Chương 155: Mạnh Tiểu Đối Chiến Nhị Nữ
Trong bóng tối, Mạnh Tiểu từ từ bước ra, chiếc quan tài vẫn đặt ở trên vai một cách vững chắc. Hắn nhìn Tử Huyền và Tử Uyên đang hướng mục quang không có thiện ý về phía mình không khỏi cười khẽ.
“Ngươi phát hiện từ bao giờ?”
Tử Uyên nhìn Mạnh Tiểu đáp: “Ta luôn cảm việc ngươi tự bạo có gì đó không đúng. Nhất là sau khi biết chỉ giới của Khương Tử bị hỏng hóc. Trước khi rời khỏi thạch động, ta đã tử tìm kiếm chỉ giới của ngươi nhưng lại chẳng nhìn thấy đâu. Lúc ấy ta đã suy đoán một điều, rất có thể ngươi đã dùng một loại bí pháp nào đó để thoát thân rồi ở bên ngoài chờ đợi.”
Có một điều mà Tử Uyên chưa nói cho Mạnh Tiểu biết. Chính là khi đặt tay xem ký ức của Nham Tích, nàng đã mơ hồ nhìn thấy Mạnh Tiểu gần đó. Bất quá, thứ này chỉ là tàn bí pháp nên hình ảnh không quá rõ ràng. Tuy nhiên, nhiêu vậy cũng đủ để nàng đối với Mạnh Tiểu dâng lên cảnh giác.
Giờ khắc này, theo song phương chạm mặt, khắp người Tử Uyên nhấc lên hào quang rực rỡ. Sau lưng nàng, tám thanh Kim Hoàn Cứ liên tục xoay vòng nhấc lên âm thanh xé gió.
Về phía Tử Huyền, tuy không biết mọi chuyện là như thế nào nhưng nàng vẫn minh bạch tình huống cấp bách. Thế là cũng lập tức đem nguyên lực ngoại phóng đồng thời ngưng tụ băng giáp bảo hộ. Ti thao buộc chặt ở phần bụng giờ khắc này đã rời thân trở thành một tấm màn lượn lờ trên đầu.
Thấy cảnh này, nụ cười treo ở trên mặt Mạnh Tiểu thoáng chốc cứng lại. Theo như hắn đoán thì thực lực của cả hai phải giảm xuống đáng kể rồi mới đúng chứ.
Thế nhưng có một điều Mạnh Tiểu đã tính sai. Hắn cho rằng để thu thập Ngưng Thần Nhũ lần nữa thì bắt buộc bọn họ phải đối đầu với Tuyết Tinh Xà lần nữa. Tới lúc đó, cả hai lưỡng bại câu thương còn hắn thì an ổn khôi phục tám chín thành thực lực.
Có thể Tuyết Tinh Xà vẫn sẽ đấu một trận với Nham Tích nhưng chắc chắn sẽ không lựa chọn rời đi mà ở lại thạch động. Và rồi, đám người Tử Uyên sẽ tới đó nhân lúc nó trọng thương mà làm ngư ông đắc lợi.
Có điều Mạnh Tiểu không ngờ tới chính là sự xuất hiện của Trác Phàm đã thay đổi cục diện. Tuyết Tinh Xà rời đi, chẳng có trận chiến nào sau đó. Nhờ có đan dược của Hợp Hoan Tông nên đã khiến cho thương thế của cả hai khôi phục được năm sáu phần.
“Nếu một chọi một thì có lẽ ta đối phó được? Còn như hai đối một thì… Liều một phen vậy.” Mạnh Tiểu nhìn qua nhị nữ âm thầm nhận xét.
“Ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể đối phó hai người bọn ta?” Tử Uyên chau hai hàng lông mày lá liễu của mình lại khi phát hiện Mạnh Tiểu vậy mà không có ý định buông tha.
