Chương 21: Phở Trần Gia
Hoàng hôn thời khắc đối với một số người cũng là lúc kết thúc công việc một ngày, phía tây ánh tà dương bao phủ hoàn toàn con đường ngã ba tiếp giáp của một thị xã và hai huyện, khiến cho người qua lại trên thân đều dát lên một tầng nhàn nhạt kim hoàng.
Tại một đầu có chút cũ nát phố cũ trong khu chợ gần đó, chung quanh người đi đường hơi có vẻ thưa thớt, xa xa gần gần mấy cái quầy hàng đều có người tại bận rộn, có dựng lên đèn đuốc, vội vàng cho chợ đêm trước đó mở hàng, cũng có những quầy không bán hàng đêm, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đem xe đẩy về nhà, chủ các quầy hàng phụ cận đều cười cười nói nói, ân cần lẫn nhau chào hỏi.
Hơn năm giờ chiều tại quầy mì nước Nhiên Nhiên ở đầu con phố trong khu chợ đêm này, một người đàn ông trung niên đầu tóc hoa râm và một cô gái trẻ chỉ khoảng đôi mươi đang cùng một chỗ thu thập bàn ghế. Lúc này, một ông lão và một cậu thanh niên chừng ba mươi tuổi đang cùng một chỗ đẩy một cỗ xe có hai vòng bánh xe gỗ tới.
Người đàn ông trung niên nghe được tiếng bánh xe, ông ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai người đang đẩy chiếc xe gỗ bên trên ghi bản hiệu ‘Phở Trần Gia’ đang tiếp cận, thì lên tiếng chào hỏi:
“Chú Trần, mọi người đã tới. Chờ chốc lát, chúng cháu lập tức thu thập xong.”
“Ông ơi, con cũng rất nhanh liền dọn xong.”
Cô gái trẻ cũng ngẩng đầu, cười nói một câu, thanh âm rất thanh thúy. Khi nhìn tới thanh niên kia thời điểm, động tác trên tay cô gái đột nhiên trở thành lưu loát hẳn lên.
“Ha ha ha ha… Không vội, không vội. Trần Lâm qua hỗ trợ đi con.”
“Dạ vâng, ông nội.”
Bên này lão Trần vừa lên tiếng đã thấy thanh niên tên Trần Lâm bước nhanh bước chân đi tới trước quầy hàng từ khi nào, anh chàng đang giúp đỡ cô gái trẻ cùng một chỗ thu thập bàn ghế. Khối này bày sạp vị trí xem như rất không tệ, ban ngày tiệm mì Nhiên Nhiên thu hồi rồi sau đó, chạng vạng tối nhà bọn họ Phở Trần Gia quầy ăn khuya liền sẽ ở chỗ này bày ra quầy hàng, hai nhà ở chung hòa hợp đã nhiều năm, quan hệ tự nhiên cũng không kém.
“Nhiên Nhiên, để anh là được.” Trần Lâm một bên phụ dọn dẹp một bên hướng cô gái trẻ lên tiếng.
Trông thấy Trần Lâm ân cần tới chuyển giúp băng ghế, cô gái nhỏ giọng nói:
“Anh Lâm bận bịu dọn ra mình quầy hàng chính là. Em thu thập cũng gần xong rồi.”
“Em cứ để anh. Sau này việc nặng nhọc cứ để anh làm!”
Trần Lâm nói xong mới cảm nhận được trong lời nói của mình có điều ám chỉ, lỗ tai nhất thời đỏ lên, liền nhìn qua cô gái khuôn mặt cũng đang đỏ rần, ấp úng nói:
“Nhiên Nhiên, anh… ý anh là… việc nặng như thu thập bàn ghế, tủ xe cứ để anh làm.”
Cô gái tỏ ra rất thẹn thùng chỉ “ừ” một tiếng rồi cuối đầu tiếp tục làm việc.
Nhìn thấy con gái mình động xuân tâm, Lục Văn bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về phía lão Trần cười cười.
Trần Húc thì tại chính mình trước xe gỗ cười lấy vuốt râu, hình như cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bất quá như nhớ đến cái gì, lão vội thu lại nụ cười, lắc đầu thở dài cảm thán:
“Nhiên Nhiên đứa nhỏ này rất tốt! Chỉ tiếc chúng ta Trần gia chưa hẳn có được phần này phúc!”
“Khụ… Khụ…”
Lục Văn thấy lão Trần nói như thế rồi động cơn ho thì vội chạy lại gần vỗ giúp ông lão phần lưng, rồi nói:
“Chú Trần đừng nói như vậy. Cháu cũng rất quý Trần Lâm! Nhà cháu cũng không có yêu cầu gì, miễn tụi nó hòa hợp với nhau là được. Đợi sau này Trần Lâm sự nghiệp ổn định, lại mua về căn nhà kia cũng không muộn.” Lục Văn như hiểu rõ tâm bệnh của hai ông cháu họ Trần nên lên tiếng an ủi. Nhưng thật ra, hắn lại không cho việc Trần Lâm nhất quyết mua lại căn nhà tổ là chuyện lớn, đàn ông có chí hướng như thế cũng là rất đáng quý rồi. Nhà họ Lục của hắn cũng không phải gì đó đại hộ, dĩ nhiên cũng không quan trọng việc môn đăng hộ đối.
“Ai…” Lão Trần than thở.
“Đều là tại ta không biết dạy con, để Trần Lâm cha hắn nghiện vào cờ bạc đến nỗi lén bán đi luôn cái nhà, làm cho Trần Lâm đứa nhỏ này phải bỏ lỡ việc học, đánh mất tương lai. Bây giờ, ban ngày hắn phải đi làm cái việc hướng dẫn viên gì đó, ban đêm lại phụ lão già này bán đồ ăn. Ngay cả yêu thích người ta hắn cũng tự ái mà không dám nói. Đều là tại ta!” Trần Húc một mặt buồn bã tự trách nói.
