Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 82




Edit + Beta: Vịt

Từ hội quán Kim Tôn đi ra ngoài, Hàn Mạc vẻ mặt mệt mỏi.

Nhớ lại dáng vẻ vừa nãy mấy thiếu gia liên tục quăng mị nhãn với Thiệu Văn Phong cậu liền muốn móc mắt người ra, quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh lái xe, dẩu dẩu miệng.

"Vừa nãy có phải cảm thấy cực kỳ vui không? Nhiều tiểu hỏa trẻ tuổi như vậy vây quanh anh." Giơ đầu ngón tay lên chọt chọt mặt nam nhân, hừ hừ hai tiếng.

Thiệu Văn Phong thở dài, giơ tay lên túm tay cậu lại đặt ở khóe miệng, hôn hôn.

"Nếu không phải mang em tới, anh một thân mùi thơm linh tinh, về nhà em còn không phải để anh quỳ bàn phím a." Nói lời này, hắt xì vang dội.

Mấy nam nam nữ nữ vừa nãy xịt nước hoa thật gay mũi, một chút cũng không có mùi sữa thơm dễ ngửi như trên người Mạc Mạc nhà anh.

"Hừm, biết là được rồi, lần sau tụ hội bát nháo thế này ít tham gia." Hôm nay Thiệu Văn Phong lấy cớ lái xe, một chén rượu không uống.

Hàn Mạc càng ỷ vào tiểu bảo bảo trong bụng không uống rượu, ngay cả thư ký gì đó mời rượu cũng vô dụng.

Thiệu Văn Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái, gật gật đầu nói: "Ừ, sau này đều không đi, công ty đã làm được khá lớn, chỉ cần duy trì là được."

Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn khơi lông mày, kinh ngạc nói: "Em tưởng anh muốn làm dê đầu đàn trong nước chứ."

"Anh hiện tại chỉ muốn em khỏe mạnh, những cái khác cái gì cũng không quan trọng." Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, anh đã qua cái tuổi tranh đoạt với ai đó, hiện tại có người yêu ở bên cạnh, có con trai đáng yêu làm bạn, cha mẹ thân thể khoẻ mạnh đối với anh mà nói, tiền tài nhiều hơn nữa cũng cầu không được.

Hàn Mạc ngược lại hiểu cách làm của Thiệu Văn Phong, cũng không nói thêm nữa, xoay người từ ghế sau cầm thảm nhung phủ trên người, khẽ cười một tiếng: "Như vậy rất tốt."

"Ừ, cứ như vậy mới là tốt." Thiệu Văn Phong gật gật đầu, giơ tay lên sờ sờ mặt cậu, quay mặt lại tiếp tục lái xe.

Hai người về đến nhà đã gần 2h sáng, Hàn Mạc ở trên xe đã ngủ, Thiệu Văn Phong ôm cậu về nhẹ nhàng đặt trên giường, lại xả nước nóng tắm nhanh giúp cậu.

"Văn Phong, sờ sờ bụng bụng." Hàn Mạc trần trụi ở trên giường lật người, lộ ra cái bụng trắng với Thiệu Văn Phong, giơ tay lên nắm bàn tay to khô ráo ấm áp của Thiệu Văn Phong phủ trên bụng mình, dẩu dẩu miệng làm nũng.

"Bụng bụng làm sao?" Sờ cái bụng trơn tuột của cậu, Thiệu Văn Phong nghiêng người nằm ở bên cạnh cậu hôn hôn khóe miệng cậu, thân thể nóng lên.

Nhưng anh rõ ràng, thân thể Hàn Mạc không có cách nào chịu đựng hoan ái, chỉ có thể nhịn.

"Em muốn tiểu nha đầu, anh nói có thể là con gái hay không?" Hàn Mạc nằm thẳng ở đó nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, hít hít mũi.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, ở trên bụng cậu xoa xoa, nóng hầm hập làm cho Hàn Mạc thoải mái càu nhàu hai tiếng.