“Không thử thì làm sao biết được. Ta muốn xem thử thực lực của bản thân giờ đến đâu. Huống hồ, đánh Tuyết Tinh Xà cũng có công của ta nên không thể về trắng tay thế này được.”
Mạnh Tiểu nhìn đăm đăm vào chiếc chỉ giới trên tay của Tử Huyền. Đó là thứ mà vừa nãy di chuyển sư tỷ của nàng đã đưa cho. Hắn không chắc Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ có thật sự nằm bên trong ấy hay không nhưng chẳng quan trọng lắm.
“Chỉ cần đánh bại cả hai rồi kiểm tra là được rồi. Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chắc chắn ở trên người một trong hai bọn họ.”
Nói thì nói thế thôi chứ thực tế Mạnh Tiểu không dám chắc khả năng của bản thân có đủ hay không. Trong quá trình phối hợp đánh nhau với Tuyết Tinh Xà, ngoại trừ Tử Huyền thể hiện khả năng băng khống ra, Tử Uyên cơ hồ chỉ đứng ở bên ngoài hỗ trợ mà thôi.
Nương theo bầu không khí ngưng trọng, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu nóng lên như bị hỏa diệm thiêu đốt. Bất quá, đấy là do những người trong cuộc cảm nghĩ như vậy.
Tử Huyền là người bắt đầu trước. Nàng biết hôm nay không thể không xảy ra một trận chiến với Mạnh Tiểu được.
Hô lên một tiếng, Tử Huyền thi triển chấn cước đạp mạnh vào nền đất, thân thể bắn ra như một mũi tên rời nỏ. Hai tay kết ấn, mười đạp băng châm tức thì ngưng kết xoay vòng phía sau lưng. Nàng khép song chỉ lại đồng thời hướng Mạnh Tiểu.
Tử Uyên đã cùng Tử Huyền phối hợp như hình với bóng rất lâu nên tâm linh tương thông. Ngay khi nhìn thấy băng châm phóng đi, bản thân cũng lập tức động. Kim Hoàn Cứ sau lưng lúc này cũng hóa thành quang thải gào thét mà qua.
Thấy cảnh này, gương mặt Mạnh Tiểu lập tức nghiêm túc lên. Hắn đặt cỗ quan tài xuống dùng nó như một cái khiên chống đỡ. Vô số phù văn ẩn hiện, ở trung tâm là một đạo ấn ký màu tím thẫm phát ra quang mang chói mắt.
Ầm! Ầm!...
Một chuỗi âm thanh bạo liệt xuất tràn, đại địa đều như bị lật ngược, mặt dù bóng tối bao trùm nhưng vẫn nhìn thấy được vô số bụi bẩn bốc lên mù mịt.
Vậy nhưng, sau khi tất cả tiêu tán, ánh mắt của Tử Huyền và Tử Uyên lại bắt đầu ngưng trọng lên.
Tại đó, chiếc quan tài vẫn dựng thẳng đứng vững như bàn thạch, phù văn bên trên không hề nhạt nhòa, càng có một loại giống như hưng phấn nên quang mang liên tục lấp lánh.
Phía sau quan tài, Mạnh Tiểu từ từ đứng thẳng dậy, ngay cả lông tóc đều không chút hao tổn.
“Tử Huyền cẩn thận. Thế thân kia của Mạnh Tiểu có chút không bình thường.” Tử Uyên truyền âm nói.
Ngay cả Tử Huyền ngày thường bất cần đời giờ khắc này cũng trở nên thận trọng thao túng ti thao phòng ngừa khắp nơi.
“Có thể đối phó được.”
Mạnh Tiểu lẩm bẩm, tay trái xách quan tài lao đến trước mặt Tử Huyền. Không biết lúc nào, trên tay phải của hắn cũng nhiều hơn một món v·ũ k·hí.
Đó là một đơn đao, phía trên lưỡi dài xỏ năm cái vòng sắt, lúc vung lên tạo thành những âm thanh ong ong chói tai giống như một loại thanh ba công kích.
