Thanh Ảnh

Chương 26: Tổn thương lẫn nhau




Ngày hôm sau, lúc Thanh Thương mang bát thuốc tới, Lạc Thừa Ảnh vẫn đang cuộn mình nằm trong giường như trước. Thanh Thương đi tới ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trọng lượng cả người hắn đều dồn vào tay y, Thanh Thương thầm nghĩ một tiếng "không ổn", hóa ra Lạc Thừa Ảnh vậy mà đau đến ngất đi. Hắn vốn đã trắng, nay lại càng tái nhợt không chút huyết sắc, mồ hôi ướt sũng, chỉ có đôi môi là khô khốc, thậm chí có chỗ còn nứt ra, chẳng biết có phải do nhịn đau mà cắn hay không.

Thanh Thương vội vàng cho người gọi Lạc Phong đến, bản thân múc nước ấm vào bồn, giúp Lạc Thừa Ảnh lau mồ hôi. Dường như cảm thấy dễ chịu hơn, Lạc Thừa Ảnh mới nhẹ thở ra một hơi, trong làn sương bao phủ thấp giọng nỉ non.

"A... ưm... Đau... đau quá..." Lạc Thừa Ảnh cau mày, y bắt đầu vùng vẫy, xem Thanh Thương như phao cứu sinh mà túm lấy.

"A Thanh ... Thanh Thương... Thanh..."

Thanh Thương vốn còn đang giúp hắn lau mồ hôi, bỗng nhiên nghe thấy Lạc Thừa Ảnh gọi tên mình, gọi trong vô thức, lại vẫn tha thiết như vậy. Trong lúc hắn thống khổ, tựa như cầm một cọng rơm cứu mạng duy nhất, không ngừng gọi tên y. Tâm Thanh Thương rối loạn, rõ ràng là yêu nhau, rõ ràng vẫn ở bên nhau, nhưng lại phải phân rõ giới hạn... Ngươi không thể tiêu sái, ta cũng không thể trái ý ngươi, chúng ta cứ như vậy đâm đầu vào tử lộ, cứ tiến về phía trước, nếu không quay đầu lại, chỉ có thể đánh liều mà tiến lên, mặc cho đầu rơi máu chảy.

Nếu không phải sợ ngươi đau khổ, ta tình nguyện đập đầu mà chết, mọi chuyện coi như kết thúc...

Lạc Thừa Ảnh vẫn hôn mê như cũ, tình cảnh trong mộng khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn mơ thấy một mình hắn đang sinh, rất đau, vô luận hắn cố gắng ra sao đứa nhỏ vẫn không chịu ra. Hai chân hắn mở lớn, hai tay bám vào thành giường, móng tay để lại từng vết xước, nhưng đứa nhỏ lại chẳng có chút động tĩnh gì, đau quá... thật sự là rất đau... Hắn muốn có người bên cạnh giữ hắn, hắn muốn cùn Thanh Thương vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng, khi giáo chủ sinh, đều phải một thân một mình, người nhìn trộm giáo chủ khi sinh, sẽ phạm phải tội chết.

Giáo quy như thép bày ra trước mắt, hắn chỉ có thể tự mình chống chọi. Hơn mười năm, không ai biết lúc hắn sinh đã cô đơn và sợ hãi bao nhiêu...

"Đau quá... Sinh... không được..."

Lạc Thừa Ảnh trong mộng dùng sức, đứa nhỏ lại giống như đối nghich với hắn. Trong lúc sợ hãi hắn nhìn thấy Thanh Thương, lập tức muốn bắt lấy y, lớn tiếng gọi y ở lại, chính là, Thanh Thương dường như không nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút, rồi lập tức xoay người rời đi. Lạc Thừa Ảnh cố gắng gọi, thậm chí đáng thương cầu khẩn y, nhưng Thanh Thương vẫn đi quyết tuyệt như vậy, tựa như không nhìn thấy hắn.