Thấy cậu giống như mèo lớn lười biếng, Thiệu Văn Phong giơ tay lên niết niết mũi cậu, "Muốn con gái chắc là không thể nào, con của hai nam nhân làm sao có thể sinh ra con gái."

Hàn Mạc cũng biết là chuyện như vậy, bĩu bĩu môi cùng nam nhân hôn hôn, sau đó ghé tới cọ cọ anh, "Sờ sờ......"

Nam nhân chớp chớp mắt, khiêu mi cười xấu xa: "Sờ đâu?"

Hàn Mạc dẩu dẩu miệng, hừ hừ hai tiếng giơ chân lên cọ cọ bắp chân nam nhân, "Anh nói sờ đâu, nhanh chút."

Thiệu Văn Phong cười duỗi tay tới trên tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn của cậu sờ sờ, ghé tới liếm liếm vành tai cậu, hơi thở nóng hầm hập thổi tới trong lỗ tai Hàn Mạc, làm cho cậu sợ ngứa rụt rụt cổ, lại quay mặt sang vươn đầu lưỡi từng chút liếm cằm nam nhân.

"Ưm, muốn......" Hai tháng không có yêu yêu, cậu có chút không nhịn được.

Nam nhân thở dài, bán nâng thân thể hôn lên miệng cậu, động tác trong tay cũng tăng nhanh tốc độ.

Hàn Mạc hừ hừ ô ô mấy tiếng, tiếng thở dốc cũng gia tăng, theo động tác nam nhân nâng cao eo, sau đó mạnh mẽ run rẩy, dòng nước trẻ trung nóng hổi phun ra ngoài.

Thiệu Văn Phong ghé tới hôn hôn trán mồ hôi ẩm ướt của cậu, trở mình xuống giường, rũ mắt nhìn nhìn túp lều căng lên của mình, thở dài.

Quay đầu lại nhìn Hàn Mạc sau khi thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ, anh ghé tới hôn hôn trán cậu, xoay người tới phòng tắm tự giải quyết.

20 phút sau, nam nhân xối một thân nước lạnh đi ra ngoài, sau đó cầm khăn nóng trở lại lau người cho Hàn Mạc, tiếp đó lên giường ngủ.

Thời gian 5 tháng loáng cái đã qua, bụng Hàn Mạc đã rất lớn, may mà bảo mẫu trong nhà chăm sóc chu toàn, thân thể cậu không thể, mỗi tháng đúng hạn trở lại bệnh viện tình huống kiểm tra sinh sản cũng rất tốt.

Hàn Mạc ở nhà nghỉ ngơi, Trương Mạo hai hôm nay cũng đã bắt đầu ở nhà chờ sinh, hắn sớm hơn Hàn Mạc 1 tháng, hiện tại 9 tháng, Hàn Mạc 7 tháng rưỡi, mà Tống Tân Kế......

"Tần Thụy, anh cảm thấy khó thở." Nằm ở trên giường, Tống Tân Kế chính là ngày sinh dự tính hai hôm nay, bụng y đã cực kỳ lớn, bình thường bước đi đều phải để Tần Thụy một tay đỡ cánh tay một tay giúp y đỡ eo.

Tần Thụy ở một bên nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài, "Đi bệnh viện đi, anh ngày mai là ngày sinh dự tính, nên tới đó ở."

Tống Tân Kế hít hít mũi, cau cau lông mày lắc lắc đầu, "Không đi, ngửi mùi nước trừ độc anh cảm thấy buồn nôn."

Đừng thấy y trước kia ở bệnh viện làm việc mấy năm, nhưng hiện tại ngửi mùi kia sẽ không thoải mái.

"...... Anh nếu tiếp tục không đi, tới lúc đó sẽ muộn." Tần Thụy ngồi vào bên cạnh y đưa tay sờ sờ bụng y, cau mày, cảm giác được bên trong máy thai lợi hại, hắn xoay mặt nhìn Tống Tân Kế, "Thân ái, anh có phải sắp sinh hay không?"

