Bây giờ đã là đầu tháng 6, không khí ấm áp của mùa hạ đã len lỏi vào từng góc phố kẽ ngõ. Mặt trời cũng oi bức hơn, gió cũng nhiều hơn.
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi trong phòng đưa đôi mắt mơ màng nhìn làn gió hạ đầu mùa làm cho muôn vàn cánh hoa tử đằng rơi phủ đầy cả sân vườn phía trước. Gió nhẹ nhàng thoảng qua mái tóc xoăn dài của cô, gương mặt trắng sáng bị mái tóc đen bóng che phủ một phần lại càng xinh đẹp thập phần.
Cô nhớ anh hai, nhớ cha mẹ, nhớ về những kí ức của những ngày xưa cũ từ lâu đã chôn vùi ở nơi bị người ta hãm hại ấy. Mười mấy năm nay, không đêm nào cô không day dứt về cái ngày ấy, đêm nào cũng bị gương mặt người đàn ông giết chết cha mẹ cô dọa sợ chết khiếp, cho dù ngoài đời hay cả trong giấc mơ.
Đang ngồi nhìn xa xăm thì điện thoại cô có thông báo tin nhắn đến, là của bạn thân cô – Điều Ngọc: “Cậu sao rồi, đi uống cà phê không, quán cũ nhé.”
Nhan Tĩnh Ảnh thấy dòng tin nhắn gửi đến thì sắc mặt cũng có ba phần khởi sắc, khóe môi hồng đào khẽ nhếch lên mỉm cười. Người bạn thân này đã lâu rồi cô vẫn chưa được gặp, xem ra lần gặp mặt này cô sẽ trút được biết bao nhiêu tâm tình buồn phiền.
Ngón tay thon dài trắng như ngọc của cô khẽ lướt qua vài bộ váy trong tủ quần áo. Những chiếc váy bình thường đến đắt tiền cô đều có, đi làm mẫu ảnh xem ra cũng có chút phúc lợi.
Hôm nay Nhan Tĩnh Ảnh chọn một chiếc váy màu hồng nhạt, gương mặt cũng không trang điểm gì nhiều. Cũng chẳng sao, có trang điểm hay không thì gương mặt của cô cũng vẫn rất kiều diễm như đóa hoa hồng trong sương mai, khiến cho trái tim bao chàng trai rung động ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.
“Cậu tới rồi sao.” Điều Ngọc đang ngồi đợi trong quán thì thấy bóng dáng của cô đến.
“Cậu đến lâu chưa?” Nhan Tĩnh Ảnh ngồi xuống, gương mặt dù rất vui vẻ nhưng vẫn thoáng nét mệt mỏi.
Thấy sắc mặt của cô mệt mỏi, đáy mắt chứa đựng nhiều điều, Điều Ngọc cũng an ủi: “Tớ mới đến, cậu có chuyện gì sao, có gì thì cứ kể với tớ.”
Cô chẳng buồn động đến ly nước cam mà Điều Ngọc gọi cho mình, trực tiếp dùng tay đẩy nó ra rồi nằm gục xuống bàn: “Tớ thực tập ở tập đoàn Sun, công việc nhiều nên hơi mệt.”
Điều Ngọc nghe thấy cô nói thế thì cũng chau mày, bĩu môi: “Cậu nói dối, lúc trước cậu tham công tiếc việc còn không hết, sao có thể nói là ủ rũ do công việc được, tớ là bạn thân của cậu đấy nhé.”
Nhan Tĩnh Ảnh thở ra một hơi thật dài, ngồi thẳng lưng lên, môi hơi chu nhẹ: “Đúng là không giấu nổi cậu, tớ không mệt vì chuyện đó.”
Cô nhìn Điều Ngọc, thấy ánh mắt cậu ấy trông ngóng cũng buộc lòng phải nói: “Gia đình của sếp tớ hiểu lầm vài chuyện, thế là sếp bắt tớ phải đến nhà anh ta dùng bữa tối hôm nay nếu không thì cho dù làm việc trên công ty hay làm mẫu ảnh đều khó sống, tớ không biết phải làm sao hết.”
Điều Ngọc vẫn chưa biết sếp của cô là Tôn Thượng Phủ, mỉm cười đến nổi sắp ngoác cả miệng, hai mắt long lanh chớp liên hồi, giọng nói có mười phần chọc ghẹo: “Chà chà, biết đâu sếp cậu thích cậu rồi, thôi đến nhà anh ta dùng bữa đi, biết đâu lại trở thành phu nhân đó a~”
Nhan Tĩnh Ảnh ú ớ một chút, còn tưởng tâm sự với bạn thân thì sẽ được an ủi ai ngờ lại còn bị chọc ghẹo thêm, nhưng quả thật nói chuyện với Điều Ngọc khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người trò chuyện tâm tình với nhau thêm được một lát thì rời đi.
Về tới nhà, Nhan Tĩnh Ảnh phải ngồi nộp một số dự án đại học cho giáo sư William, ngồi làm cả mấy tiếng khiến hai vai cô nhức mỏi liên tục. Từ sau lần tra tấn 15 năm về trước dù không bị gì nghiêm trọng nhưng cơ thể vẫn bị ảnh hưởng lâu dài.
