Chương 136: Đệ Tử Hợp Hoan Tông
Tại sườn núi của dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, không khí đang dần dần trở nên ngưng trệ. Lực lượng trời đất tại thời khắc này như đang xoay vòng hóa thành một vòng xoáy không ngừng di chuyển. Mà lại, tác giả của hiện tượng này lại chính là hai đệ tử thiên kiêu của Thiên Khôi Tông và Hủ Thi Tông.
Chính và tà.
Hai khái niệm đối nghịch nhau cả về tư tưởng và cách nhìn nhận khiến hai người vừa gặp nhau liền bắt đầu nổi đóa.
Một bên quan tài liên tục rung động, dưới mặt đất nơi nó đặt xuống nổi lên cát bụi mù mịt, phong cương thổi lên tạo thành những khe rãnh rộng bằng cánh tay đan vào nhau tựa như một tấm mạng nhện.
Đứng ngăn cản quan tài với kẻ thù gần như không đội trời chung chính là thế thân của Mạnh Tiểu. Lúc này đây, toàn thân thể hắn tựa hồ đang nổi lên vô số phù văn nhúc nhích tựa như những con độc trùng ngọ nguậy. Nhưng mà nương theo đó, khí thế phát ra cũng bắt đầu biến hóa nghiên trời lệch đất.
Nguyên bản thế thân kia không chút ba động vậy mà tại một khắc này liền ầm ầm bộc phát, tức thì lên tới Đoán Cốt Điên Phong. Tại trước ngực của hắn (ý là thế thân của Mạnh Tiểu) thình lình phát ra một luồng xích mang tựa như huyết cầu rồi nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. Những phù văn vốn dĩ màu đen giờ khắc này giống như than củi hừng hực màu đỏ.
Khương Tử loạng choạng lùi về phía sau, trong mắt dâng lên vô vàng kinh sợ. Hắn biết Mạnh Tiểu cường đại nhưng không ngờ lại tới mức này. Loại cảm giác áp bách như thế, dù là một số chấp sự trong Vạn Độc Môn cũng chưa chắc sánh bằng.
“Hóa ra đây là nội tình của Hủ Thi Tông, tông môn ma đạo mạnh nhất đại lục Chu Thiên này? Thế nhưng đối thủ thì sao?”
Khương Tử đảo mắt nhìn về phía Hoàng Nam, trong lòng bắt đầu đánh giá. Hắn biết Hoàng Nam chưa phải là đệ tử giỏi nhất trong số các hậu khởi của Thiên Khôi Tông nhưng nếu như là có cùng tu vi vậy thì thực lực bên nào sẽ cao hơn.
“Thật đáng để mong chờ.”
Trong khi ấy, Hoàng Nam cũng tỏ ra không hề thua kém. Xung quanh hắn hình thành một luồng khí thế lưu chuyển như thể chống lại uy áp của đối phương ập tới. Khắp người theo đó tỏa ra lam quang rực rỡ, tầng tầng ba động tán khai lập tức đanh bật uy thế của đối phương trở về. Đồng thời, những chữ viết đang bắt đầu sinh động lên như sắp sửa nhảy ra khỏi chiếc quạt.
“Đánh nhau đi, tốt nhất là đánh tới sứt đầu mẻ trán càng tốt.” Khương Tử trong lòng âm thầm hò hét, một bộ dáng vẻ xem trò vui.
Vậy nhưng mong muốn của hắn đã không thành sự thật. Đúng lúc Hoàng Nam và Mạnh Tiểu sắp sửa tung chiêu thì một thân ảnh mỏng manh bất ngờ nhảy ra chính giữa. Tuy là mảnh khảnh như thế nhưng đối phương vừa xuất hiện liền phất tay đem khí thể của cả hai nhẹ nhõm đánh tan.
Hoàng Nam thu tay xoe quạt ôm ở trước mặt bộ dáng tiêu sái vô cùng. Thể nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy cánh tay của hắn đang run lên bần bật, khuôn mặt bị tán quạt che đi lộ rõ sự ngưng trọng tột cùng.
Còn như thế thân của Mạnh Tiểu thì lui về phía sau ba bước, phù văn nhạt màu bị thu vào bên trong thể nội, ba động theo đó biến mất trở về trạng thái như ban đầu.
Tử Uyên sau khi ngăn cản Hoàng Nam và Mạnh Tiểu liền nhẹ giọng lên tiếng: “Ta biết hai vị công tử có chí hướng khác biệt nên v·a c·hạm là điều dễ hiểu. Có điều mong hai người hiểu rõ mục đích đến đây lần này là gì và dẹp hiềm khích sang một bên.”
Người phản ứng đầu tiên hiển nhiên là Mạnh Tiểu: “Tử Uyên tiên tử nói chí phải. Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mới là mục đích hàng đầu của chúng ta, một chút chuyện cỏn con này sao có thể ảnh hưởng được. Huống hồ sau này còn nhiều cơ hội mà đúng không Hoàng Nam huynh?”
Hoàng Nam thoáng nhìn chiếc quan tài kia. Hắn có thể cảm giác được ba động xung quanh Mạnh Tiểu vừa mới r·ối l·oạn trong phút chốc nên không nghĩ là bản thân vừa mới thua thiệt.