Tử Huyền vừa nhìn đã biết món linh bảo kia không hề tầm thường. Bất quá động tác của nàng dường như bị chậm một bước.
Thân thể to lớn của Mạnh Tiểu tưởng chừng chậm chạp nhưng lại vô cùng nhanh. Mà lại, cái quan tài kia cũng không có nặng như cái vẻ bề ngoài, dù vác trên vai nhưng tốc độ của hắn không hề bị ảnh hưởng.
Một đao chém xuống kèm theo thanh ba công kích khiến cho Tử Huyền thoáng run rẩy thân thể vì thế phản ứng có phần chậm trễ. Lưỡi đao sáng loáng mang theo hàn khí kinh khủng chém thẳng đến trước mặt khiến tim nàng bất giác căng thẳng.
Đúng lúc ấy, hai Kim Hoàn Cứ từ xa bay tới như hai tấm thuẫn ngăn chặn. Giữa không trung, tia lửa từ nơi hai loại v·ũ k·hí v·a c·hạm bắn ra tung tóe, Tử Huyền nhân cơ hội đó nhảy lùi về phía sau.
Nhưng mà sau khi đáp đất, thân thể của Tử Huyền bỗng dưng chao đảo không vững. Đầu óc của nàng lúc này như bị chuốc rượu trở nên mơ hồ.
“Ta bị trúng phải thanh ba võ kỹ. Nhưng mà từ lúc nào chứ?”
Tử Huyền lắc mạnh đầu để dịu bớt cơn choáng. Nàng chú ý tới năm cái vòng sắc đang rung lắc liên tục sau đó kinh hãi quát lớn: “Sư tỷ, mau bịt tai lại.”
Tử Uyên còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tiểu đã cười lạnh nói: “Muộn rồi.”
Lam quang sẫm màu từ cơ thể của hắn xuất ra hội tụ trên lưỡi đao. Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, trận trận ba động khuếch tán sang bốn phương tám hướng.
Giữa lúc Tử Uyên kinh hãi đem Kim Hoàn Cứ thủ hộ trước mặt thì lam quang từ lưỡi đao của Mạnh Tiểu phát ra chợt hóa thành xạ tuyến bắn tới.
Ầm!
Tử Uyên bay ngược về phía sau, gương mặt lập tức nhợt nhạt. Nàng không bị ngoại thương, chỉ có tinh thần hải đang liên tục chập trùng, bức tường vững chắc lúc trước đang có dấu hiệu nứt vỡ.
“Sư tỷ!”
Tử Huyền lần nữa lao tới đồng thời ti thao phía trên chợt nở rộng hóa thành tám tấm vải chia làm tám hướng phong tỏa Mạnh Tiểu.
Trước tình cảnh đó, Mạnh Tiểu không hề vội vàng mà nhấc bổng chiếc quan tài lên. Phù văn lần nữa hiện hữu, ba động của trận pháp nhất thời đem không gian xung quanh hình thành một cái hộ tráo.
Ầm! Ầm!
Bức tường năng lượng kịch liệt rung động khi tám tấm vải kia chạm vào. Cùng lúc đó, phù văn trên nắp quan tài xuất hiện một vết nứt nhỏ. Chỉ trong giây lát, cùng với bích chướng bị vỡ nát trận pháp khắc ở bên trên cũng biến mất.
“Linh bảo công phòng toàn diện cấp sáu?”
Nhìn trận pháp thủ hộ của mình bày ra bị hủy, Mạnh Tiểu không cấm kinh hãi kêu lên một tiếng. Quan tài của hắn cũng là một loại ma bao cấp sáu qua nhiều lần luyện chế lại được khắc lên phù văn trận pháp. Đối với những loại cùng cấp bậc, hắn hoàn toàn tự tin có thể áp chế.
Có điều ti thao kia lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
“Vậy ra đây chính là nội tình của Hợp Hoan Tông?”