Mặc dù là mùa hè nhưng hôm nay trời tối nhanh hơn mọi ngày, mặt trăng cũng mờ mờ ảo ảo lên đến đỉnh bầu trời. Trời quang mây tạnh, không khí thoáng đãng.
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi ở bàn làm việc trông ngóng anh đến rước cô. Gương mặt được trang điểm kĩ càng làm cô chẳng dám động đậy, chỉ sợ có sơ suất sẽ làm hỏng lớp trang điểm hôm nay. Lông mi dài dày cong vút chẳng cần chải chuốt. Đôi mắt to tròn nâu sẫm long lanh như ngọc lưu ly, đôi mắt biếc ấy như biết nói, bao nhiêu tâm tình đều không giấu được. Màu son hôm nay cô chọn cũng trang nhã vô cùng, nhẹ nhàng thanh thoát, mi thanh mục tú. Sắc đẹp vô ngần!
Ngồi đợi được một lát thì bên ngoài sân có một chiếc xe roll-royce đen bóng chiếu đèn pha vào cửa sổ nhà. Thấy anh đến, tâm trạng cô lại càng rối bời hơn, hơi thở không biết từ khi nào cũng trở nên gấp gáp.
Tôn Thượng Phủ ngồi trong xe mãi chẳng thấy Nhan Tĩnh Ảnh ra cũng khó chịu chau mày, định bước vào trong nhà hối thúc thì thấy bóng dáng diễm lệ của cô mở cửa ra ngoài, cô đưa đôi mắt u buồn nhìn về phía xe của anh.
Ngồi trong xe, anh lén lút đưa mắt lên nhìn cô. Bình thường thấy cô ăn mặc đơn giản, đến mặt cũng chẳng thèm trang điểm. Thật không ngờ là cô trang điểm lên đã kiều diễm đến thế này. Da trắng sáng như lụa, tóc đen mượt như thác nước. Dù trước giờ gặp không ít các mỹ nữ nhất là những minh tinh nổi tiếng toàn cầu nhưng không hiểu sao vẻ đẹp kinh diễm sáng ngời của cô lại khiến anh để trong lòng.
…
“Chà, chà nhân vật chính đến rồi” Hạ Kỳ Tưởng đang phân công cho giúp việc thì nghe thấy tiếng xe của Tôn Thượng Phủ.
Tôn Thượng Niên anh của Tôn Thượng Phủ chẳng buồn quan tâm đến, chỉ chăm chăm cầm tờ báo, không biết đã đọc ngược đọc xuôi bao nhiêu lần. Anh nào để ý đến tình địch của mình. Mặt dù nét mặt tỏ rõ ý không muốn quan tâm nhưng trong lòng cũng muốn được trông thấy cô gái đầu tiên mà em trai mình đường đường chính chính dẫn về nhà. Chỉ có như thế thì Từ Hâm Đình mới buông bỏ ý định bám lấy Tôn Thượng Phủ. Đúng vậy, Tôn Thượng Niên yêu Từ Hâm Đình đã rất lâu nhưng vẫn không thấy cô ta hồi đáp lại.
Nhan Tĩnh Ảnh tâm trạng căng thẳng bước vào, nhìn thấy gia trang họ Tôn sừng sững như các công trình kiến trúc của vua chúa xưa thì bỗng chốc thấy choáng ngợp, nhất thời tiếng thở không được đều đặn.
Tôn Thượng Phủ đi phía sau cô, khẽ đặt đôi tay to lớn thô ráp lên vai nhẹ nhàng trấn an, cũng có vài phần nhắc nhở: “Không sao đâu nhưng cô nhớ phải làm cho tốt đấy.”
Anh đi trước, cô bẽn lẽn như thiếu nữ mới lớn đi theo sau.
“Chào hai bác” Cánh môi anh đào khẽ mấp máy vài từ, đầu hơi gật nhẹ xuống, hướng ánh mắt về phía chỗ ngồi của cha mẹ anh đang ngồi.
Tôn Thượng Phủ kéo ghế cho cô ngồi gần mình, đứng lên nói, giọng nói cũng có phần trang nghiêm kiên định như để cho Từ Hâm Đình đang ngồi kế Tôn Thượng Niên biết: “Cô ấy tên Nhan Tĩnh Ảnh, tụi con chỉ đang tìm hiểu nhau mọi người đừng làm cô ấy sợ quá.”
Hạ Kỳ Tưởng định tiến đến chào hỏi người “con dâu tương lai” mà bà hài lòng này, nghe thấy lời anh nói cũng có mười phần chột dạ vội mỉm cười: “Chào Ảnh Ảnh bác tên là Hạ Kỳ Tưởng, con gọi là bác Tôn cũng được.” Nói đoạn, bà chỉ tay về phía từng người: “Đây là cha của Thượng Phủ, còn kia là Tôn Thượng Niên anh trai của nó.”
Nhan Tĩnh Ảnh lúc trước cũng đã từng nghe nói đến Tôn Thượng Niên, thành tích anh đạt được cũng là không ít nhưng không hiểu đã làm sai việc gì nghiêm trọng mà những năm gần đây rất hiếm khi xuất hiện trên truyền thông. Các cổ đông của tập đoàn Sun cũng hạn chế nhắc đến anh mỗi khi có việc gì cần giải quyết. Dù vẫn cầm quyền giám đốc nhưng số lần được nhắc đến đều ít đến đáng thương.
