Chương 139: Hành Động
Mạnh Tiểu đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong mắt bất giác hiện lên một ít quang mang: “Không ngờ lại là khôi lỗi linh giai hạ phẩm. Cũng không biết là hắn tự luyện chế hay là nhờ người khác giúp đỡ. Nếu như tự luyện mà nói, vậy thì Hoàng Nam này ít nhất phải là một luyện bảo sư tứ phẩm.”
Tử Uyên cũng là âm thầm rung động nhưng rất nhanh liền vui mừng khôn xiếc. Nàng không rõ về đẳng cấp của khôi lỗi nhưng nhìn vào ba động phát ra liền biết nó không hề tầm thường.
Tử Huyên tò mò nhìn về phía khôi lỗi của Hoàng Nam đánh giá: “Thực lực siêu viễn cảnh giới Đoán Cốt nha. Hoàng Nam công tử, viên lam cầu kia là thế nào vậy?”
Hoàng Nam thoáng hiện ra không đành lòng nói: “Nó là Lõi.”
“Lõi sao?”
“Đúng thế. Khi dùng nó đưa vào trong ngực hình nhân này thì có thể tự hành dưới sự thao túng của ta.”
Hoàng Nam không có ý che giấu về cách thức vận hành của khôi lỗi. Chuyện này dù là người mới lần đầu gặp quan sát một chút thôi cũng đã có thể nhận ra rồi. Bất quá, về Lõi và cách làm ra Lõi của khôi lỗi thì hắn không tiện nhắc đến.
Mọi người ở đây đều hiểu mỗi môn phái đều có bí mật riêng nên không ai xoáy sâu vào làm gì. Chuyện trước mắt vẫn là phải thuận lợi thu hoạch Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt như có như không tập trung về phía Mạnh Tiểu.
Cảm nhận mọi người đang ngóng chờ, chiếc quan tài lập tức nổi lên hào quang nhàn nhạt. Nương theo đó, thế thân của Mạnh Tiểu bất chợt biến đổi. Nguyên bản một thân tráng hán to lớn giờ lại phi tốc nhỏ lại trở thành hình dáng phổ thông, bất quá nhìn những thớ cơ săn chắc ẩn hiện phù văn cũng đủ thấy không hề tầm thường.
Đáng nói chính là, một cổ ba động từ thế thân đột nhiên bành trướng mang tu vi của thế thân nháy mắt biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nguyên bản chẳng chút dấu hiệu gì vậy mà thình lình đạt tới cảnh giới Thiên Huyền trước sự kinh ngạc của mọi người.
Trong mắt thế thân kia nổi lên một tầng lam quang sẫm màu, trên tráng càng là có tử sắc lưu động tựa như ấn ký. Dưới con mắt co rụt của mọi người, thế thân phất tay thu hồi chiếc quan tài vào trong chỉ giới đồng thời mở miệng lên tiếng.
“Đi thôi nào. Làm thịt con rắn ấy.” Không đợi mọi người hưởng ứng, Mạnh Tiểu liền chủ động xung phong. Trước khi qua mặt Hoàng Nam, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
Nhìn theo đối phương cước bộ đi xa, Hoàng Nam bất giác sởn gai ốc, trong miệng thì thào: “Thần thông Hóa Hư, Ly Hồn Nhập Thể… Chuyện nào làm sao xảy ra được chứ? Hắn chỉ mới là tu giả Đoán Cốt.”
Nhưng mà không nghĩ thì thôi, một khi đã nghĩ tới thì lại khiến Hoàng Nam thêm rung động. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tại khoảnh khắc này thế thân đã có linh hồn phụ thể và dĩ nhiên đó chính là Mạnh Tiểu.
“Nhưng chẳng phải để làm được điểm này thì ít nhất phải là tu giả cảnh giới Hóa Hư hay sao? Chỉ khi ngưng tụ thần hồn thì mới có khả năng đoạt xá trọng sinh. Bất quá có gì đó rất khác.”
Đúng thế, theo như những gì Hoàng Nam biết thì khi tu giả Hóa Hư dùng thần hồn đoạt xá thì cơ thể mới sẽ cực kỳ suy nhược, phải cần một khoảng thời gian dài mới khôi phục được tu vi như lúc xưa, độ dài ngắn của nó tùy thuộc vào tiềm năng của thân thể ấy mới được.
Còn như Mạnh Tiểu kia khi mới vừa nhập hồn vào thế thân thì ba động không chỉ giảm mà còn tăng lên đến cảnh giới Thiên Huyền. Điều này không hợp thói thường.