Thế là Hoàng Nam cũng xếp quạt lại rồi tạo thế bao quyền: “Tử Uyên tiên tử nói không sai. Cứ theo như tiên tử sắp xếp đi. Có điều lời nói của tu giả ma đạo vốn dĩ không đáng tin…”
“Thế thì sao?” Đúng lúc ấy, Mạnh Tiểu chợt ngắt lời đầy khiêu khích.
Mà ở một bên Khương Tử cũng là gật gù liên tục: “Đúng vậy. Thế thì đã sao chứ? Tu giả ma đạo không đáng tin chẳng lẽ lũ đạo đức giả chính đạo các ngươi đáng tin.”
Tình thế lại một lần nữa rơi vào giằng co khiến Tử Uyên bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay từ đầu có vẻ như chuyện chính tà hợp tác là một việc hết sức hoang đường.
“Nhưng biết làm sao được. Nếu không có cả hai bọn chúng thì khó lòng mà lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.”
Vậy rồi, trong mắt Tử Uyên bỗng dưng hình thành một tia tử sắc. Thân thể nguyên lực ầm ầm vận chuyển khiến tu vi của nàng tức thì hiện rõ. Một thân ba động còn vượt qua cả Đoán Cốt Điên Phong đủ để sánh ngang với tu giả Thiên Huyền.
Thấy cảnh này, Hoàng Nam và Mạnh Tiểu đều có chút co rụt tròng mắt, kiêu ngạo trên gương mặt theo đó cũng thu liễm mấy phần.
Đây chỉ mới là tùy ý phóng thích khí tức mà thôi. Giả như nàng thật sự dùng thực lực chân chính thì không biết cả hai có đủ khả năng đối địch hay không nữa.
Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ bề ngoài. Nếu thật sự giao thủ thì dù là Hoàng Nam hay Mạnh Tiểu đều có những bài tẩy riêng của mình nên chưa chắc sẽ quá thảm liệt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Hai người bọn họ có bài tẩy riêng chẳng lẽ một đệ tử của Hợp Hoan Tông như Tử Uyên lại không có hay sao? Huống hồ chỉ cần nhìn vào thực lực nàng vừa mới thể hiện ra cũng đủ biết ở trong tông cũng là một nhân vật nổi bật.
Chậm rãi hít một hơi sâu, Tử Uyên thu lại toàn bộ nguyên lực sau đó nói: “Thay vị hai vị ngồi đây lãng phí thời gian thì ta nghĩ chúng ta nên tìm cách lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ trước đã. Đến khi phân chia xong, nếu hai vị công tử còn muốn quyết tử chiến thì Tử Uyên quyết không can dự. Còn nữa…”
Lúc này Tử Uyên đột nhiên quay mặt nhìn Khương Tử khiến hắn nuốt khan một ngụm nước bọt: “Ta hi vọng không có bất cứ biến cố nào xảy ra trong lúc hành sự.”
“Nhưng sao lại nhìn ta?” Khương Tử một mặt ủy khuất thầm nghĩ. Có điều hắn nào dám thể hiện thái độ gì quá đâu.
“Vậy thì…”
Tử Uyên đột nhiên nói lên, giọng điệu vô cùng trong trẻo. Một nét hồn nhiên nhưng không kém phần mị hoặc khiến mọi người bất giác nổi cả gai ốc.
“Mong mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ nhé.”
Tử Uyên vô tay một cái, đôi mắt cong lên như cầu vồng, đồng thời gương mặt hiện lên một nụ cười tựa như ánh nắng ngày xuân.
Một màn này khiến cho ai nấy đều bất giác rung động. Không phải vì vẻ đẹp kiều mị kia của Tử Uyên mà là khả năng lật mặt nhanh như bánh tráng.
“Sư tỷ lại nữa rồi.” Tử Huyền đứng từ xa giống như quần chúng ăn dưa lên tiếng.
“Sao thế Tử Huyền Tỷ?” Lạc Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to tròn.
Tử Huyền nhìn Lạc Thiến Thiến sau đó bày ra bộ dạng tiền bối nói: “Đừng nhìn sư tỷ của ta cười nói như vậy nhưng dáng vẻ trước đó vài tức mới là bộ mặt thật của tỷ ấy. Tỉ như bây giờ mà còn xông xáo thì có thể bây giờ tỉ ấy đã cho ba bọn họ miệng đầy đất rồi.”
“Đáng sợ như vậy sao?” Lạc Thiến Thiến kinh ngạc nói.
“Thật đấy. Cho nên ngay từ đầu ta mới lôi muội ra ngoài làm quần chúng. Để ở bên trong có khi bây giờ cả muội cũng bị kéo vào rồi.” Tử Huyền gật đầu nói.
“Đa tạ Tử Huyền tỷ tỷ.” Trong mắt lộ ra một tia cảm kích, Lạc Thiến Thiến nói.
“Được rồi. Đừng có câu nệ như vậy…”
“Tử Huyền…”
“Vâng. Tới ngay.”
Tử Huyền vừa định nói thêm thì nghe được Tử Uyên kêu gọi nên vội vàng đáp lời sau đó mang theo Lạc Thiến Thiến một chỗ đi tới.