Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 81




Edit + Beta: Vịt

Văn kiện Thiệu Văn Phong mang đến trên căn bản không có gì khác biệt với Hàn Mạc nói, chỉ bất quá cặn kẽ hơn chút, thậm chí đem một vài quy định điều lệ Hàn Mạc không nghĩ tới cũng viết vào.

Trương Mạo nhận lấy văn kiện Hàn Mạc đưa tới lật lật, cẩn thận đọc nội dung điều khoản bên trong, kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Thiệu Văn Phong ăn thức ăn không có mùi vị, mở miệng hỏi: "Thiệu tổng anh chẳng lẽ muốn làm buôn bán lỗ vốn?"

"Không sao hết, Mạc Mạc không thể mệt mỏi, anh không phải cũng mang thai? Dù sao công ty của tôi nhiều người, phái tới mấy người giúp các anh quản lý vừa vặn." Nam nhân không sao cả nhún nhún vai, dù sao tiền kiếm nhiều hơn nữa cũng là dùng để tiêu, có thể giảm bớt chút gánh nặng cho Mạc Mạc bảo bối của anh mới quan trọng nhất.

Hàn Mạc vui vẻ lắc lư đầu, ghé tới bẹp một cái hôn Thiệu Văn Phong, "Cám ơn."

Nam nhân khơi lông mày, cười cười với cậu sau đó tiếp tục ăn cơm.

Trương Mạo đưa văn kiện trong tay cho Tống Tân Nghiệp nhìn một chút, hai người đều xụ mặt, nghiêm túc nhìn Thiệu Văn Phong.

"Thiệu tổng...... Thật sự muốn ký?" Văn kiện hợp đồng này không có một mục điều khoản nào có hại với bọn họ, vô luận là phương diện tài chính hay là phương diện nhân viên, hết thảy dựa theo phân phối vốn có của công ty.

Nói trắng ra, chính là Thiệu Văn Phong tiêu tiền mua công ty Trương Mạo, ngoại trừ thêm mấy chức vị cấp cao, không giảm biên chế không giảm lương, thậm chí sẽ không báo chuyện này với nhân viên nguyên bản của công ty, tránh cho dẫn tới khủng hoảng của bọn họ.

"Cầm tới chính là để anh ký, đừng nói nhảm nhiều vậy." Thiệu Văn Phong không nói chuyện ngược lại Hàn Mạc mở miệng, chỉ chỉ Tống Tân Nghiệp ngẩng ngẩng cằm, "Đi, cầm bút tới đây cho Mạo Mạo nhà mày, để cho anh ấy ký đồng ý."

Nhìn bộ dáng đắc ý kia, Tống Tân Nghiệp tức giận chậc chậc miệng, bất quá cũng đứng lên từ trên bàn cầm bút đưa tới cho Trương Mạo, "Ký đi, ý tốt của Thiệu tổng không thể cự tuyệt."

"Da mặt mày thật dày." Hàn Mạc trợn mắt trắng, nghiêng người tựa vào trên người Thiệu Văn Phong.

Gần đây vừa đến buổi trưa liền mệt rã rời, phải để nam nhân ôm ngủ trưa mới được. Hôm nay còn ăn no căng không có ói, lại càng thỏa mãn sờ sờ bụng ngáp, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, "Muốn ngủ."

Thiệu Văn Phong gật gật đầu, giơ tay lên ôm cậu trong ngực hôn hôn trán, nhìn Tống Tân Nghiệp, "Cậu thu dọn, buổi tối lúc tôi tới đón Mạc Mạc mang đi."

Tống Tân Nghiệp gật gật đầu, ra hiệu anh nhanh dẫn Hàn Mạc về phòng làm việc nghỉ ngơi.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu khom lưng ôm Hàn Mạc lên, chiều cao hơn 1m8 bị anh ôm ngang, tư thế kia thoải mái giống như Hàn Mạc vẫn luôn nên sống trong ngực anh vậy, thiên kinh địa nghĩa.