“Bác gái không định giới thiệu con sao.” Giọng nói của Từ Hâm Đình cất lên, chanh chua đến mức khiến cho những ngồi ở đó bất giác nhăn mi tâm. Khẽ liếc nhìn qua Nhan Tĩnh Ảnh, cô ta tiếp lời: “Cũng chỉ mới tìm hiểu, sau này ai làm vợ của Thượng Phủ thì chưa biết đâu.”
Tôn Thượng Niên vốn yêu Từ Hâm Đình đã lâu, cô ta mãi không hồi đáp đã khiến anh lòng đau như cắt, đã vậy còn có ý đồ không được sạch sẽ với chính em trai mình thì trong lòng từ lâu đã mắc phải tâm bệnh. Gương mặt lúc nào cũng u uất, tính cách từ đó cũng trở nên quái dị hận em trai mình thấu xương.
“Tôi nhìn không nhầm thì đây là bản thiết kế độc quyền của tập đoàn Sun đúng không.” Từ Hâm Đình chỉ vào chiếc váy “Ánh trăng bạc” của cô nói. Cô ta nũng nịu: “Thượng Phủ à, em cũng muốn có.”
Tôn Thượng Phủ đặt tay lên đùi Nhan Tĩnh ảnh, khe khẽ vỗ vài cái trấn an không buồn đáp lời của Từ Hâm Đình.
Tôn Thượng Niên nở nụ cười trìu mến, gương mặt cũng hoàn mỹ không kém gì Tôn Thượng Phủ, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần em muốn là được, cần gì hàng độc quyền chứ.”
Từ Hâm Đình vốn không thích Tôn Thượng Niên vẻ mặt nũng nịu lúc nãy cũng thu lại, chẳng buồn nói tiếp, trực tiếp cầm ly rượu vang lên nhấp môi.
Trên bàn ăn bày biện không dưới hai mươi món ăn, toàn là các món thập toàn đại bổ, thanh thanh mát mát phù hợp với khí tiết của mùa hạ.
Một bàn ăn, hai người vui, hai người lo lắng, một người tức giận một người oán hận ngút ngàn.
Trời tối cũng đã chín giờ hơn, anh đề xuất đưa cô về nhà. Hạ Kỳ Tưởng muốn cô ở lại lâu hơn nhưng cũng chỉ đành thuận theo ý anh. Nhìn theo bóng xe mà miệng bà cứ mỉm cười không ngưng nghỉ giây phút nào. Dù gì Tôn Thượng phủ đã 28 tuổi rồi, cũng là vẫn nên tìm cho mình một người phụ nữ.
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi trong xe, cổ hơi ngửa ra phía sau, ánh mắt trầm ngâm cứ nhìn về con đường phía trước. Miệng muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi, đúng hơn là không biết hỏi từ đâu. Cô thở dài ra một tiếng: “Tôi thấy Từ Hâm Đình rất thích anh, sao anh không thử một lần.”
Tôn Thượng Phủ từ nãy đến giờ đều biết cô muốn hỏi gì, chỉ cần đợi như thế anh liền nói: “Lúc trước tôi và Từ Hâm Đình có quen biết nhau, sau đó 2 gia đình hối thúc đính hôn. Thật không ngờ rằng tôi bị thất thế mọi người đều nghĩ rằng tôi không có khả năng thừa kế tài sản, cô ta nhất mực đòi hủy hôn. Sau đó tiến đến với anh hai tôi, cứ tưởng mọi sự đến thế là hết nhưng không ngờ tình thế đảo lộn, anh hai tôi lén lút tuồn hàng hóa ra ngoài làm cha tôi nổi trận lôi đình trực tiếp cấm túc một thời gian. Sau này, thấy tôi có khả năng thừa kế chức vị chủ tịch tập đoàn liền muốn tìm tôi nối lại tình xưa, thật sự quá đổi đê hèn. Anh em tôi sau lần đó cũng đã lạnh nhạt xa cách với nhau.”
Gương mặt của cô cơ hồ cũng hiểu được 8 phần: “Nhà của anh cũng thật là quá rắc rối.”
“Tôi biết chứ, thế nên tôi vẫn chưa có ý định muốn thành gia lập thất.” tay anh cầm vô lăng, mắt cũng chỉ chăm chú nhìn về con đường phía trước. Thấy cô mệt mỏi ngã nhoài người trên ghế anh tiếp lời: “Ngày mai là ngày quay quảng cáo cho sản phẩm mới, tôi đã sắp xếp cô cùng với một số người qua Nhật Bản rồi, coi như là lời cảm ơn cô hôm nay.”
Dù ngày hôm nay đã thấm mệt, cơ thể cũng vì lo lắng mà đau nhức liên hồi. Vừa nghe đến bản hợp đồng gương mặt liền có chút khởi sắc, mỉm cười một cái rạng rỡ như ánh nắng ban mai.