Chương 154: Làm Ăn
Cách đó ít giờ, Mạnh Tiểu đang bế quan khôi phục bên trong kết giới dần dần mở mắt ra. Bởi vì nhập hồn vào thế thân nên chân thể của hắn cơ hồ không bị tổn thương một chút nào. Bất quá, thứ bí pháp kia tuy nói là một loại thoát thân nhưng lại khiến tinh thần lực giảm xuống trầm trọng không phải trong sớm chiều liền có thể hồi phục.
Mạnh Tiểu đương nhiên biết được điều đó. Vốn dĩ hắn nên tiếp tục nạp thổ, tuần hoàn nguyên lực cho tới khi tinh thần lực trở nên sung túc mới thôi. Chẳng qua là hiện tại không phải lúc thích hợp bởi lẽ theo hắc trùng mà hắn phát tán đã có dấu hiệu động.
“Một nửa hắc trùng đ·ã c·hết, số còn lại chia thành hai nhánh. Một quanh quẩn trong không gian hẹp, một cái khác thì đang dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hoàng Liên Sơn.”
Chầm chậm đứng dậy, khóe miệng Mạnh Tiểu hơi nhếch lên. Hắn co giãn gân cốt một hồi rồi lẩm bẩm: “Xem ra thì đã đến lúc lão tử nhận lấy kết quả cho công sức mình bỏ ra rồi. Nhưng trước đó thì…”
Hắn liếc mắt nhìn ra phía xa xa xuyên qua rừng cây rậm rạp. Trong lúc màn đêm đang bủa vây tứ phương thì có một đạo hắc tuyến để lại lưu quang đang toàn lực lao tới hướng này.
“Ngươi chậm quá rồi đấy, Khổng Lượng…”
Khổng Lượng chính là khống thi giả mà mấy năm trước đã chạm mặt với Trác Phàm. Có vẻ trong khoảng thời gian này, hắn không hề trễ nãi việc tu luyện, cảnh giới tu vi hiện tại đã đạt tới Thần Chiếu lục trọng, ba động không che giấu chút nào khiến đám linh thú nhất thời biết khó mà tránh xa.
Mà khi vừa đến đây, nghe thấy Mạnh Tiểu gọi thẳng tên mình thay vì chấp sự, gương mặt Khổng Lượng bất giác đen lại. Nói thế nào thì hắn cũng có thực lực và là tiền bối của đối phương vậy mà lại chẳng bị để vào trong mắt.
Nhưng mà Khổng Lượng có thể làm gì đây. Mạnh Tiểu là đệ tử nội môn thuộc hàng thiên kiêu, được đích thân các trưởng lão và cả thái thượng trưởng lão chỉ dạy. Còn hắn chẳng qua là một đệ tử bình thường qua nhiều năm cống hiến mới leo lên được chức chấp sự. Tất nhiên, đệ tử bình thường ở đây là xếp theo mặt bằng chung trong Hủ Thi Tông. Nếu như đặt hắn ở bất kỳ tông môn nào khác ngoài ba tông môn đứng đầu thì cũng thuộc hàng cao thủ.
Nhìn bên ngoài, có vẻ như chức vị của Khổng Lượng so với Mạnh Tiểu là cao hơn nhưng thực tế không phải vậy. Dám chắc chỉ vài năm nữa, sau khi đột phá Thần Chiếu, Mạnh Tiểu hoàn toàn có thể ra lệnh cho hắn.
Chính vì thế mà hiện tại, dù Mạnh Tiểu có vô lễ thế nào thì Khổng Lượng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bất quá, đó là chuyện của sau này, hiện tại lại là một chuyện khác.
Khổng Lượng đanh mặt nhìn Mạnh Tiểu lạnh giọng: “Nói đi. Gọi ta tới để làm gì? Chẳng phải Hợp Hoan Tông có lệnh không được để ai khác ngoài đệ tử được chọn tham dự chuyện này hay sao?”
Mạnh Tiểu lắc đầu: “Tất nhiên ta biết chuyện này. Ta cũng không hề có ý định để ngươi tham dự việc đó.”
“Vậy thì ngươi dùng ngọc giản truyền tin chứa ấn ký của tông chủ kêu ta tới đây làm gì?”
Khổng Lượng lạnh lùng nhìn Mạnh Tiểu. Nếu không phải thứ mà hắn nhận được là đồ của Tông chủ thì hắn đã chẳng thèm tới nơi này.
Trên thực tế, sau khi đánh mất tam phẩm ma bảo vào tay của Trác Phàm, Khổng Lượng đã nhiều lần đến đây dò xét. Vậy nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là linh thú vô số cùng một đạo thần thức quét qua.
Cách đây hơn nửa năm, Khổng Lượng đột ngột phát hiện ấn ký giữa bản thân với đoản đao nên có hai trường hợp xảy ra. Thứ nhất chính là Trác Phàm sợ hắn nên đã đi tới một nơi nào đó cách đây rất xa, xa đến mức cảm ứng của hắn với ma bảo đều cắt đứt. Thứ hai, món đồ kia đã b·ị c·ướp và rơi vào tay của một kẻ nào khác có thực lực mạnh hơn nên đã cưỡng bức phá bỏ.