Động tác nam nhân rất nhanh, thời gian ba ngày đã phân công người quen thuộc nghiệp vụ trong công ty mình tới công ty Trương Mạo, tiền lương cầm hai phần, một phần bên này một phần bên kia, không ai sẽ có câu oán hận.

Cho dù ban đầu biết nếu bị điều đi rất không tình nguyện, nhưng sau khi nghe được hai phần tiền lương, tất cả đều hớn hở tranh nhau muốn điều về phía công ty bên này.

Bất quá Thiệu Văn Phong nói với bọn họ, sau khi qua đó chỉ làm việc không thể lắm mồm, nếu như bị anh nghe được lời phàn nàn gì ngoại trừ công việc, vậy thì giải trừ hợp đồng cuốn gói rời đi.

Nam nhân chỉ có lúc đối đãi Hàn Mạc mới ôn nhu như nước, đối đãi những người khác, xin lỗi, không có kiên nhẫn kia.

Ba người được tuyển chọn theo thứ tự là quản lý phòng thị trường, chính là người hồi đó tới ký hợp đồng, còn có một phó tổng, một quản lý tài vụ.

Dù sao coi như là công ty phụ thuộc, không phải tới một kế toán tài vụ sẽ rất phiền toái. Đến lúc đó cuối năm cũng kết toán không rõ ràng, anh không thể quá mức công tư không phân biệt được.

Hàn Mạc nhẹ nhõm không ít, phó tổng tới đang ở trong phòng làm việc của cậu làm việc, mỗi ngày nhìn thấy Hàn Mạc giống như con chuột nhìn thấy con mèo, nơm nớp lo sợ.

Hàn Mạc nếu như hắt xì cái, xem đi, có thể dọa hắn run rẩy mãi.

"Khổng Lệnh Vũ, anh có phải biết quan hệ của tôi và Thiệu Văn Phong hay không?" Hàn Mạc lười biếng ngồi liệt ở trên ghế sa lon, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Đã một tuần trôi qua, nam nhân này làm sao còn sợ cậu như vậy, ngoại trừ ngày đầu tiên ba người mới tới ở trong công ty sau khi xoay một vòng khai báo ít chuyện với Hàn Mạc và Trương Mạo, trên căn bản chính là trao đổi trên công việc, Hàn Mạc đây là lần đầu tiên chủ động mở miệng bởi vì những chuyện khác nói chuyện với hắn.

Khổng Lệnh Vũ năm nay 33 tuổi, thoạt nhìn chính là người trung thực đúng quy đúng củ, bất quá năng lực làm việc không tệ, sau khi tới nhận mấy đơn mua bán lớn, cũng bắt đầu giúp đỡ công ty phát triển những thị trường khác.

Khổng Lệnh Vũ vâng vâng hai tiếng, nam nhân rất đẹp trai nhưng có chút hướng nội, ngoại trừ nói chuyện trên công việc những chuyện khác thật sự không làm sao mở miệng.

"Tôi nhìn thấy...... Chiếc nhẫn trên tay Thiệu tổng và cậu giống nhau...... Nhẫn kết hôn."

Hàn Mạc khơi mi, giơ tay trái lên ở trước mặt hắn lắc lư, cười khẽ, "Anh bởi vì cái này đã sợ tôi? Anh hiện tại là phó tổng, không phải trợ lý của tôi, chúng ta tương đương một chức vị, mặc dù anh ở trong phòng làm việc của tôi làm việc, nhưng anh cũng hẳn biết, tôi kỳ thực hiện tại không thể dùng não mệt mỏi, cho nên anh không cần sợ như vậy, ảnh hưởng công việc không nói còn ảnh hưởng tới tín nhiệm và phục tùng của mấy nhân viên bên ngoài đối với anh."