"Thanh... Thanh Thương... đừng, đừng mà... không..."

Lạc Thừa Ảnh cố mở mắt, hắn biết đó không phải là thật, nhưng hai mắt giống như đè nặng, cố thế nào cũng không thể mở được ra.

Lạc Thừa Ảnh càng sốt ruột, mồ hôi trên mặt lại càng nhiều. Thanh Thương thấy vậy liền đau lòng, lấy khăn ấm không ngừng lau mặt cho hắn, ôm hắn vào lòng, "Giáo chủ, thuộc hạ ở đây, giáo chủ mau tỉnh lại..."

"A..." Lạc Thừa Ảnh lại thấp giọng rên rỉ, sau đó dần dần không còn âm thanh, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại ngay trước mặt, thần trí tựa hồ vẫn còn chưa tỉnh táo, nhất thời giật mình không thốt nên lời. Trong mộng, hắn cuối cùng cũng sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng một lúc sau, đứa nhỏ cũng không khóc, vừa sinh ra đã chết yểu... công lực bị phế, cũng không thấy Thanh Thương đâu. Chỉ có mình hắn một kẻ hấp hối sắp chết, nằm ở trên giường, cả người đều hư thoát, mất hết hi vọng.

Cảnh tượng trong mơ thật đáng sợ, mở mắt ra, Thanh Thương vẫn ở đây, hắn không dám tin mà lấy tay sờ mặt y, là ấm, là chân thật, sau đó cúi đầu nhìn xuống bụng mình, vẫn như trước, lúc này mới an tâm, đứa nhỏ không có việc gì.

Đột nhiên, Lạc Thừa Ảnh mắt đỏ hoe, thanh âm cũng trở nên run rẩy, "Thanh Thương, đừng bỏ rơi ta..." Vùi đầu vào trong lòng Thanh Thương, nước mắt liền không thể khống chế lã chã tuôn rơi, ủy khuất tựa như một tiểu hài tử bị mất đi món đồ mà nó yêu thương nhất.

"Giáo chủ yên tâm, Thanh Thương sẽ vĩnh viễn ở bên ngài, mãi mãi là như vậy." Nhẹ nhàng vỗ lưng người nọ, dỗ dành hắn, nói ra lời thề một đời với hắn.

Lúc Lạc Phong bước vào phòng, thấy chính là tình cảnh như vậy, Lạc Thừa Ảnh nằm trong lòng Thanh Thương, cúi đầu nức nở, vẻ mặt Thanh Thương lúc đó là thống khổ cùng thương tiếc. Kì thực, Lạc Phong tâm tư tinh tế đã sớm nhận ra quan hệ của hai người có chút không bình thường, không nhất định là "gian tình", nhưng chắc chắn là có điều gì đó. Thân là thần y của Lạc Lam thánh giáo, chuyên môn phụ trách khi giáo chủ mang thai và chữa bệnh, vài thập niên qua lão nhìn thấy không ít, nghe cũng không ít, cũng biết không ít điều. Tiền nhiệm giáo chủ Lạc Phác Ngọc cùng tiền nhiệm cận thị Tiếu Di, chính là điển hình của việc hữu duyên vô phân, sự ẩn nhẫn và thoái nhượng trong chuyện tình cảm của Tiếu Di cũng theo đó mà chết. Lão đều thấy rõ, nhưng loại chuyện này, cũng chỉ có thể thấy mà thôi, vô luận là giáo quy hay thân phận, lão cũng chỉ có thể là người ngoài. Cho dù cảm thấy tiếc cho hai người kia, nhưng lão có thể làm được gì chứ?