Phía trong, Trần Lâm vừa thu thập xong bàn ghế của quán mì, hắn nghe ông nội mình nói như vậy, tay bỗng cứng đờ, nhưng Trần Lâm cũng không nói cái gì mà quay qua tiếp tục dọn ra quầy hàng của nhà mình.
Lục Nhiên Nhiên biết tính tình của nam nhân mà nàng mến mộ, cho nên cô nàng cũng giữ yên lặng rồi tiến lên phụ Trần Lâm một tay, chỉ là ánh mắt Lục Nhiên Nhiên nhìn qua Trần Lâm toàn bộ đều là nhu tình.
Lục Văn cũng vội nói giúp vào:
“Chú Trần, mấy trăm ngành nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, không phải cứ học đại học, làm việc ở thành phố lớn mới là đường ra duy nhất. Lại nói, ngài không phải cũng lo thủ nghệ thất truyền sao, cháu cảm thấy lấy Trần Lâm hiện tại cũng rất tốt!”
“Liền là Lục Văn các ngươi những trưởng bối này thương hắn, mới nói như vậy. Suốt ngày làm công việc chân tay, thanh niên mới hai mươi bảy lại nhìn như ba mươi tuổi ra mặt, đến bây giờ còn chưa cưới vợ cho lão già này có chắt ẵm bồng. Còn việc kia, ta đã nghĩ thoáng. Chỉ cần cháu mình sống tốt, thân già này có xuống lỗ cũng yên tâm!”
Trần Lâm lỗ tai phi thường tốt, lập tức quay đầu phản bác một câu:
“Ông nội nói gì đấy. Ngài nhất định sống khỏe mạnh trăm tuổi. Cháu yêu thích công việc này, ở lại đây phát triển cũng rất tốt.”
Trước đây, Trần Lâm cùng cha và ông, bà nội sống chung trong một ngôi nhà lớn cách đây không xa ở địa phận huyện Tam Hiệp, Trần gia lại mở quán phở gia truyền ngon có tiếng trong vùng, khách hàng lúc nào cũng tấp nập nên kinh tế gia đình có thể nói là khá giả. Cách đây chín năm, cha của Trần Lâm, Trần Kiện Hành bỗng nhiên lại đem giấy tờ nhà cầm cho chủ bạc, chỉ để lại lá thư viết vài dòng chữ xin lỗi, rồi bỏ trốn mất dạng.
Nhà họ Trần phải bán tháo đồ đạc mới trả hết khoảng nợ còn lại của Trần Kiện Hành, bà nội của Trần Lâm cũng vì thế mà sinh bệnh q·ua đ·ời. Năm đó, Trần Lâm dự định đi thành phố Viễn Đông học lên đại học khi vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, cũng phải đành từ bỏ.
Từ đó, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống. Trần Lâm ban ngày làm hướng dẫn viên du lịch ở Long Vương Miếu, lúc rãnh rồi còn bán thêm một chút nhu yếu phẩm, quà lưu niệm. Ban đêm, hắn lại phụ giúp ông nội dựng lên quầy này phở gia truyền, trên vai lại gánh vác lấy trách nhiệm mua lại căn nhà cũ, vì sớm bước chân vào đời cho nên nhìn hắn khá chững chạc.
“Tiểu tử thúi, cháu đây là vì thân già ông nội mà bỏ học trường đại học, ở lại đây làm cái gì hướng dẫn viên, ông làm sao lại không biết.”
“Thôi không nhắc chuyện cũ nữa, nhanh dọn quán ra đi, đừng để khách tới vẫn chưa có chỗ ngồi. Tranh thủ đẩy tiếp xe mì về, cho ngươi chú Lục của ngươi cùng Nhiên Nhiên nghỉ ngơi.”
Trần Húc đang thuyết giáo cháu trai mình, đột nhiên một âm thanh từ chỗ gần truyền đến.
“Chủ quán, giờ này đã mở quán hay chưa? Bán cho một tô phở đặc biệt nha.”
Trước gian hàng mấy người đều nghe tiếng nhìn lại.
Trời chiều, ánh tà bị nơi xa kiến trúc che đậy, không biết khi nào thì đi tới hai người. Trong đó, một thiếu niên ăn mặc một thân quần jeans xanh, áo sơ mi trắng, giày thể thao đi phía trước, trên thân hắn quần áo sạch sẽ mới tinh, không nhiễm một hạt bụi; đi ở thiếu niên phía sau chừng một bước chân là một thanh niên nhìn lớn hơn hắn vài tuổi, ăn mặc cũng cùng thiếu niên tương tự, chỉ khác màu sắc và kiểu dáng, bên hong người thanh niên có đeo một cái túi gấm màu đen, ở trung tâm chiếc túi lại được thêu hình một giọt nước màu lam khá bắt mắt, hai người này chính là Diệp Thanh và Tiểu Lục Tử sau khi từ trong sơn động ra ngoài.
Dĩ nhiên là Tiểu Lục Tử mang Diệp Thanh độn thổ trở lại mặt đất. Qua Bạch điều tra, đường thủy bên dưới đầm nước quả thật có thông với sông Cái, nhưng Diệp Thanh còn là đi vào như nào thì trở ra như thế ấy cho an toàn. Sau đó, hắn và Tiểu Lục Tử một đường ‘cuốc bộ’ chầm chậm tiến về thị xã Hoa Tây, dù sao thời gian cũng còn thư thả.