Chương 20: Tiền Đồ Vô Lượng
Diệp Thanh theo không gian hệ thống lấy ra một cái túi gấm màu đen chỉ lớn chừng bàn tay, chính là Túi Linh Thú. Xuất phẩm từ hệ thống dĩ nhiên là tự động nhận chủ, không cần tiến hành luyện hóa.
Túi Linh Thú đồng dạng là không gian loại bảo vật, mà không gian bảo vật là không thể để vào không gian giới chỉ, nhưng không gian hệ thống lại có thể chứa được. Chỉ điều này cũng đủ nói lên sự nghịch thiên của hệ thống.
Túi Linh Thú cầm trên tay nhẹ như lông hồng, trung tâm được thêu hình một giọt nước màu lam. Diệp Thanh đem linh lực chậm rãi chìm vào, trong đó là một cái khá lớn không gian, phải hơn bốn ngàn mét vuông lớn nhỏ. Dùng Túi Linh Thú này để chứa có hơn trăm mét Bạch Giao lại có vẻ ‘g·iết gà dùng dao mổ trâu’.
Diệp Thanh quan trắc qua một phen, hết sức kinh ngạc, trong Túi Linh Thú lại tự thành một tiểu không gian, bao gồm đủ ngũ hành chi khí, nhưng tràn đầy và nồng đậm nhất là thủy linh khí, so với ngoại giới phải cao hơn rất rất nhiều lần. Bạch nếu được ở bên trong Túi Linh Thú tu hành, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn ở bên ngoài rất nhiều. Nhưng mà nghĩ tới việc mang theo một con đại xà kề kề bên người, Diệp Thanh còn là thôi được rồi.
Hắn tiện tay đem Túi Linh Thú ném cho Tiểu Lục Tử.
“Vật này cho ngươi, từ nay về sau nó sẽ do ngươi mang theo.” Diệp Thanh nhìn Tiểu Lục Tử, hắn chỉ vào Bạch nói.
“Cảm ơn chủ nhân.” Tiểu Lục Tử nhận lấy Túi Linh Thú vui vẻ nói.
Diệp Thanh gật đầu xong lại quay qua Bạch, giọng âm trầm nói:
“Tao biết linh trí mày khá cao, mày hẳn nhận ra tao là loài người, cũng nghe hiểu được tao nói cái gì.”
“Những lúc thả mày ra ngoài, nếu không được sự cho phép của tao hay Tiểu Lục Tử, mày không được phép t·ấn c·ông con người hay ăn thịt gia súc, gia cầm của người ta.”
Bạch nghe lời này thì vội ngoan ngoãn trả lời: “Phì… Phì…” (Vâng thưa chủ nhân. Bạch chỉ thích ăn linh thảo, đối với cái khác không có hứng thú.)
Diệp Thanh nghe Bạch nói vậy, khóe miệng liền xuất hiện vẻ cười cợt, hắn đưa tay vào trong người, thật ra là từ không gian hệ thống thản nhiên lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ.
Nắp bình vừa mở ra, xích quang chợt lóe, một viên đan dược được xích quang bao phủ từ trong bình bắn nhanh ra, tỏa ra ánh sáng khắp sơn động, sau cùng rơi vào Diệp Thanh trong tay.
Nhìn thấy hạt xích châu này, ánh mắt Bạch Giao nhất thời dại đi, cái mũi của nó dưới sự kích động chun lại một cái, chẽ ra cái lưỡi không ngừng thò thụt, trong miệng phát ra tiếng “Phì… Phì…” tựa hồ kích động dị thường.
“Xem ra là mày cũng cảm nhận được vật này đối với chính mày hữu hiệu. Vậy thì tốt! Dù gì mày cũng là tao khế ước thú, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, đan được trong bình này tao sẽ phân cho vài viên. Nguyên Huyết Đan này có tăng lên huyết mạch hiệu quả, đối với yêu thú, linh thú, linh trùng mang huyết mạch thần thú, có thể nói là đại tạo hóa.” Diệp Thanh nói xong, trong ánh mắt thèm nhỏ dãi của Bạch, đem xích đan thu hồi.
Bạch vẫn chăm chú nhìn không rời mắt, mãi đến khi Diệp Thanh đem xích quang bình ngọc thu hồi, nó mới bùi ngùi không bỏ ngừng cử động.
“Mày hiện tại huyết mạch Giao Long mỏng manh, tu vi còn kém, không cần nóng vội nhất thời. Đợi thời cơ đến, đan dược dĩ nhiên là cho mày. Dù gì tao với Tiểu Lục Tử cũng không thể dùng.” Diệp Thanh thấy Bạch có phần thất vọng, thì cho con rắn này rót canh gà an ủi.
“Phì…” (Tạ ơn chủ nhân!) Bạch lúc này mới vui vẻ trả lời.
“Cần gì truyền âm là được, không cần mở miệng nói, tao còn là nhìn chưa quen.” Diệp Thanh trừng Bạch một chút nói.
“Bạch đã biết, tạ ơn chủ nhân!” Lần này thì Bạch là truyền âm, nhưng nó không có tâm tình sa sút do bị ghét bỏ như trước, trong đầu nó bây giờ toàn là hưởng dụng xong xích đan sau đó tràng cảnh.
“Bạch vốn có Giao Long huyết mạch, còn có điều kiện nồng đậm linh khí trong Túi Linh Thú, nay lại có Nguyên Huyết Đan phụ trợ, ngày sau cũng là tiền đồ vô lượng!” Tiểu Lục Tử cũng cảm thán trong lòng.
