Thanh Ảnh

Chương 25: Tiểu Ảnh tâm sự với Thanh Thương




Lạc Thừa Ảnh nâng bàn tay huyết nhục mơ hồ kia đặt trong lòng bàn tay mình, nửa ngày không nói lên lời, vết thương kia tựa như khắc vào trong lòng hắn. Đêm qua y đứng ở ngoài cửa, mang tâm trạng lo lắng cùng bất lực đến thế nào mới có thể dùng loại phương thức này để phát tiết? Mấy ngày qua, bản thân chịu tội, Thanh Thương khẳng định cũng không kém, vậy mà mình còn lạnh lùng với y... Suy cho cùng, có phải hắn đã sai không?

Lạc Thừa Ảnh còn đang suy nghĩ, Thanh Thương đã rút tay lại, cười một cách cứng ngắc: "Giáo chủ, mau dùng dược, nguội sẽ không có tác dụng. Đây..." Nâng bàn tay bị thương của mình lên, tỏ vẻ ngượng ngùng, "Để giáo chủ chê cười, tối hôm qua đi mao xí, không mang đèn nên bị ngã."

Muốn lừa ta sao? Ngươi cho là vài câu nói dối qua loa như vậy có thể lừa ta được sao... Mười năm, những lần ngươi bị thương, ngươi nghĩ rằng ta không biết? Mấy tháng trước ngươi mạo hiểm tính mạng lấy về thảo dược an thai kia, ngươi nghĩ rằng ta cũng không biết sao?... Ta phải làm gì để báo đáp ngươi mới tốt đây. Thà rằng ngươi đối với ta bình thường, còn hơn hiện tại nóng ruột bất an không ngừng, cho dù có tình ý, lại không thể nói ra.

"Thanh Thương, cảm ơn ngươi."

Lạc Thừa Ảnh uống thuốc, Thanh Thương đỡ hắn nằm lên giường, lúc y chuẩn bị rời đi liền nắm lấy tay y. Thanh Thương sửng sốt, nghĩ có lẽ hắn muốn cùng mình nói chuyện một lát, nhưng y biết, đó là giấc mộng y sẽ không bao giờ có được. Lại rút tay về, giúp Lạc Thừa Ảnh chỉnh lại chăn, "Giáo chủ quá lời, đây là chức trách của thuộc hạ. Tối hôm qua đã mệt mỏi, hiện tại mau nghỉ ngơi thôi."

Lạc Thừa Ảnh hiểu, hắn đã làm tổn thương Thanh Thương, bởi vì hắn kháng cự, đã tổn thương tâm y. Không thể nói rõ ràng khúc mắc tình cảm của mình, Lạc Thừa Ảnh phát giác bản thân quả thật bất lực. Hắn thân là giáo chủ đứng đầu một giáo, có võ công và quyền thế cao cường nhưng đâu có ích chi? Hiện giờ ngay cả người mà bản thân yêu cũng không thể trân trọng...

Hắn từng đọc được một câu chuyện chuyện về hai người yêu nhau, liền dứt bỏ hết trách nhiệm cùng nhau chạy trốn, nhưng là... hắn không làm được, trên người có quá nhiều trách nhiệm, còn có bao ước mơ chưa thể thực hiện.

Hiện giờ Lạc Lam thánh giáo đang bị các phái trong võ lâm nhìn chằm chằm, thử hỏi làm sao có thể vứt bỏ trách nhiệm này cùng Thanh Thương tiêu dao thiên ngoại? Một người không thể có quá nhiều thứ, nhưng việc lựa chọn lại luôn thật khó khăn, chủ động buông tay sẽ không làm y thống khổ, biết ngươi yêu ta, vậy là đủ rồi.

Lạc Thừa Ảnh đặt tay lên bụng, đây là đứa nhỏ của hai người... Nghĩ đến ngũ ca Lạc Long Uyên vì người mình yêu mà không màng sống chết, mà bản thân đã sinh chín đứa nhỏ, hiện giờ đứa nhỏ trong bụng này cũng sắp ra đời, có lẽ cũng là đền bù cho y một chút...