Đang ngồi làm bài thì trong hộp thư có gửi đến một email, cô hơi tò mò mở ra, là email của Tôn Thượng Phủ.
“Gì chứ, cả nhắn tin bình thường cũng phải gửi đến bằng email sao?” Nhan Tĩnh Ảnh hơi khó hiểu.
“Tối hôm nay lúc 6 giờ 30 phút tôi sẽ đón cô qua, còn một lát nữa Mặc Tân sẽ đem quần áo qua cho cô. Cô chỉ việc trang điểm cho thật lộng lẫy thôi, cô mà làm tôi mất mặt thì tôi đem cô đi ướp muối đấy.”
“Ướp muối? Cứ tưởng giám đốc tập đoàn Sun sẽ là một người trầm tính lịch sự chứ.” Nhan Tĩnh Ảnh bĩu môi phồng má.
Cô mệt mỏi nằm lên chiếc giường êm ái, khắp phòng đều là mùi hương hoa cỏ tự nhiên. Mặc dù bên ngoài nắng nóng oi bức không thôi nhưng thân người trắng tinh của cô vẫn chẳng hề động chút mồ hôi. Nằm trên giường, cô khẽ cử động đầu, phần tóc thơm mát ma sát với ga giường mềm mại khiến một người mệt mỏi như cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Năm giờ chiều.
“Nhan tiểu thư, Nhan tiểu thư.” Từ bên ngoài cửa nhà vang lên tiếng gọi vừa đủ nghe của Mặc Tân. Gọi mãi mà chẳng thấy cô dậy, Mặc Tân đứng bên ngoài chảy mồ hôi sốt ruột không thôi.
Nhan Tĩnh Ảnh cũng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy. Gương mặt xinh đẹp vẫn còn chưa linh hoạt, cô khẽ nghiêng đầu vài cái.
Đúng rồi, lúc nãy anh ta bảo sẽ có Mặc Tân đến đón, như nhớ lại, cô nhanh chóng chạy ra cửa.
Vừa ra tới cửa, thấy Mặc Tân đứng đó cô cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng vì chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nên cô đứng một hồi lâu cũng chẳng nói được câu nào.
Thấy Nhan Tĩnh Ảnh ánh mắt mơ hồ, Mặc Tân cười trừ: “Nhan tiểu thư vào chuẩn bị đi, đứng ở đây thêm nửa ngày nữa cũng không làm được gì đâu.” Vừa nói anh vừa đưa ra trước mặt cô một chiếc hộp bằng gỗ rất đắt tiền.
Mặc Tân tiếp lời: “Chiếc váy này là hàng thiết kế độc quyền của một trong những chi nhánh của tập đoàn Sun, Tôn tổng đã hối thúc để đẩy nhanh quá trình cho kịp với buổi gặp mặt hôm nay, Nhan tiểu thư thử xem có vừa không.”
Nhan Tĩnh Ảnh đưa hai tay cầm lấy chiếc hộp rồi bước vào bên trong, nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn Mặc Tân. Mặc Tân vừa thấy cô cầm lấy chiếc hộp thì cũng chào tạm biệt.
Chiếc hộp bằng gỗ được làm bằng gỗ Cẩm Lai đắt tiền, bên ngoài được điêu khắc chữ “Ánh Trăng Bạc” rất đỗi tỉ mỉ, chiếc khóa hộp được làm bằng vàng, trên đó còn khắc ngày sản xuất của chiếc váy.
Cô mở hộp, nhẹ tay nhấc chiếc váy lên.
Chiếc váy này quả thật quá tinh xảo, quá tỉ mỉ, quá hoàn hảo. Cả thân đều là màu trắng tinh như ánh trăng, nhưng nếu nhìn dưới ánh đèn thì sẽ ánh lên màu bạc. Chỉ được dùng chính là sợi chỉ được se bằng bạc sợi, từng mũi kim một đều được may thủ công. Chiếc váy “Ánh Trăng Bạc” này có thiết kế cổ vuông, vừa kín đáo lại vừa quyến rũ.
Nhìn chiếc váy này, Nhan Tĩnh Ảnh không khỏi lo lắng, chiếc váy đắt tiền này chính là minh chứng cho việc bữa tối hôm nay không đơn giản giống như cô nghĩ.
Cô khẽ gấp rồi cất lại vào trong hộp mới nhận ra chiếc hộp gỗ này có hai ngăn, ngăn phía trên đựng váy, ngăn phía bên dưới đựng giày.
Chiếc giày cũng một màu trắng tinh khôi được phủ một lớp kim tuyến bạc lên trên, lấp lánh lúc ẩn lúc hiện như sao trên trời.
Càng nhìn càng thấy sợ, cô vội cất hai món đồ này đi để ở một góc, bây giờ cô đang rất lo sợ. Lo sợ sẽ giống như mấy gia tộc lớn nuốt người không nhả xương như trong mấy bộ phim mà cô vẫn thường hay xem.