Diệp Thanh nhìn qua Tiểu Lục Tử, dĩ nhiên cũng chấp nhận nó thuyết pháp, đối với bọn chúng gật gật đầu, rồi nói:
“Bạch, mày xuống dưới đầm nước, điều tra qua xem nó có nối liền với đường sông bên ngoài hay không? Có phát hiện gì thì lập tức báo về. Không cần bơi quá nhanh, tao cũng muốn nhìn một chút.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Bạch truyền âm rồi đuôi dài vẫy một cái hóa thành một đoàn bạch quang xông xuống đầm nước. Tiểu Lục Tử thì trở về bên cạnh Diệp Thanh chờ đợi.
Nhìn đoàn bạch quang xé màn nước mà đi, Diệp Thanh đột nhiên có chút chờ mong Bạch Giao ngày sau hoành không xuất thế tràng cảnh.
Thông qua Bạch tầm nhìn, Diệp Thanh phát hiện phía dưới mạch nước ngầm khá rộng, cực kỳ sạch sẽ, dòng nước chảy xiết, lại có nhiều đường rẽ lên trên, nên gọi là sông ngầm thì đúng hơn. Qua Bạch Giao ký ức, Diệp Thanh có thể xác định dưới này là có thủy lộ thông ra bên ngoài, nhưng khoảng cách bao xa và thông hướng đi nơi nào thì cần chờ xác định.
Diệp Thanh nhìn qua trên tay đồng hồ Rado, kim báo đã điểm bốn giờ ba mươi phút. Hắn còn có thể lang thang bên ngoài gần hai giờ, sau đó thì nên có mặt ở nhà.
Diệp Thanh điều ra bảng hệ thống xem xét.
[Tính danh: Diệp Thanh]
[Tuổi thọ: 15/116 tuổi]
[Chủng tộc: Phàm Nhân]
[Tu vi: Luyện Khí tầng sáu viên mãn]
[Công pháp: Trường Sinh Công quyển một, Thanh Đế Trường Sinh Thể quyển một]
[Pháp thuật: Trì Dũ thuật, Linh Vũ thuật, Ất Mộc Linh thuật, Hư Mộc Linh Thuẫn, Mộc Lâm Sát, Linh Lực Đạn Chỉ, Thanh Khiết thuật, Hộ Thể Linh Y thuật, Chướng Nhãn pháp, Viễn Mục thuật, Thính thuật, Cách Âm thuật, Chỉ Lộ thuật, Khu Trùng thuật, Thiểm Quang thuật, Phong Nhận thuật, Hỏa Cầu thuật, Thủy Tiễn thuật, Quy Tức thuật, Liễm Tức thuật, Truy Tung thuật, Phá Tà thuật, Vân Vũ thuật, Truyền Âm thuật, Ngự Vật thuật, Ngự Phong thuật, Thấu Thị thuật, Băng Sương Hàn Thuẫn, Chưởng Tâm Lôi, Kim Quang Hộ Thân thuật, Ẩn Thân thuật, Nh·iếp Tâm thuật, Sưu Hồn thuật, Hỏa Đạn thuật]
[Kỹ năng: Ma Linh Thiểm thân pháp, Du Long kiếm pháp]
[Bí pháp: Ngự Linh Quyết]
[Thần thông: không]
[Trang bị: Thanh Thiên Huyền Y - cực phẩm pháp khí, Nghịch Thủy Hàn - cực phẩm pháp khí, Ngự Phong Hài - cực phẩm pháp khí, Khốn Ma Trạc - cực phẩm pháp khí]
[Khế ước: Tiên Thiên Linh Quỷ - Tiểu Lục Tử - tu vi: Luyện Khí tầng sáu viên mãn, Thủy Giao - Bạch - tu vi: Luyện Khí tầng chín sơ kỳ]
[Linh căn: mộc, thủy, hỏa, lôi, ám linh căn]
[Tư chất: đỉnh cấp, kiếm đạo ngộ tính đỉnh cấp, thân pháp tư chất đỉnh cấp]
Nhìn qua thuộc tính bảng, Diệp Thanh ánh mắt lấp lóe suy nghĩ.
“Ban đầu, ta dự định trải qua vài năm nhập phàm, nhưng người tính không bằng trời tính. Bất tri bất giác, ta chỉ thiếu chút nữa thì đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.”
“Đi tới đâu hay tới đó vậy, trên đời nào có chuyện lưỡng toàn.”
Diệp Thanh nhìn qua bảng thông tin liệt biểu thấy bản thân thọ mệnh lại tăng thêm mười hai năm, tâm tình vui vẻ, sau đó, hắn tiếp tục xem tiếp hình ảnh Bạch truyền về.
Lúc này ở khu vực chợ Cầu Kè, Lê Ngọc Liên đang tổng kết thu nhập hôm nay. Cô Út phụ việc sau khi thu dọn xong quán đã ra về, Diệp Bình trước đó nữa đã chạy đi đánh Bida, chờ đến giờ tan trường, hắn sẽ đến lớp mầm non rước Diệp Hồng Mai.
Lê Ngọc Liên nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian đã tiếp cận mười bảy giờ mười lăm, nàng lại nhìn ra dòng người tấp nập qua lại bên ngoài. Thời điểm này là buổi chiều công nhân tan làm, khách đi chợ đa phần là tranh thủ nhanh chóng mua sắm thực phẩm về nấu cơm tối. Lê Ngọc Liên nhớ tới con trai đang trên đường về, nàng tăng thêm tốc độ kiểm kê, sau đó cũng hòa vào dòng người bắt đầu mua sắm thực phẩm về làm cơm tối cho cả nhà.