Thanh Thương cảm thấy mình có lẽ đã sai, nếu hôm đó y không nhất thời xúc động không nghe theo cảm tính, không nói những lời đã giấu kín trong lòng suốt bao năm ra, thì hiện giờ mọi chuyện có thể đã khác. Ít nhất, Lạc Thừa Ảnh vẫn sẽ ỷ lại vào y, vẫn để mình chiếu cố cho hắn, bây giờ lại giống như người dưng, không phải đều do y gây nên sao? Quả nhiên đều là tự mình đa tình, Lạc Thừa Ảnh là người như thế nào y đã sớm biết, trong lòng người đó, ngoại trừ Lạc Lam thánh giáo ra, thì không còn gì khác. Bản thân có thể khiến hắn coi trọng, đã không phải là điều đơn giản, thế nhưng y vẫn si tâm vọng tưởng quá nhiều, Thanh Thương a Thanh Thương, ngươi thật là... không biết tự lượng sức mình a...

Quay lưng lại với hắn, nghĩ muốn rời đi nhưng không cách nào nhấc chân, do dự một hồi, Thanh Thương dọn dẹp lại căn phòng. Dù sao cũng phải tìm một việc gì đó để làm, nếu không thì làm sao để ở lại?

"Thanh Thương, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Vốn tưởng rằng hắn đã ngủ, Thanh Thương nghe thấy tiếng gọi chợt sửng sốt, dừng lại việc đang làm rồi đi về phía hắn."Giáo chủ phân phó."

Lạc Thừa Ảnh lấy tay xoa bụng, cười nhẹ, Thanh Thương nhìn nụ cười kia, cả thế giới giống như không tồn tại.

"Thanh Thương, nếu như ta có thể sinh hạ đứa nhỏ này, ta giao đứa nhỏ cho ngươi nuôi nấng, ngươi có bằng lòng hay không?"

"..." Đây là... Đây là có ý gì...

Trước giờ đứa nhỏ của giáo chủ đều ở Sơ Niên Uyển có bà vú riêng nuôi nấng, có sự phụ riêng dạy dỗ, mà lần này Lạc Thừa Ảnh lại để cho y tự mình nuôi nấng đứa nhỏ này, đây... Đến cùng là có ý gì...

"Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý rồi." Lạc Thừa Ảnh lại cười, cười đến giống như cái gì cũng không thừm để ý, "Thế nhưng nuôi nấng đứa nhỏ cũng không phải chuyện gì dễ dàng, ngươi liệu có chịu khổ..."

"Giáo chủ..." Lời Lạc Thừa Ảnh nó hôm nay, thật sự rất khác thường.

"Bất quá, nếu lần này ta xảy ra chuyện, ngươi có thể không nuôi đứa nhỏ này được, nhưng ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt," Lạc Thừa Ảnh nói xong, giống như hống tiểu hài tử cùng Thanh Thương thương lượng, "Ta sẽ để chín đứa nhỏ kia gọi ngươi là phụ thân, tẫn hiếu với ngươi, được không?"

Thanh Thương rốt cuộc cũng hiểu hắn có ý gì, ngắn ngủi vài ngày, Lạc Thừa Ảnh không chỉ một lần nhắc tới việc sau khi sinh đứa nhỏ hắn sẽ không còn sống.

"Giáo chủ, ngài nói bậy bạ gì vậy, ngài sẽ không có việc gì, chắc chắn sẽ không sao hết! Thuộc hạ cái gì cũng không cần, chỉ cần giáo chủ bình an, thuộc hạ đã thấy thỏa mãn, thỉnh giáo chủ lần sau đừng nói những lời như vậy..." Thanh Thương kích động hai bước liền tới bên giường, cầm lấy góc chăn của Lạc Thừa Ảnh, khẩn cầu hắn, Lạc Thừa Ảnh giống như cái gì cũng không sao cả, khiến y sợ hãi vô cùng.

Lạc Thừa Ảnh có chút thương tiếc sờ trán Thanh Thương, "Làm sao lại giống tiểu hài tử như vậy, làm sao ta yên tâm được? Ta nhớ rõ, ngươi còn lớn tuổi hơn ta..."

"Vâng, thuộc hạ hơn giáo chủ năm tuổi."

"Đúng vậy, ta nhớ rõ. Ta còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt..."

"Giáo chủ, đừng... Đừng nói nữa... Thuộc hạ thề, nhất định có thể đảm bảo giáo chủ bình an!" Thanh Thương lắc đầu thật mạnh, đánh gãy lời nói Lạc Thừa Ảnh.

