Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 137: Việc Này Không Tốt Đâu!




Chương 137: Việc Này Không Tốt Đâu!

Lúc này bầu trời đã là vào buổi chiều, thái dương ngã về hướng tây, ánh sáng ảm đạm khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo. Và ở sườn núi của Hoàng Liên Sơn, sáu đạo thân ảnh vẫn đang ngồi chụm lại một chỗ bàn bạc cách thức hành động.

“Trước tiên, ta sẽ nói về Tuyết Tinh Xà bên dưới hồ nước trước.”

Thấy ánh mắt mọi người trở nên chuyên chú, Tử Uyên tiếp tục lên tiếng: “Tuyết Tinh Xà là linh thú cấp sáu nhưng hiện tại vẫn chưa trưởng thành. Bất quá, nhờ ăn Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mà nó đã khai linh trí, thậm chí cả Ý Niệm Dò Xét đều sở hữu.”

Nói đến đây, trong mắt mọi người ai cũng có một loại dị mang cùng ngưng trọng.

Ý Niệm Dò Xét, một thần thông mà chỉ có tu giả tinh thần lực từ Thần Chiếu trở lên, còn như linh thú thì ít nhất phải là cấp sáu ngoại trừ một ít linh thú cấp năm đặc thù.

Mà lại, Tuyết Tinh mãng dù là huyết mạch cấp sáu nhưng thực lực đến cấp bốn lại sở hữu thần thông Ý Niệm Dò Xét cũng đã khiến mọi người ở đây tin tưởng bên trong quả thật tồn tại Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.

“Đợi đã. Ta có ý kiến.” Khương Tử đột nhiên giơ tay phát biểu.

“Khương huynh. Mời ngươi nói.” Tử Uyên cười nhạt một tiếng rồi chăm chú nhìn Khương Tử, trên gương mặt tràn đầy mong chờ.

Thoáng khựng lại một chút, Khương Tử bất giác ho khan một tiếng, trong lòng thầm mắng công pháp độc môn của nữ nhân Hợp Hoan Tông này thật lợi hại.

“Nếu hiện tại Tuyết Tinh Xà chỉ mới cấp bốn, còn chưa trưởng thành thì vì sao nó lại có thể trấn thủ thạch động. Phải biết Hoàng Liên Sơn này còn có rất nhiều linh thú cùng cấp độ huyết mạch và thực lực chỉnh thể mạnh hơn nữa.”

Những người khác nghe được đều gật đầu đồng ý. Ngay cả Hoàng Nam và Lạc Thiến Thiến vốn bài xích đệ tử ma đạo lúc nãy cũng không thể phản bác được gì. Bọn họ đều có cùng suy nghĩ như thế.

“Đấy chính là điều mà ta lo lắng.”

Tử Huyền nói thêm: “Theo như điển tịch ghi chép thì khi linh thú cấp thấp khai thông linh trí thì chúng hoàn toàn có khả năng thăng cấp huyết mạch đồng thời tự thân ngộ ra kỹ năng đặc biệt. Nếu như điều ấy là thật thì nguy hiểm chúng ta phải đối mặt là rất lớn.”

Bộ dạng của Tử Huyền lúc này rất nghiêm túc, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào tùy ý như lúc trước, thậm chí so với Tử Uyên, nàng còn trọng thị hơn mấy phần.

Đại bại dưới tay Mục Ninh Yên giống như cú sốc tinh thần đối với Tử Huyền. Thân là sư tỷ nhưng dưới bao ánh mắt chú mục khiến nàng cảm thấy bản thân xấu hổ. Chính vì thế mà Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đối với nàng mà nói có một ý nghĩa cực kì quan trọng. Vậy nên khi bàn về Tuyết Tinh Xà, nàng cơ hồ là kể ra tất cả những gì mình biết được. Do vậy mà nếu nói ra thì Tử Uyên so với nàng có phần tâm cơ hơn.

Phải biết nếu muốn thì Tử Uyên có thể ra mặt ngay từ đầu. Nhưng vì nàng trù trừ dẫn tới việc Hoàng Nam và Mạnh Tiểu nhìn nhau tóe lửa.



Mục đích đầu tiên của Tử Uyên chính là dò xét thực lực của đối phương đến đâu. Thời gian sắp tới sẽ có bí cảnh mở ra, nếu may mắn nàng sẽ được tham dự cho nên phải hiểu rõ địch ta.

Mục đích thứ hai là âm thầm đánh giá mâu thuẫn giữa hai tông môn đứng đầu của chính đạo và ma đạo. Tất nhiên, việc Hoàng Nam và Mạnh Tiểu vừa gặp đã “xù lông” không thể hiện thành kiến của môn phải bọn họ nhưng cũng phản ánh được phần nào bên trong. Từ đó, nàng có thể lợi dụng đánh vào kẻ hở ấy cho mục đích sau này.