Không biết là trùng hợp hay nghiệt duyên, Lạc Thừa Ảnh và Thanh Thương lại trở thành một đôi oan gia. Thanh Thương tuy rằng cực kì tiến tới, nhưng Lạc Thừa Ảnh lại... Mọi người đều nói, Lạc Thừa Ảnh là người thích hợp nhất để làm giáo chủ, quả thực đúng là không ngoa. Về phương diện năng lực là không cần nói, nếu đơn thuần nói về mặt tình cảm, Lạc Thừa Ảnh đối với việc này không quá để tâm, hơn nữa theo lời dặn của trưởng bối cùng với trách nhiệm của một giáo chủ, vô luận Thanh Thương làm gì, trong lòng ra sao, Lạc Thừa Ảnh đều có thể án binh bất động. Cái gọi là vung tuệ kiếm chém tơ tình, quả thật không ai có thể làm tốt ơn Lạc Thừa Ảnh. Nhưng cho dù kiên cường đến mức nào thì con người cũng có lúc yếu đuối, nhất là Lạc Thừa Ảnh, cao cao tại thượng không gì không làm được, nhưng cũng là người cô độc nhất. Y cũng có chút hối hận đối với quyết định lúc trước của Lạc Thừa Ảnh, đứa nhỏ thứ mười này không nên có sớm như vậy, thời điểm khó khăn lại gặp phải một loạt sự tình, đầu tiên là nước ối quá nhiều gây hại cho cơ thể, ngay sau đó là động thai khí, và bị người đánh lén làm cho sinh non mới là đả kích trí mạng, luyện Ngô Thiên Quyết tối kị sinh non, huống chi Lạc Thừa Ảnh còn từng sử dụng Ngô Thiên Quyết khi chưa hoàn thiện, tất cả đều tổn hại lớn tới thân thể y. Bản thân nỗ lực hết mình để giữ thai, nhưng cũng không chắc cuối cùng có thể khiến Lạc Thừa Ảnh bình an vô sự hay không.

"Ai..."

Lạc Phong cúi đầu thở dài, hai người kia qua mấy ngày nữa, không biết là sinh ly hay tử biệt đây... Cảm khái một hồi, đáy lòng cũng có chút oán trách võ công kì quái của Lạc Lam thánh giáo và giáo quy ở đây, nhưng là sự thật đã định, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, quả là tạo hóa trêu ngươi...

Lạc Phong lại một lần nữa khám bệnh cho Lạc Thừa Ảnh, thai nhi tạm thời không có vấn đề gì, vị trí cũng ổn, nhưng thân thể Lạc Thừa Ảnh không những không có gì khởi sắc, lại bị gây sức ép nên ngày càng suy yếu. Thanh Thương tràn ngập kì vọng nhìn Lạc Phong, lại chỉ thấy Lạc Phong lắc lắc đầu, một lần nữa tâm lại rơi xuống đáy vực.

"Lạc tiên sinh, hôm nay giáo chủ đau tới hôn mê, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?"

"Ai..." Lạc Phong vuốt vuốt râu, "Giáo chủ bây giờ ngoại trừ phải kiên trì, quả thật không còn cách nào khác... Hiện tại thai nhi đã đến tình huống vẫn có thể duy trì, nếu có thể chống đỡ là tốt. Thuộc hạ chính là lo lắng giáo chủ trong lúc này, nước ối vỡ sớm, công lực liền ngưng hẳn, như vậy, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên thỉnh giáo chủ kiên trì nốt vài ngày."

"Mấy ngày? Nói thì dễ..." Thanh Thương nhỏ giọng nói.

"Thanh Thương, không được vô lễ với Lạc tiên sinh!" Lạc Thừa Ảnh nghiêm khắc liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói.

Thanh Thương mặt đỏ lên, cúi đầu, "Lạc tiên sinh thứ lỗi, Thanh Thương cũng không có ý bất kính. Chỉ là..."

"Ta đều hiểu được. Chịu tội như vậy, quả thật khó cho giáo chủ..."

Lạc Thừa Ảnh thấy hai người một già một trẻ đều lo lắng, trong lòng cũng không thoải mái, khoát tay, "Được rồi, đừng nhăn mặt nữa. Chỉ còn mười ngày, bổn tọa chịu đựng đươc. Ban ngày có dược vật chống đỡ, cũng không qua khó chịu, tới buổi tối, nhịn một chút liền qua, Lạc tiên sinh trở về thôi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi, có việc bổn tọa sẽ nói Thanh Thương tìm ngươi.