“Hẳn là thứ đó.”
Đúng lúc ấy, giọng nói của Tử Uyên chợt vang lên bên tai của Hoàng Nam. Hắn quay người lại nhìn nàng.
Tử Uyên biết Hoàng Nam đang thắc mắc bèn nhẹ giọng nói: “Mỗi khi bí cảnh mở ra đều có rất nhiều đệ tử học được võ kỹ và bí pháp. Còn như Mạnh Tiểu chưa từng vào bí cảnh thì…”
“Tàn pháp?”
Một tia sáng thoáng xoẹt qua trong đầu Hoàng Nam. Hắn xem như minh bạch lời nói của Tử Uyên, đồng thời đối với sự kiêng kỵ dành cho Mạnh Tiểu cũng giảm xuống vài phần, thậm chí là còn thở phào vì nhẹ nhõm.
Nếu như là tàn pháp, một khi hết thời gian thi triển liền sẽ bị phản phệ. Đối với một kẻ như Mạnh Tiểu, Hoàng Nam hiển nhiên sẽ vô cùng đề phòng. Nhưng nếu thực lực của đối phương đột ngột giảm mạnh thì hắn sẽ giảm áp lực rất nhiều.
Dù sao một cao thủ như Mạnh Tiểu nếu có ý đồ gì lên bản thân Hoàng Nam hay Lạc Thiến Thiến thì hắn khó mà vừa đối phó vừa bảo vệ người bên cạnh được.
Mắt thấy Mạnh Tiểu và Tử Huyền chỉ còn cách thạch động vào trăm thước, Hoàng Nam liền vội vàng vận nguyên lực đuổi sát phía sau.
Tử Uyên cũng bước nhanh đi theo. Bất quá nàng chỉ đi được nửa đường rồi dừng lại. Nguyên lực theo đan điền lan tràn khắp cơ thể rồi hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ cơ thể.
Nàng khẽ đưa bàn tay thon gọn nhấc lên, phía trước liền xuất hiện một đoàn vân vụ. Chỉ trong chốc lát, chúng đã bao phủ toàn bộ bầu trời bên trên thạch động rồi liên tục xoay chuyển.
Một cái chớp mắt sau, nhãn đồng của Tử Uyên phát ra lục quang rạng rỡ. Cùng với đó, vân vụ như có cuồng phong thổi qua nhất thời cuốn ngược, vô số lốc xoáy theo đó hình thành.
Lúc này, hồ nước êm ả chợt xuất hiện gợn sóng. Một đôi mắt đỏ ngầu từ dưới đáy hồ mở to ra. Tiếp theo sau là hình ảnh một cột nước dâng lên tới trăm trượng cùng với bóng dáng cự xà vẫy đuôi như thể muốn đem vân vụ đánh tan đi.
Bất quá, ngay lúc cái đuôi vĩ ngạn kia quét tới Lạc Thiến Thiến liền nhấc cao chuỗi ngọc trên tay. Chỉ thấy tại nơi Tuyết Tinh Xà t·ấn c·ông thình lình xuất hiện một tầng bích chướng.
“Ầm!”
Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, Tuyết Tinh Xà thoáng run rẩy, thân thể nặng nề lần nữa rơi xuống mặt hồ tạo thành bọt nước bắt tung tóe sang bốn phía. Nó phát ra những tiếng xì xì giận dữ, ánh mắt đổi đầy hồng ti nhìn sang ba thân ảnh đang tiếp cận mình và há miệng.
Tách!
Phía bên này, chuỗi ngọc trên tay Lạc Thiến Thiến chợt vụn vỡ một nửa. Nguyên bản mười hai viên ngọc tròn trịa tỏa ra màu xanh nhu ngọc bích bây giờ chỉ còn sáu viên.
Thấy cảnh này, Lạc Thiến Thiến không cấm ngưng trọng cả lên. Trước khi đi, sư phụ của nàng đã giải thích tường tận. Mỗi một viên ngọc đều có thể chịu đựng một đòn toàn lực của tu giả Đoán Cốt Điên Phong. Nói như vậy, cái vẫy đuôi nhìn như tùy ý kia lại mang sức mạnh ngang ngửa với sáu tu giả Đoán Cốt Điên Phong. Điều này đã vượt qua phạm trù của một linh thú cấp bốn rồi.
Tử Uyên cũng biết Tuyết Tinh Xà cường đại nên vội vàng lên tiếng: “Tử Huyên, Hoàng Nam, Mạnh Tiểu mau t·ấn c·ông, đừng để Tuyết Tinh Xà tiếp cận vòng xoáy, Thiến Thiến chỉ còn đỡ được một lần nữa thôi.”