Mà lại, khi cả hai sắp sửa động thủ, Tử Uyên liền dùng lực lượng của mình chen vào nhằm chấn nh·iếp hết thảy. Từ đó, nàng có thể nắm quyền làm chủ cũng như chỉ huy tất cả.

Tuy nhiên, Tử Uyên có tính toán thì chẳng lẽ những người khác lại không? Đừng quên ma đạo tu giả vốn dĩ tâm cơ khó lường và Mạnh Tiểu là một trong số đó. Những gì nàng suy nghĩ làm sao hắn không nhận ra được đâu. Trong lúc Tử Uyên thăm dò hắn thì ngược lại hắn cũng đang thăm dò Tử Uyên, đồng thời cũng thăm dò cả Hoàng Nam.

Phía bên này Hoàng Nam cũng đồng dạng như vậy. Tuy hắn ở tại tông môn chính đạo nhưng tâm tính vững chắc, bền ngoài nhìn như lãng tử tùy ý trên thực tế lại nhìn thấu nhiều thứ.

Lúc cùng Mạnh Tiểu khiêu khích, Hoàng Nam bề ngoài đối kháng kịch liệt nhưng thực tế vẫn che giấu nội tình. Hắn biết đối phương cũng là làm điều tương tự. Bất quá, nhìn về tương quan thì dường như thực lực đôi bên là một chín một mười không quá chênh lệch. Bất quá nếu thực sự giao chiến thì chưa biết thắng lợi sẽ vào tay ai.

Còn như Khương Tử, Hoàng Nam cũng có một tí kiến giải cũng chẳng quan tâm. Hoặc là nói hắn cảm thấy người này không uy h·iếp quá nhiều đến hắn.

Quay trở lại câu chuyện, mọi người đều đang ngưng trọng, lo lắng vì sẽ có biến cố xảy ra.

“Nếu như Tuyết Tinh Xà thật sự có đặc kỹ thì e rằng sẽ rất khó lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.” Hoàng Nam cầm quạt chọt vào cằm nói.

“Vậy nên ta và Tử Huyền mới muốn cùng các vị thảo luận kế hoạch đối phó với Tuyết Tinh Xà.” Tử Uyên nói.

“Như vậy thì phải làm thế nào đây?” Khương Tử hỏi.

“Trước hết, ta muốn nghe mọi chút về khả năng của mọi người. Sau đó ta mong là mọi người sẽ tin tưởng để ta sắp sếp.”

Mạnh Tiểu khẽ gật đầu: “Trong những người ở đây thì còn ai phù hợp hơn Tử Uyên tiên tử cơ chứ?”

Không có ai phản đối bởi vì Mạnh Tiểu nói không sai. Luận tu vi, Tử Uyên có thể nói là mạnh hơn hắn và Hoàng Nam. Luận về lãnh đạo, nếu như để hắn làm thì Hoàng Nam chắc chắn không chịu. Ngược lại, Hoàng Nam làm thì hắn cũng sẽ phản đối. Và tương tự đối với Khương Tử hay Lạc Thiến Thiến cũng đều là như thế.

Tử Uyên không hề phản bác mà khẽ gật đầu: “Vậy Tử Uyên xin cảm tạ các vị đã tin tưởng. Trước tiên thì ta xin nói về khả năng của bản thân trước đi.”

Tử Uyên không giải thích mà trực tiếp vận nguyên lực. Chỉ thấy xung quanh nàng bỗng chốc nổi lên phong mang, khí lưu màu xanh hiện hữu hóa thành một vòng xoáy hỗn độn.

“Tử Huyền!”



“Vâng!”

Nghe gọi tên mình, Tử Huyền liền nhấc tay, theo đó không khí bỗng nhiên đông kết tạo thành hai đạo băng thương. Dưới sự thao túng của nàng, một trong số đó lập tức phóng đi băng qua vòng xoáy kia.

Dưới sự quan sát của mọi người, băng thương vừa mới qua khỏi vòng xoáy liền trở nên mạnh bạo, bên tai còn nghe rõ được âm thanh cuồng phong rít gào. Mà lại, kích thước của băng thương so với lúc đầu còn lớn hơn vài phần.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng động cơ hồ vang lên cùng một lượt, bụi đất nổi lên theo phong ba cuốn ngược sang tứ phía. Đến khi mọi thứ tán đi, ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng Nam và Mạnh Tiểu đều co rụt lại.

Tại nơi ấy, hai thanh băng thương vẫn còn cắm sâu dưới mặt đất tạo thành hố sâu. Bất quá sự khác nhau được nhìn thấy rất rõ ràng.

Độ lớn của cái hố thứ nhất khoảng chừng mười thước, băng thương xuyên thủng một nửa mặt đất liền ngừng lại.

