Chương 140: Phối Hợp Đánh Đại Xà
“Ầm!”
Tuyết Tinh Xà vung đuôi thật mạnh hòng giãy tìm lại tự do cho thân thể. Vậy nhưng đôi bàn tay tưởng chừng nhỏ nhắn và yếu ớt của Tử Huyền lại nói không với điều ấy. Chúng giống như hai mảnh của chiếc gọng kiềm đang kẹp chặt lấy phần đuôi trắng muốt kia.
“Nhân loại đáng c·hết!”
Tuyết Tinh Xà gào lên tiếng người, giọng nói cực kỳ phẫn nộ. Nó không có thời gian để xử lý Tử Huyền, cái đầu rắn to tướng ngước lên trời nhìn về phía hai đạo thân ảnh đang lao xuống. Đôi trong mắt đỏ như máu không hề giấu đi sự tức giận cùng sát ý.
Nó đã ở đây từ khi Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chưa được hình thành, mọi thứ cực kỳ bình yên cho đến tại thời khắc này. Ngày ngày Tuyết Tinh Xà đều phải đối mặt với linh thú xâm nhập, kỳ thân bản thân nó cũng mệt mỏi không kém.
Nhưng mà, so với những linh thú kia thì mấy tên nhân loại trước mắt này khó xử lý hơn nhiều. Thay vì từng đợt rồi tranh giành nhau, những kẻ này lại lựa chọn hợp tác và phối hợp ăn ý. Đây là lý do Tuyết Tinh Xà cảm thấy vô cùng đau đầu.
Trong lúc ấy, tại đầu quyền mang của khôi lỗi Linh Giai kia bất chợt nổi lên vòng xoáy. Và rồi, giống như lửa cháy gặp cuồng phong, khí thế của khôi lỗi không khác gì một viên hỏa pháo vừa mới khai nòng khiến Tuyết Tinh Xà cảm giác như vùng da trên đầu đều nóng lên cực hạn.
“Thật đáng sợ.”
Đây là ý nghĩa đầu tiên thoáng hiện trong đầu của Tuyết Tinh Xà. Đôi mắt tràn đầy hồng ti trở nên coi trọng khôi lỗi thêm một phần.
“Này. Đừng chỉ tập trung ở hắn chứ!”
Mạnh Tiểu tựa hồ phát giác Tuyết Tinh Xà coi trọng Hoàng Nam hơn là hắn bèn la lớn một tiếng. Mấy cái miệng nhỏ trên thân thể lúc này đã há rộng, từng hàm từng hàm răng liên tục v·a c·hạm vào nhau tạo thành những tiếng động chói tai.
Ầm!
Quyền mang và thế thân của Mạnh Tiểu cơ hồ cùng lúc ập lên cái đầu to lớn của Tuyết Tinh Xà. Tại nơi khôi lỗi đang đứng, vô số tia sáng bắn sang bốn phía tựa như thanh sắt nóng bỏng ập vào cái đe cứng cáp.
“Rắc!”
Âm thanh giòn giã vang lên, Tuyết Tinh Xà gào lên một tiếng đau đớn. Vùng da nơi khôi lỗi đang đứng trực tiếp phá toái, vảy cứng bóng tróc rơi rớt xuống mặt hồ. Có thể nhìn thấy tại nơi ấy còn có một chút huyết dịch màu xanh thẫm chảy ra.
Tuyết Tinh Xà thụ thương!
Mặc dù vui mừng trong lòng nhưng Hoàng Nam nào dám thả lỏng. Hắn biết bao nhiêu đây chưa tạo được tổn thương dành cho Tuyết Tinh Xà, trong lòng đồng thời run rẩy. Một quyền này, cho dù là cao thủ Thiên Huyền chống đỡ cũng phải vô cùng chật vật huống hồ gì là một linh thú cấp bốn như Tuyết Tinh Xà kia.
Hoàng Nam liếc nhìn những cái vảy rơi xuống mặt hồ nhấc lên bọt tuyết trắng xóa. Mỗi cái đều dày cỡ chừng một tấc lại cứng rắn vô cùng cho nên khi ăn trọn một quyền của khôi lỗi thì Tuyết Tinh Xà chỉ hơi chấn động một ít mà thôi.