Đúng vậy, nhiệm vụ của Thiến Thiến chính là ở hậu phương điều khiển linh bảo bảo vệ vòng xoáy do Tử Uyên tạo ra. Bởi vì cái gọi là vòng xoáy khuếch trương sức mạnh cho nên nếu để đòn đánh của Tuyết Tinh Xà chạm vào thì sẽ là rắc rối cực lớn.
“Được!”
Cả ba người kia đồng loạt hô ứng, riêng phần mình chia làm các hướng khác nhau phân biệt t·ấn c·ông.
Tử Huyền thoáng động ý niệm đồng thời vận chuyển nguyên lực. Chỉ thấy không khí trước mặt nàng dần đông kết thành hai thanh băng mâu.
Ngay khi xuyên qua vòng xoáy của Tử Uyên, băng mâu liền trực tiếp biến đổi, vốn dĩ trong suốt ảm đạo thì bây giờ lại lấp lánh quang mang. Những nơi nó đi qua, phong cương nổi lên dày đặc, tốc độ trong phạm vi lớn tăng lên khiến chúng như hai đạo quang tuyết ập tới thân thể đồ sộ của Tuyết Tinh Xà.
“Ầm! Ầm!”
Những tưởng đã đắc thủ, khóe miệng Tử Huyền chợt cong lên. Thế nhưng ngay khi nhìn lại, đôi mắt nàng bất chợt co rụt lại. Chỉ thấy lúc này, thân thể của Tuyết Tinh Xà như hình thành khôi giáp màu trắng che chở. Hai thanh băng mâu vừa chạm liền trực tiếp văng ngược trở lại ngay cả một vết xước cũng không có.
“Nhân loại đáng c·hết!”
Tuyết Tinh Xà hét lên một tiếng, âm ba vang động khắp thương khung, cho dù là Tử Uyên cách đó rất xa cũng một phen đau như búa bổ.
Tuyết Tinh Xa sau khi giận dữ gào lên liền dùng ánh mắt của độc xà nhìn về phía Tử Huyền. Nàng là người t·ấn c·ông nó đầu tiên cho nên mọi cừu hận đều tập trung lên nàng.
Cái đuôi hùng vĩ kia lần nữa nâng lên nhắm thẳng Tử Huyền mà đánh. So với kích thước với Tử Tinh Xà thì cơ thể của nàng chỉ bằng khoảng chừng một phần mười càng đừng nói đến lực đạo của linh thú cấp bốn khủng bố.
Kết quả không cần phải nói. Tử Huyền nhìn thấy đòn vẫy đuôi kia giống như đã chuẩn bị từ trước. Trên người nàng tức thì ngưng kết thành một bộ băng giáp, đồng thời trên tay cũng hiện hữu một đôi song đao bắt chéo thành hình chữ thập.
“Ầm!”
Xà vỹ to lớn đập tới khiến thân thể Tử Huyền run lên cầm cập, toàn thân đau nhức như vừa bị một ngọn núi tông vào, thậm chí băng giáp trên thân đều bị phá toái hơn phân nữa. Nàng cắn chặt răng, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia điên cuồng.
“Ngươi trúng kế rồi.”
Tử Huyền nhếch mép thì thào, hai tay lập tức ôm lấy Tuyết Tinh Xà. Vòng tay của nàng chỉ bao được chừng hơn một nửa chu vi của cái đuôi vậy nhưng linh thú nhất thời lại không cách nào cử động
Cùng lúc đó, Hoàng Nam và Mạnh Tiểu cũng nhân cơ hội ấy t·ấn c·ông.
Khôi Lỗi Linh Giai tỏa ra lam quang chói mắt hội tụ trên cánh tay. Tiếp theo sau, cuồng phong nổi lên mù mịt, mây đen cuống ngược. Từ xa nhìn lại, cảm giác như cánh tay kia của khôi lỗi đang ngày một lớn lên.
Phía bên này, Mạnh Tiểu không hề kém cạnh. Trái ngược với sự rực rỡ của Hoàng Nam, nguyên lực mà hắn phóng thích lại giống như hòa vào bóng đêm chỉ mơ hồ nhìn rõ vài đạo tử sắc ẩn hiện. Càng quỷ dị hơn chính là thân thể của hắn hình thành vô số cái miệng nhỏ kêu gào tựa như cực kì đói khát mang theo tham lam xông tới Tuyết Tinh Xà.