Nhưng còn thanh băng thương khi đi qua vòng xoáy thì lại hoàn toàn khác biệt. Độ lớn của cái hố chỉ bằng một nửa so với cái bên cạnh, thế nhưng băng thương lúc này đã biến mất không thấy đâu. Hoặc là nói, toàn bộ băng thương to lớn đã xoáy sâu vào lòng đất đến chục trượng đồng thời tạo thành một cái giếng khoan.

Lúc này Tử Uyên mới từ từ thu tay lại đem vầng xoáy hoàn toàn biết mất. Nàng quay lại nhìn những gương mặt ngơ ngác kia rồi cười khẽ: “Khả năng của ta chính là tập trung đòn t·ấn c·ông của mọi người lại, kể từ đó đem phạm vi ảnh hưởng thu hẹp nhưng uy lực lại tăng lên gấp bội.”

Tử Huyền cũng lên tiếng: “Còn của ta chính là khống chế nguyên tố băng.”

“Thật kinh ngạc. Chỉ một đòn tùy tiện khi qua vòng xoáy liền có uy lực tương đương võ kỹ Linh Giai cao cấp. Quả nhiên không ngoa khi nói Hợp Hoan Tông là môn phái hỗ trợ số một đại lục.” Khương Tử kích động không thôi.

Hắn tự nghĩ, nếu như bản thân thi triển độc công thông qua vòng xoáy kia thì liệu uy lực có mạnh lên hay không?

Trong khi đó, Mạnh Tiểu và Hoàng Nam đều có suy nghĩ khác.

“Vòng xoáy kia không đơn thuần chỉ là đem uy lực chiêu thức tập trung và tăng lên. Nếu như nghịch chuyển thì liệu có phải đem đòn đánh vô hiệu hóa hay không?”



Bất quá, bây giờ tất cả đều đang trên cùng một chiến tuyến nên bọn họ không tiện hỏi nhiều.

“Tiếp theo đến lượt các vị.”

Nghe Tử Uyên nói, mọi người đều đồng loạt giải thích khả năng của bản thân.

Tử Uyên gật đầu: “Được rồi. Vậy tiếp theo xin hãy nghe theo ta sắp sếp.”

Suy nghĩ một chút, nàng lại lên tiếng: “Tuyến đầu tiên sẽ do Tử Huyền, Hoàng Nam huynh và Mạnh Tiểu huynh tiên phong. Còn ta sẽ ở đằng sau hỗ trợ mọi người tác chiến. Còn Lạc muội muội ở cuối cùng dùng linh bảo hỗ trợ mọi người.”

“Vậy… Vậy còn ta?” Khương Tử chợt hỏi. Hắn thấy Tử Uyên chưa nhắc tới tên mình.

Mà lại, Tử Uyên khi nghe được liền xấu hổ nói: “Kì thực ta không biết nên sắp xếp Khương huynh như thế nào nữa.”

“Tại sao chứ? Ta chẳng phải là thiện dùng độc ư. Cứ xông lên đem độc vụ tán khai là được… Ai cha!”

Còn chưa nói dứt lời thì Mạnh Tiểu đã đi lên gõ đầu hắn một cái.

“Ngươi bị ngốc à? Có biết bao nhiêu người ở đây. Ngươi mà dùng độc kỹ thì có mà c·hết chùm à?”

“Gì chứ? Khinh thường người khác quá vậy. Chỉ cần dùng thuốc giải độc trước không phải là được rồi sao?” Khương Tử ủy khuất nói.

“Nói ngươi ngốc ngươi lại chẳng chịu thừa nhận. Cứ cho là ta tin ngươi, hai vị tiên tử tin ngươi nhưng hai vị đệ tử chính đạo kia liệu có tin ngươi hay không?”

“Ách!” Đến bây giờ Khương Tử mới hiểu ra.

“Như vậy thì ta đến đây có tác dụng gì chứ?” Khương Tử cảm giác bản thân như bị khinh thường mà méo mó khuôn mặt nói.

“Đừng nói vậy. Ngươi có thể ở sau hỗ trợ…”

“Không được.” Hoàng Nam lập tức cắt lời Mạnh Tiểu. Nếu ở sau cùng với Lạc Thiến Thiến thì một cô nương đơn thuần như vậy rất dễ bị ám toán. Ai ai cũng hiểu điều này. Đây là lí do vì sao ngay cả Tử Uyên cũng cảm thấy đau đầu.

“Hay là thế này đi.” Trong mắt lóe lên tinh mang, Tử Uyên lập tức đưa ra kiến nghị.

Chỉ đến khi nàng nói xong, tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu. Duy chỉ có Khương Tử là liên tục lắc đầu bác bỏ: “Không được. Việc này không tốt đâu.”

“Sao lại không tốt. Cái này cực kì phù hợp với ngươi đấy.”

“Tuy nói ta không tin tưởng ma đạo nhưng lần này sẽ là ngoại lệ.”