"Hình như...... A...... Đau......" Tống Tân Kế vừa nói một câu, bụng đột nhiên đau, y mở to mắt nhìn về phía Tần Thụy bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, "Sắp sinh rồi."

"Em đã nói để anh tới bệnh viện sớm chút anh không đồng ý." Nam nhân bế y lên, cũng may Tần Thụy thân hình cao lớn mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, lực cánh tay rất mạnh, bằng không thật sự không ôm được y.

"Em có thể đừng nói nhảm hay không, đau chết anh." Tống Tân Kế thở hổn hển hai cái, lại một trận đau.

Ôm y đi tới bên cạnh xe, nam nhân đặt y ở ghế sau, cầm thảm đắp cho y.

"Tự mình tính tần số đau, hít sâu."

"Không cần em nói anh cũng biết, mau lái xe." Tống Tân Kế lườm hắn một cái, sau đó kéo thảm lên bụng đắp.

Đến bệnh viện sau khi giằng co hơn 3 tiếng, Tống Tân Kế được đẩy vào phòng giải phẫu, Tần Thụy cùng đi vào theo, hắn phải nhìn Tống Tân Kế an toàn mới yên tâm.

"Em vào làm gì!" Tống Tân Kế đau trán đều ra mồ hôi, tuy là nói như vậy, nhưng gắt gao túm chặt tay Tần Thụy.

"Em bồi anh, đừng quên em nhưng là pháp y, máu tanh gì chưa từng thấy." Tần Thụy giơ tay lên đẩy tóc mái trên trán y sang một bên, hôn hôn y.

Bác sĩ Tiểu Vương bên cạnh nhìn dáng vẻ hai người thở dài lắc lắc đầu, ra hiệu hộ sĩ chuẩn bị thuốc tê.

"Bác sĩ Tống anh đừng khẩn trương, chủ nhiệm đích thân làm giải phẫu cho anh không sao đâu."

Tống Tân Kế ừ ừ hai tiếng, sau đó thuốc tê lên hiệu quả, từ từ ngủ.

Sinh giải phẫu 3 tiếng tiến hành vô cùng thuận lợi, bởi vì là liên quan tới sinh đôi thời gian có chút dài, Hàn Mạc hồi đó cũng mới 2 tiếng thôi.

Trong lúc đó Tần Thụy luôn đứng bên cạnh kéo tay phát lạnh của Tống Tân Kế, thấy y sắc mặt có chút trắng bệch không khỏi lo lắng nhìn bụng y lại nhìn mặt y, một mực là hai bên lo lắng.

Bên tai nghe thấy tiếng khóc trẻ con vang dội, nam nhân quay đầu nhìn về phía hai bé sơ sinh được hộ sĩ ôm trong ngực, trong lòng vui sướng không cách nào nói lên lời.

"Chúc mừng, hai tiểu tử mập mạp." Bác sĩ Tiểu Vương mỉm cười với hắn, ôm bé sơ sinh hộ sĩ đã thanh lý cho hắn nhìn.

Tần Thụy gật gật đầu, ghé tới nhìn nhìn chúng, sau đó cùng hộ sĩ đặt con trong xe đẩy em bé, đợi lát nữa Tống Tân Kế khâu xong có thể cùng tới phòng bệnh.

Hàn Mạc lười biếng nằm trên ghế sa lon, nhìn con trai bảo bối ở một bên vịn xe đẩy uốn éo mông, cười híp mắt.

"Con trai, tới đây ba ba lau miệng cho."

Tiểu bảo bối chớp mắt to, lảo đảo bước chân ngắn nhỏ tới bên cạnh cậu, vừa đi vừa giọng sữa nói với cậu: "Ba ba, bụng bụng thật lớn."

Nhóc con đã bắt đầu học nói chuyện, ngày nào cũng phải hướng bụng Hàn Mạc gọi em trai em trai, đây là Thiệu Văn Phong dạy.

"Ừ, bụng ba ba rất lớn, con trai bảo bối." Nhìn con trai nằm nhoài bên cạnh mình vểnh mông nhỏ, Hàn Mạc cười nhìn nhóc, giơ tay lên dùng khăn ướt lau lau nước miếng chảy xuống cho nhóc con, dẩu miệng cùng nhóc hôn một cái.

