ta.”
Lão Tam gầm lên một tiếng, tốc độ đột ngột bạo phát. Trong số bốn người, hắn và lão Tứ thương xuyên cãi nhau nhưng thực chất lại có mối quan hệ thân thiết nhất. Giờ khắc này, nhìn thấy kẻ địch ở trước mặt nên không khỏi đỏ mắt xông lên.
Lão Nhị thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, trên tay cầm lấy một cái đoản đao bằng ngọc tỏa ra hàn khí. Thân thể của hắn cùng với lão Tam lồng vào nhau xông tới.
Trác Phàm lập tức nghiêm túc gương mặt, Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thi triển đến cực hạn, đồng dạng để lại lưu ảnh lao vào đối phương. Sau lưng hắn, mười hai thanh phi đao đột ngột bay ra giống như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Tiếng gió rít gào, toàn bộ phi đao phá không lao đi, v·a c·hạm với không khí tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc. Nơi nó đi qua, các con mắt kia đồng loạt bạo tạc.
Không chỉ có thế, Trác Phàm còn lôi ra đoản đao thẳng hướng lão Nhị và lão Tam xông tới. Hắn vô cùng tự tin vào thân pháp của mình lại muốn thử sức một phen cực hạn tới đâu.
Trác Phàm đại khái đoán rằng, một khi thôi động Địa Tâm tới Thần Chiếu Điên Phong lại thêm nhục thân gia trì thì sức chiến đấu của hắn đã siêu việt tu giả cùng cấp. Còn như đối với Hóa Hư cảnh lại tương đối khó khăn. Tuy nhiên, phỏng đoán cần phải đi đôi với thực hành xác mình. Và những kẻ đang b·ị t·hương trước mắt mình là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Ngay khi vừa tiếp cận, sự quỷ dị của Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ được tu luyện tới cảnh giới cực thành liền phát huy. Trác Phàm như hóa thành hai thân ảnh đồng thời chiến đấu với lão Nhị và lão Tam. Đoản kiếm trên tay phóng thích sát khí không hề thua kém của đối phương. Đây là món linh bảo lấy được từ tay Khổng Lượng, dù cấp bậc thua kém đối phương nhưng nếu phân biệt cao thấp dựa trên cấp độ lại quá sai lầm.
“Choang! Choang!”
Tiếng binh khí v·a c·hạm nhấc lên vô số tia lửa. Một lúc sau, Trác Phàm chợt lui lại, đoản kiếm trong tay đã hiện ra vài chỗ sức mẻ.
“Thần Hồn phụ binh sao?”
Trác Phàm không quá ngạc nhiên. Nếu hắn có thần hồn cũng sẽ làm điều tương tự, như vậy sẽ tăng phẩm cấp của ái binh.
Lúc này, lão đại ở bên ngoài cũng đang kết ấn. Hàng trăm con mắt không hề để ý bản thân bị phá toái tiếp tục xông lên. Số lượng quá nhiều, mười hai thanh phi đao trong phút chốc không thể nào ngăn cản hết.
Vèo!
Những con mắt xuyên qua phòng tuyến giống như có thêm lực lượng, ba động ầm ầm phóng thích.
Phía bên kia, Trác Phàm cũng không dám khinh thường. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ lần nữa được thi triển. Ngay khi con mắt đâm xuyên, thân thể hắn chợt nhòe đi sau đó xuất hiện ở các nơi vừa đứng cả trăm trượng.
Nhưng mà, đang chờ đợi hắn lại là lão Nhị đang cầm binh khí chém tới.
Trác Phàm ngửa người ra sau, cánh tay co lại thành trảo, bạch khí sáng chói vung ra phản công. Có điều khi được một nửa, cổ tay hắn chợt ngưng lại bất động. Nhìn lại mới thấy, chẳng biết từ lúc nào một đống dây leo đã phủ kín hữu thủ, dưới chân càng có vô số con mắt đang xâm nhập vào cái bóng của hắn.
“C·hết đi!”
Lão Nhị gầm lên một tiếng, đoản đao hết đà xoay ngược lần nữa nhắm vào cổ của Trác Phàm.
Đòn đánh còn chưa trúng mà đao khí phát ra đã khiến cho Trác Phàm cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Hắn nhanh chóng thôi động ý niệm.
“Vù!”
Mười hai thanh phi đao xoay vòng trước mặt hình thành một tấm khiên chắn.
“Vô ích thôi!”
Lão Tam hét lớn, dây leo bỗng nhiên mọc ra vô số nhanh con bao phủ phi đao của Trác Phàm. Càng có lão Đại thao túng con mắt bạo tạc ngăn cản.
“Kiếp sau có đầu thai, đừng ngu ngốc vượt cấp, lấy một chọi ba.” Lão Nhị quát lên khi đoản đao còn cách cổ của Trác Phàm chừng nửa xích.
Vậy nhưng, lúc này hắn chợt cảm thấy điều gì đó bất thường.
Bởi lẽ khóe miệng Trác Phàm đang vểnh lên, một tia chế giễu hiện trong mắt của hắn.
“Kiếp này ta sống còn chưa đủ, sao có thể lão phí kiếp sau…”
Còn chưa dứt lời, đao cương đã chém xuống. Máu tươi bắn ra như suối phun, còn có cái đầu lâu bay ngược lên trời lộ ra vẻ mặt mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra.
Nguyên bản lão Nhị còn cuồng tiếu bỗng dưng khưng lại. Cái đầu kia, hắn vô cùng quen thuộc nhưng không phải là của Trác Phàm.