"Ta biết, ngươi quan tâm ta, ta cũng vậy..." Lạc Thừa Ảnh thở dài, ánh mắt thẫn thờ nhìn đỉnh giường.

Ngươi cũng như vậy... Ngươi cũng yêu ta sao...

"Đây là lời nói thật, lúc này, ta thật sự không chắc, khi làm việc, phòng ngừa không phải tốt hơn sao?" Thanh Thương vừa muốn ngắt lời, lại bị Lạc Thừa Ảnh thủ thế ngăn lại, "Nghe ta nói hết đã, ngươi cái gì cung tốt, chỉ là làm việc hay xúc động, về sau nhất định phải sửa chữa."

Thanh Thương gật gật đầu.

"Ta quả thật rất không yên tâm về ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn là cận thị của giáo chủ, dù ta có mất, toàn bộ trong giáo cũng không ai dám gây khó dễ cho ngươi. Nhưng là..." Lạc Thừa Ảnh dừng lại một lúc, nhắm mắt một lúc rồi mở ra, giống như hạ quyết tâm, "Tâm ý của ngươi, ta hiểu được, chỉ tiếc... Ta không thể cho ngươi cái gì... Giáo quy như núi, có một số việc ngay cả giáo chủ là ta cũng không thể khư khư cố chấp, ngươi hiểu không?"

"Được." Thanh Thương gật đầu, chờ Lạc Thừa Ảnh nói tiếp.

"Mấy đứa nhỏ đều là con của hai chúng ta, mặc kệ những người khác có thừa nhận hay không, cũng không thể phủ nhận sự thật này, đúng không?" Lạc Thừa Ảnh nói tới đây, tay liền xoa bụng, bộ dáng tươi cười, rất là hạnh phúc. Thanh Thương trong lòng ẩn nhẫn, Lạc Thừa Ảnh đã thừa nhận, đứa nhỏ là của hai bọn họ, không ai có thể thể chối cãi...

"Cho nên, một khi ta không qua khỏi... Ta sẽ truyền lệnh xuống, lệnh cho trưởng tử Lạc Nham tiếp nhận chức vụ giáo chủ, ngươi là cha của giáo chủ, sẽ thay ta hưởng hết hiếu đạo của con cháu. Đây chính là vinh quang, ngươi không thể không nhận."

"Giáo chủ..." Thừa Ảnh, ta cũng không phải không muốn nhận, nhưng ta chỉ muốn người, chỉ cần ngươi bình an, cho dù kiếp này không gặp lại ta cũng cam tâm tình nguyện...

"Thanh Thương, thực xin lỗi... Ta nợ ngươi, cũng chỉ đành báo đáp như vậy..." Lạc Thừa Ảnh mất mác nói, trong lòng hắn rõ ràng, cho dù mình cho Thanh Thương cái gì, cũng đều vô ịch, chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể bù đắp được phần nào cái mà y đã mất.

"Mệnh lệnh của giáo chủ, thuộc hạ chỉ có thể nghe theo. Nhưng... thuộc hạ thề với trời, chỉ cần Thanh Thương còn sống một ngày, nhất định sẽ bảo hộ giáo chủ bình an!" Thanh Thương giơ tay phải lên trời, lời thề son sắt, những lúc thấy y như vậy, Lạc Thừa Ảnh luôn có thể cảm thấy được an ủi.

"Ta hiểu, ta đều hiểu được... Thiên ý trêu ngươi, rất nhiều chuyện chúng ta không thể biết trước. Ngươi đáp ứng ta, nếu như ta có chuyện, ngàn vạn lần không được xằng bậy, ngàn vạn lần không thể không quý trọng bản thân mình."

Ngươi rốt cuộc có hiểu không? Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ cùng đi với ngươi. Đúng vậy, một ngày không có ngươi, làm sao ta sống nổi...

"Thuộc hạ tuân mệnh." Thanh Thương cúi đầu đáp lời, tâm tư của y sao có thể đơn giản như vậy. Nếu... nếu như có một ngày như vậy, ta vì ngươi mà tự tử, chẳng lẽ ngươi còn có thể đuổi ta về từ địa phủ sao?

"Ai... Sớm biết có ngày hôm nay, đã không cho ngươi làm cận thị giáo chủ, vậy mới là tốt nhất..."