Tiểu bảo bối dẩu miệng nhỏ đỏ tươi, bẹp một cái cùng ba ba hôn hôn.

Hàn Mạc cười híp mắt niết niết khuôn mặt ú thịt hồng phấn của nhóc, quay đầu nhìn cửa.

Cha Hàn và dì Khương đi ra ngoài đi bộ mua thức ăn, bảo mẫu đang ở phòng bếp nấu cạnh cho Hàn Mạc uống, Thiệu Văn Phong còn chưa tan làm.

"Ba ba lớn, ba ba lớn." Tiểu bảo bối cong chân leo lên ghế salon, vừa leo vừa ngẩng mặt muốn đại ba ba với Hàn Mạc, đây là nhớ Thiệu Văn Phong.

"Ba ba lớn của con lập tức về, ngoan a, ba ba cho con ăn miếng táo." Răng rắc cắn xuống miếng táo nhét vào trong miệng nhóc, nhìn dáng vẻ tiểu bảo bối chu mặt nhai nhai, cậu bật cười, "Con trai nhà ta sau này lớn lên nhất định là đại soái ca."

Dì Lưu bưng chén canh thịt dê cẩu kỷ ra đưa canh cho cậu, nói: "Các cháu làm ba ba đều đẹp trai như vậy, đứa nhỏ này sau này lớn lên khẳng định càng đẹp trai."

Hàn Mạc gật gật đầu đồng ý lời này của bà, uống một hớp canh thịt dê, từ bên trong lựa ra hai miếng thịt dê hầm nhừ nhét vào trong miệng bảo bối.

Tiểu bảo bối không thích mùi vị này, nhăn mũi nhỏ lại phun thịt dê ra, lắc la lắc lư đi xa, còn hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.

"Giống y cha con kén ăn." Hàn Mạc chậc một tiếng, tự mình ăn canh.

Dì Lưu đi tới cầm trống nhỏ cho tiểu bảo bối, để nhóc tự mình gõ gõ chơi, sau đó xoay người đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Uống xong canh điện thoại vừa vặn vang lên, Hàn Mạc nhìn số là Tần Thụy gọi tới, vội vàng nhận.

Cậu nhớ hai hôm nay chính là ngày sinh dự tính của Tống Tân Kế.

"Alo? Sao thế? Tống Tân Kế nhà mày có phải sinh rồi hay không?"

"Ừ, vừa sinh, hai con trai, đều hơn 7 cân (=3.5kg)." Nghe đều có thể nghe thấy, tâm tình Tần Thụy rất tốt.

Hàn Mạc thổn thức không thôi, không trách được bụng lớn thành như vậy.

"Mấy hôm nữa tới nhà bọn mày thăm nhóc, tao hiện tại cũng không tiện ra ngoài, Văn Phong không để tao tùy tiện đi bộ." Bởi vì liên quan tới thân thể, Hàn Mạc hiện tại mỗi ngày đều dưỡng ở nhà làm hoa phòng ấm.

Tần Thụy ừ một tiếng, hắn chính là gọi điện thoại báo một tiếng.

Nhìn Tống Tân Kế thuốc tê còn chưa đi qua đang ngủ mê man, trong mắt hắn tràn đầy yêu thương.

Bên cạnh ngủ hai đứa con trai của mình, hai nhóc con lớn lên giống nhau như đúc, có thể nhìn ra, lớn lên rất giống mình.

Hàn Mạc cúp điện thoại quay đầu nhìn về phía nam nhân vừa vào cửa đang đổi giày, đứng lên đi tới bên cạnh anh, cười nói: "Tống Tân Kế sinh rồi, hai bảo bảo khỏe mạnh."

Tiểu bảo bối nghe thấy tiếng Thiệu Văn Phong vội vàng lảo đảo chạy tới bên cạnh anh, nhào qua, "Ba ba lớn!"