Còn như Mạnh Tiểu vừa rơi xuống đầu xà liền dùng tứ chi bám chặt. Những cái miệng ở phía trước thân thể bắt đầu thực hiện công việc của nó. Đáng nói chính là, đứng trước những cái răng bén nhọn kia, lớp vảy của Tuyết Tinh Xà không khác gì đậu hủ bị nhắm từng miếng lớn, chỉ là tốc độ thôn phệ không quá nhanh.
Bất quá, không phải vì thế mà Mạnh Tiểu dừng bước. Sau khi cảm nhận bản thân đã có chỗ bám vững chắc, bản thân hắn vậy mà cũng chủ động há miệng nhắm nuốt. Mặc kệ là vảy hay là máu tươi, toàn bộ đều bị hắn ăn tươi nuốt sống.
Chẳng mấy chốc, máu tươi từ Tuyết Tinh Xà chảy ra còn nhiều hơn so với vị trí mà Hoàng Nam tác động trước đó. Huyết dịch màu xanh thẫm bắn ra, ướt hết thân thể của Mạnh Tiểu.
Ở đằng xa, Lạc Thiến Thiến nhìn thấy cảnh này liền bất giác nôn ọe. Một loại cảm giác ghê tởm khiến nàng nổi cả gai ốc. Mà hiển nhiên, bất cứ ai ở đây cho dù là Khương Tử đều như vậy.
“Tên này kíp trước là chó c·hết đói hay sao?” Khương Tử thầm hô một tiếng nhưng rồi vẫn tiếp tục cước bộ đi. Lúc này hắn đã âm thầm đến được phía trước cửa động.
Gào!
Tuyết Tinh Xà liều mạng vung vẩy cái đầu. Thế nhưng Mạnh Tiểu giống như đỉa đói bám chặt lấy không buông. Mà lại, hắn càng thôn phệ huyết nhục của Tuyết Tinh Xà thì những phù văn bên trên thân thể kia lại càng sáng lên rực rỡ.
Cảm nhận nguy cơ đối với Mạnh Tiểu còn cao hơn gấp bội phần so với khôi lỗi kia, Tuyết Tinh Xà lộ ra hung mang, cái đầu xoay vòng trực tiếp tông vào thác nước phía trên thạch động.
Ầm!
Âm thanh như thấu tận thương khung dọa đám linh điểu gần đó vội vàng bỏ chạy. Còn như Mạnh Tiểu thì rơi vào thế bánh mì kẹp thit, thân thể dù có được cường hóa đến đâu cũng trực tiếp bị ép chặt lại. Nếu như đây không phải là thế thân mà là chân thân thì có lẽ bây giờ hắn đã thổ huyết trọng thương.
Nhưng mà, cho dù là bị nghiền ép như vậy nhưng không hề có một chút máu tươi nào chảy, chỉ có phần thịt thối rửa bị banh ra cùng mùi h·ôi t·hối cực điểm. Mạnh Tiểu tuy đã nhập hồn vào thế thân nhưng đau đớn là vẫn có. Hắn đau đớn vặn vẹo gương mặt nhưng sự điên cuồng không hề giảm lại chút nào.
Mặc kệ sau lưng bị vô số đất đá đâm thủng hoặc nghiền nát, phần thân phía trước vẫn cứ mở ra miệng lớn nhắm nuốt từng chút một.
Ầm!
“Thành công rồi!”
Mạnh Tiểu la lên một tiếng khi cảm nhận được tinh thần lực đang biến đổi. Bây giờ hắn có thể cảm giác được mọi vật đang di chuyển cực kì chậm chạp và dường như không một góc c·hết. Mặc kệ là chim chóc vẫn là Khương Tử đã thành công xông vào bên trong thạch động.
Hắn thoáng liếc nhìn Hoàng Nam đang đưa tay kết ấn điều khiển khôi lỗi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sau cùng vẫn là ta đột phá trước một bước.”
Đúng thế, Tuyết Tinh Xà dùng Địa Mạch Ngưng Thần Nhủ như thức ăn nhờ đó khai thông linh trí. Theo như Mạnh Tiểu phán đoán, nếu thôn phệ huyết nhục của nó thì vẫn có khả năng tấn thăng tinh thần lực.