Cả hai trường hợp này đều chẳng có cái nào có lợi cho Khổng Lượng cả. Huống hồ qua nhiều năm thực lực tăng mạnh, ma bảo cấp ba đã chẳng còn đủ khả năng để hắn phát huy toàn lực nữa.
Mạnh Tiểu nhìn Khổng Lượng nhàn nhạt mở miệng: “Tuyết Tinh Xà…”
“Sao?”
“Tuyết Tinh Xà. Ta cần ngươi đi bắt nó về đây.”
“Linh thú cấp sáu?”
“Không. Là linh thú cấp bốn vả lại còn bị trọng thương. Ta tin với thực lực của ngươi thì dù nó đã trưởng thành và ở trạng thái đỉnh phong cũng có sức đánh một trận đi.”
“Ngươi đang dùng danh nghĩa của Tông chủ để ra lệnh?”
Trước ánh mắt hồ nghi của Khổng Lượng, Mạnh Tiểu chỉ đơn giản là lắc đầu phủ nhận: “Đừng có đặt nặng vấn đề vậy chứ. Ngọc giản kia quả thật là muốn gọi ngươi gấp rút tới đây nhưng việc này là một chuyện làm ăn lại không quá khó khăn. Ta làm sao lại lãng phí một mai ngọc giản của Tông chủ để bắt buộc ngươi phải thực thi đâu chứ?”
“Như vậy thì ta từ chối.”
Khổng Lượng quay đầu muốn lập tức rời đi.
Vậy nhưng ngay khi ấy Mạnh Tiểu đã lên tiếng khiến hắn ta dừng lại.
“Tuyết Tinh Xà đã ăn không ít Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ. Ngươi bắt nó về rồi hấp thu huyết nhục, đảm bảo tinh thần lực sẽ tăng lên đến Thần Chiếu Điên Phong.”
“Ồ. Có chuyện tốt như vậy sao?”
“Ta nói rồi. Là làm ăn. Cả hai chúng ta cùng có lợi.”
Khóe miệng Mạnh Tiểu nhếch lên thành một đường vòng cung: “Ngươi hấp thụ huyết nhục của nó, những thứ còn lại ta lấy bảy phần.”
Khổng Lượng nghe được lời này liền hiểu đại khái ý nghĩa của Mạnh Tiểu. Tuyết Tinh Xà dùng Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mà trưởng thành, đây là một loại nguyên liệu quý hiếm đối với bất kỳ tu giả luyện tinh thần lực nào. Mà lại, nếu đem phần thân thể kia luyện chế cùng thi khôi thì thực lực của Mạnh Tiểu sẽ tăng lên một mảng lớn.
“Thế nào? Không tồi chứ?”
“Sáu bốn!” Khổng Lượng nói.
“Làm ngươi đừng quá lam lam như vậy. Đã cho ngươi hấp thụ huyết nhục của Tuyết Tinh Xà rồi còn gì?”
“Sáu bốn!” Khổng Lượng lặp lại.
“Được rồi. Được rồi. Sáu bốn thì sáu bốn vậy.” Cuối cùng, Mạnh Tiểu chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó, Mạnh Tiểu lập tức kết ấn, từ trong người hắn đột ngột bay ra một con hắc trùng. So với bầy đàn trước đó, con này tựa hồ lớn tới gấp mười, đôi mắt đỏ choét lại giống như mắt ruồi có vô số chấm tròn nho nhỏ tụ lại.
“Trên người của Tuyết Tinh Xà đã bị ta đặt ấn ký. Trùng Mẫu này sẽ đưa ngươi tới vị trí tương đối, còn lại hẳn là ngươi sẽ biết xử trí.”
Khổng Lượng gật đầu: “Được. Cứ tin vào Ý Niệm Dò Xét của ta.”
Ngay sau đó, Khổng Lượng lập tức rời đi, chỉ để lại Mạnh Tiểu đứng đấy.
“Thật là một mũi tên trúng hai đích. Tiếp theo thì…”
Mạnh Tiểu nheo mắt lại rồi phất tay. Chiếc quan tài vốn dĩ nằm an ổn ở mặt đất giờ lại đột ngột rung động rồi bật nắp.
Sau khi Mạnh Tiểu bước vào bên trong, nắp quan tài đóng lại cùng với đó là một đạo ánh sáng từ bên trong bắn ra hiển lộ một thân thể cường tráng. Chính là thế thân mà trước đó hắn dùng để tự bạo làm trọng thương Tuyết Tinh Xà.
“Ai cha. Lần này không biết lại tốn bao nhiêu cái thế thân nữa đây. Nhưng mà rất đáng giá đi.”
Nói rồi, thế thân kia từ từ tiếng tới, hai cánh tay săn chắc nổi lên gân xanh. Hắn dùng sức nhấc bổng chiếc quan tài nặng nề kia lên trên vai khiến mặt đất bên dưới trũng xuống một chút.
“Bước tiếp theo, đi lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.”