Lạc Thừa Ảnh bất giác thốt ra một câu, rồi ngủ mất. Nhưng hắn không biết, so với tâm tư cẩn thận của Thanh Thương, hắn còn kém xa. Ngắm nhìn thụy nhan của Lạc Thừa Ảnh, cái gì gọi là trắng noãn như tuyết, cái gì là kinh vi thiên nhân, gần trong gang tấc mà cách xa cả bầu trời... Khuôn mặt ấy mình còn có thể vuốt ve trong bao lâu...

Sau khi Lạc Thừa Ảnh tỉnh lại, lại tiếp tục vận công. Sau đó như thường lệ Thanh Thương theo giúp hắn thay quần áo, ăn cơm trưa, Lạc Thừa Ảnh kiên quyết muốn thẩm vấn Vạn Giai Thông, Thanh Thương cố gắng ngăn cản, cuối cùng không được. Theo lời Lạc Thừa Ảnh nói, đây là nội gian đầu tiên của Lạc Lam thánh giáo, nếu là ra tay với hắn, theo lý mà nói cũng phải để hán giải quyết. Không còn cách nào, Thanh Thương chỉ có thể ôm Lạc Thừa Ảnh vào hình phòng, hiện giờ Lạc Thừa Ảnh không thể ngồi lâu, chỉ có thể sai người mang ghế dưa vào. Trước mặt phản đồ, Lạc Thừa Ảnh bày ra một tư thái của một giáo chủ, nhưng cũng vì vậy, bụng phía trước gây trở ngại, không chỉ nặng nề, mà còn khiến người ta phát hoảng.

Vạn Giai Thông bị Thanh Thương đánh gãy kinh mạch toàn thân, hơn nữa lại ở trong lao tù, hiện giờ xụi lơ ngã xuống đất, đối với tội trạng của mình cũng thẳng thắn nhận. Quả thật là trước đây Vạn Thiết Lam phái hắn đến Lạc Lam thánh giáo nằm vùng, ý đồ muốn tìm bí mật của môn phái, để có thể ngồi vào vị trí minh chủ. Sau khi tứ đại trưởng lão thẩm vấn xọng, chờ Lạc Thừa Ảnh lên tiếng sẽ tử hình, không nghĩ tới Lạc Thừa Ảnh lại tự mình tới đây.

Vạn Giai Thông cũng rất có cốt khí, nhìn nam nhân mang thai trước mắt này, biết cái chết gần kề, vẫn như trước cười to: "Hừ! Yêu quái mang thai! Muốn làm gì thì làm đi!"

"Câm miệng!" Lạc Thừa Ảnh còn chưa nói, Thanh Thương đã xông tới, vả miệng Vạn Giai Thông khiến hắn răng rơi đầy đất, nhất thời máu trong miệng theo đó mà chảy ra. Bất quá lúc này, hắn không quan tâm gì hết, cười lớn, "Ha ha ha! Dù sao cũng phải chết, ta lại càng phải nói! Ngươi dám làm sao không dám nhận? Đồ yêu quái nam nhân thiếu thao! Xứng đáng không sinh được! Xứng đáng bị tiểu yêu quái trong bụng nghẹn chết! A a!!!"

Thanh Thương cuối cùng không chịu nổi, ra tay dạy dỗ hắn, đối phương không ngừng hộc máu, nhưng vẫn cười to.

"Dừng tay!" Lạc Thừa Ảnh lạnh lùng mở miệng, "Bất kì ai vũ nhục người trong Lạc Lam thánh giáo, sẽ không được chết tử tế. Lăng trì hắn cho ta, còn đồng lõa của hắn, tiên thi ba ngày!"

"Tuân lệnh." Bạch Hổ trưởng lão ở bên cạnh chắp tay, phân phó thuộc hạ đem tên này xuống, hắn vừa đi vừa không ngừng la hét, Bạch Hổ trưởng lão đơn giản liền phi một đao cắt lưỡi hắn, tiếng kêu nghẹn ngào thống khổ bật ra, Lạc Thừa Ảnh hơi nhíu mày, xem ra, hắn vẫn rất dễ dàng tin tưởng người khác, nên mới để xảy ra chuyện hôm nay. Lạc Thừa Ảnh quả thật cũng còn rất nhiều việc chờ y đi làm.

Dư quang lướt tới bên người Thanh Thương, trong lòng yên lặng thở dài, y đối với chính mình quá tốt, tốt đến mức khiến bản thân không chống đỡ nổi...