“Lão Tam!”
Hắn hét lớn một tiếng rồi chợt quay đầu lại. Chỉ thấy nơi đó, Trác Phàm lông tóc không hao tổn đang đứng, trong mắt còn lóe lên một tia bạch quang nhàn nhạt.
Nơi đó, vốn dĩ phải là nơi lão Tam đang đứng mới đúng!
Bạch Quang Thần Đồng – Hoán Vị. Đệ nhị thần thông mà Trác Phàm lĩnh ngộ được từ công pháp Thiên Giai chính là dùng cho những lúc như thế này. Bất quá, với tình trạng của Trác Phàm bây giờ lại chẳng sử dụng được mấy lần. Cho nên, hắn phải tận dụng nó như một lá bài tẩy để lật ngược tình thế.
Mà lại, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú như hắn thì việc tận dụng kỹ năng Hoán Vị một cách hoàn hảo là không có vấn đề gì.
Ngược lại là đối phương, bởi vì một màn này xảy ra quá ư bất ngờ nên gần như không kịp ứng biến. Kết quả lão Nhị không kịp thu tay n·gộ s·át lão Tam, tâm trí điên loạn hét lớn.
Lão đại cũng không dám tin tưởng vào mắt mình, giọng run run: “Thủ đoạn này chỉ có cao thủ Linh Vương nắm được thần thông không gian mới làm được.”
Điều này càng làm cho hắn ta cảm giác Trác Phàm thâm sâu không thấu. Ý nghĩ đầu tiên hiện ra sau đó chính là…
“Chạy!”
Không chút do dự, lão Đại quay đầu, lần nữa không tiếc tiêu hao tinh huyết thi triển độn thuật.
Đáng tiếc Trác Phàm đối với lão Đại đã có đề phòng từ trước. Ngay khi đối phương vừa định quay đầu, đôi mắt Trác Phàm lập tức lóe lên bạch quang.
“Thuấn Di!”
Hự!
Cổ họng lão Đại chớp mắt bị một cánh tay đầy gân nắm chặt như một cái gọng kiềm. Lực đạo mạnh mẽ tới mức hắn không thể thở hay nói ra bất cứ câu gì.
“Rắc!”
Trác Phàm khẽ dùng lực, cánh tay lập tức bóp lại. Chỉ thấy mười ngón tay bấu sâu vào cổ của đối phương sau đó “bùm” một tiếng, cái đầu của lão Đại tương tự bay lên. Ngay cả thần hồn cũng bị bóp nát sau đó.
Mọi chuyện diễn ta rất nhanh nhưng thực tế chưa đầy ba hơi thở kể từ khi lão Tam b·ị c·hém c·hết.
Trác Phàm vẩy tay đem máu tươi tạo thành một đường dài dưới mặt đất. Dù là thế nhưng mùi tanh tưởi vẫn đang tràn ngập xung quanh không ngừng xông vào mũi của những người còn sống.
Giờ này, lão Nhi đã triệt để ngây người. Chiến ý vốn dĩ vì c·ái c·hết của lão Tứ mà bốc lên giờ đã biến mất không còn chút nào sót lại. Hắn ta cứ như người mất hồn đứng tại chỗ, mặc kệ Trác Phàm đang từ từ đi tới.
Thuộc hạ của Tần gia vốn được huấn luyện bài bản, cho dù đồng bọn c·hết đi thì cũng sẽ không có để ý mà chỉ ưu tiên vào nhiệm vụ của mình. Vậy nhưng điều gì cũng phải có ngoại lệ. Đặc biệt là khi chứng kiến thân pháp quỷ dị của Trác Phàm lại còn lực lượng biến thái hoàn toàn không thuộc về tu giả Thần Chiếu nữa.
Bất quá, lão Nhị cũng sẽ không ngồi yên tìm c·hết.
Ngay khi Trác Phàm tiếp cận phạm vi mười thước, toàn thân lão Nhị đột ngột bốc lên hắc khí. Một cỗ hạo hãn ba động bùng lên khiến không gian nhất thời vặn vẹo. Từ trong người hắn, hắc khí mỗi lúc một thịnh tạo thành bóng đen xông vào mi tâm của Trác Phàm.
“Đoạt xá!”
Lực lượng linh hồn được đẩy lên tới cực hạn, lão Nhị quyết định liều một phen. Hắn biết bản thân đang bị trọng thương, muốn dùng nhục thân g·iết Trác Phàm là điều không thể nào. Chính vì thế, hi vọng duy nhất là đánh vào tinh thần.
Có điều, lần này hắn lại lần nữa phán đoán sai lầm.
Bóng đen còn chưa kịp dung nhập vào thân thể của Trác Phàm đã giống như tông vào bức tường cứng cáp dội ngược trở lại. Thần hồn của lão Nhị run rẩy, tiêu tán đi phân nửa sau đó trở về thân thể vốn có của hắn.
Lúc này, thất khiếu của lão Nhị đã chảy ra máu tươi ròng ròng, gương mặt lộ ra hoảng sợ cực hạn. Hắn nhìn Trác Phàm như đang nhìn ác quỷ, thân thể ngã khuỵu xuống liên tục lùi lại.
“Ngươi… Ngươi…”
Nhưng chẳng kịp để hắn nói hết câu, mấy thanh phi đao đã đục cả chục lỗ thủng trên người của hắn, ngay cả thần hồn cũng chẳng kịp xuất khiếu bỏ trốn.