Nhịn một chút liền qua... Thanh Thương trong lòng nghĩ về lời hắn nói, nếu dễ dàng như vậy, lại có thể hôn mê đến thần chí không rõ sao? Y hận mình không thể thay hắn chịu tội... Lúc hắn thống khổ nhất lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

"Vâng, giáo chủ bảo trọng, thuộc hạ xin cáo lui." Lạc Phong chắp tay hành lễ, Thanh Thương theo thường lệ tiễn hắn. Lạc Phong do dự một hồi, cuối cùng cũng không nói cho Thanh Thương biết dù cho Lạc Thừa Ảnh có thể chống đỡ đến ngày sinh sản, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh. Hai người kia đã chịu nhiều đau khổ, hiện giờ để cho bọn họ quý trọng thời gian ngắn ngủi này đi.

Lạc Thừa Ảnh nhớ tới tình cảnh trong mơ, còn có lúc thất thố sau khi tỉnh lại, nhất thời hối hận. Ngày hôm đó đã cùng Thanh Thương nói rõ ràng, thế nhưng ... loại chuyện này, sớm nên chặt đứt hy vọng mới là tốt nhất. Nếu không cứ dây dưa không dứt, đối với ai cũng không tốt.

Quả nhiên, sau khi trở lại chuyện thứ nhất Thanh Thương cầu khẩn chính là có thể lưu lại buổi tối để chiếu cố hắn, Lạc Thừa Ảnh không tự chủ được tim đập lợi hại, nhẫn nhịn, nhưng vẫn là cự tuyệt.

"Thanh Thương, bổn tọa vừa rồi gặp ác mộng, cho nên... Có chút thất thố, hy vọng ngươi đừng nghĩ nhiều..."

Thanh Thương ngẩn ra, ta nghĩ nhiều? Vì cái gì ngươi luôn không chịu thừa nhận? Sự thật rõ ràng như vậy, ngươi lại nói là giả. Vừa rồi còn ỷ lại vào y, hiện giờ lại giống như không có quan hệ gì với mình, Thanh Thương cười khổ, chưa từng phát hiện, công phu nói dối của Lạc Thừa Ảnh lại tốt như vậy, đối với chuyện mình đã làm lại thề thốt phủ nhận. Xem ra, hắn thật sự muốn quyết tâm phân rõ giới hạn với mình.

"Giáo củ, thuộc hạ không nghĩ nhiều, chỉ muốn lưu lại, cũng là tận trách với nghĩa vụ của bản thân."

Đây chính là đáp án Lạc Thừa Ảnh muốn, nhưng lúc nghe y nói "không nghĩ nhiều", trong lòng giống như bị kim đâm nhói một chút, y chết tâm rồi sao? Quả nhiên, trong tiềm thức vẫn hy vọng y có thể để ý đến mình, yêu mình, nói cách khác, hắn chưa bao giờ muốn Thanh Thương đối đãi với hắn chỉ đơn thuần là giáo chủ.

"Không cần, một mình bổn tọa, có thể... Đi ra ngoài đi, bổn tọa muốn luyện công."

Nhìn thấy bóng lưng ảm đạm của y khi rời đi, trong lòng đau quá, hắn nghĩ thầm, đây là điều mình muốn đó sao? Đoạn tuyệt thì nên quyết tuyệt, loại đau lòng này, đau một lần rồi sẽ tốt lên thôi? Lạc Thừa Ảnh thầm nghĩ, lại không biết được, loại ràng buộc này đối với Thanh Thương chính là cả đời.

Cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại, hai tay Thanh Thương lạnh lẽo, còn không nhịn được mà phát run, "Thừa Ảnh, ngươi nhẫn tâm như vậy sao..."