Chính vì thế mà ngay từ khi mới bắt đầu, Mạnh Tiểu cơ hồ là người ra sức nhiều nhất và cũng là người điên cuồng nhất. Hắn không tiếc đại giới thi triển tàn bí pháp để có thể tiếp cận Tuyết Tinh Xà như thể thực nghiệm lý thuyết mà bản thân suy luận ra.
Và cuối cùng thì những gì Mạnh Tiểu phán đoán đã đúng. Mặc dù hiệu quả không cao nhưng bước đầu đã có Thần Thức Dò Xét. Tất nhiên bao nhiêu đây chưa là đủ đối với hắn, muốn tinh thần lực vững chắc ở cảnh giới Thần Chiếu thì hoặc là thôn phệ cả Tuyết Tinh Xà hoặc là luyện hóa Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mới được.
Tất nhiên vế trước là không cách nào làm được rồi. Dù sao chỉ với một đòn, toàn bộ thân thể thế thân của Mạnh Tiểu đều đã hỏng hết.
Trước cơn đau đớn truyền tới da đầu, Tuyết Tinh Xà như tỉnh táo lại vài phần. Nó bắt đầu dồn nguyên lực nhiều hơn, cả thân thể liên tục rung lắc dữ dội.
“Không xong!” Tử Huyền biến sắc thầm hô một tiếng. Những cái vảy lớn tại nơi mà nàng bám chặt đang từ từ tróc ra.
“Xoẹt!”
Tuyết Tinh Xà thức thì thoát khỏi gọng kiềm của Tử Huyền, thân thể liền linh hoạt hẳn lên. Đầu tiên nó đem phần đuôi đập mạnh về phía Tử Huyền. Tại khoảnh khắc ấy nàng ta cảm giác như bị một tòa cực thạch xông tới. Nếu là ban đầu nàng hẳn là sẽ chống đỡ được nhưng bây giờ thì đã khác.
Toàn bộ nguyên lực từ nãy đến giờ cơ hồ đều được Tử Huyền sử dụng để giữ đuôi Tuyết Tinh Xà. Thế nên lúc này nàng chỉ có thể dùng cứng đối cứng, cả người co lại cố gắng để thương tổn càng thấp càng tốt.
“Liệu ta có còn di chuyển được trước đòn này hay không? Tất nhiên là được rồi!”
Tử Huyền tháo gỡ ti thao, trong miệng niệm chú ngữ. Ngay lập tức, toàn bộ thắt lưng bỗng chống bành trước thành một dải lụa hồng cao đến chục trượng. Dưới sự thao túng của nàng, toàn bộ hồng thải liền như vân vụ cuốn ngược hội tụ ở trước mặt.
Cái đuôi to lớn khi v·a c·hạm vơi hồng thải liền như đánh vào khoảng không. Bất quá dư lực vẫn còn lại tiếp tục thúc mạnh thân thể của Tử Huyền. Ngay tức khắc, nàng ta giống như quả bóng da xì hơi bay về phía thạch động. Cùng lúc ấy, hồng thải lập tức dãn ra bao phủ toàn bộ cơ thể của nàng.
Ầm!
Cả người cả vải đều đập mạnh vào vách đá giống như một viên hỏa pháo.
“Tử Huyền tỷ!” Lạc Thiến Thiến kinh hãi. Chỉ một đòn quật đuôi của Tuyết Tinh Xà liền làm chuỗi ngọc của nàng mất đi một nửa thì thử hỏi thân thể mỏng manh kia có chịu được hay không.
“Đừng lo. Tử Huyền không sao đâu.”
Lạc Thiến Thiến quay lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Tử Uyên, trong lòng tựa hồ có suy nghĩ.
Bên trong đống đất đá, Tử Huyền từ từ bước ra hoàn toàn lành lặn. Theo đó, dải hồng thải lần nữa biến nhỏ nằm gọn trên tay nàng.
Đưa tay sờ trước ngực xoa xoa, Tử Huyền hơi vặn vẹo gương mặt: “Tuy là qua được một ải nhưng trong người cứ nhộn nhạo cả lên.”