Khổng Lệnh Vũ gật gật đầu, mặc dù biết Hàn Mạc nói lời này một chút không sai, nhưng Thiệu Văn Phong là người thế nào hắn rất rõ, đối với hắn tính cách hướng nội mà nói, ban đầu chủ là chủ quản ngành nho nhỏ, lập tức điều tới đây làm phó tổng...... Mặc dù hắn đối với năng lực của mình chưa bao giờ hoài nghi, nhưng có thể khẳng định nói một câu, nếu như vẫn cứ ở công ty RS, ở đó nhân tài xuất hiện lớp lớp, không có không gian phát triển của hắn.

Hàn Mạc vừa ý cười cười với hắn, giơ tay lên sờ sờ bụng, nhìn nhìn thời gian quay đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, keng keng keng hai tiếng, ý cười khóe miệng Hàn Mạc mở rộng, đứng lên đi tới cửa mở cửa ra, kéo nam nhân đang nhấc chân đi về phía phòng làm việc Trương Mạo, "Trương Mạo hôm nay không đi làm, không tới phòng làm việc của anh ấy."

Thiệu Văn Phong khơi mi, gật gật đầu vào phòng làm việc, đặt bình giữ ấm trong tay lên bàn, quay đầu liền thấy Khổng Lệnh Vũ ngây ngốc trợn mắt nhìn anh.

Hàn Mạc nhìn nhìn Khổng Lệnh Vũ, cười cười với hắn, chỉ chỉ Thiệu Văn Phong nói: "Anh ấy đưa cơm cho tôi, bình thường đều là ở phòng làm việc của Trương tổng cùng nhau ăn, hôm nay Trương tổng nghỉ, anh đi ăn cơm đi, không vội."

Khổng Lệnh Vũ gật gật đầu, cười cười với Thiệu Văn Phong, sau đó rời đi.

Trong lúc đó thật sự lời gì cũng không nói, giống như bị câm.

Mở bình giữ ấm ra, thịt xào măng xanh bên trong còn tỏa ra nhiệt khí, còn có thịt viên chưng, cộng thêm canh cá trích màu trắng sữa.

"Ưm, bảo mẫu này rất biết làm món ăn gia đình, hai hôm nay khẩu vị tốt, em đều mập rồi." Sờ sờ bụng mềm nhũn của mình, Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía nam nhân xới cơm cho mình, dẩu dẩu miệng, "Nếu em biến thành tên béo làm sao đây, anh khẳng định sẽ không thích em."

Thiệu Văn Phong kinh ngạc nhìn cậu, đưa cơm chan canh cá trong tay cho Hàn Mạc, cười có chút bất đắc dĩ, "Cục Cưng, em lại nghĩ lung tung gì thế?"

"Mới không phải nghĩ lung tung, anh trước kia không phải thích kiểu đẹp trai trẻ tuổi vóc người đẹp sao, em hiện tại béo, sau này khẳng định càng béo, sau đó anh không thích em nữa, nhất định sẽ tiếp tục đi tìm mấy tiểu soái ca trẻ tuổi kia." Hàn Mạc hít hít mũi, cau cau mày, cúi đầu uống ngụm canh.

Trước kia cậu không thích ăn cơm như vậy, nhưng hiện tại không giống, cậu cảm thấy ăn ngon.

"...... Em muốn để anh an ủi em thế nào?" Thiệu Văn Phong biết cậu ngày nào cũng rút gân, luôn nghĩ mấy chuyện lung tung nói anh, làm cho mình không biết nên mở miệng ứng đối thế nào.

Hàn Mạc hừ hừ hai tiếng, há mồm ăn măng xanh nam nhân đút tới, lầm bầm một tiếng, "Anh không biết nói mấy lời luôn luôn yêu em, chắc chắn sẽ không rời khỏi em a."

Hiển nhiên, Hàn Mạc biết vấn đề này của mình cố tình gây sự cỡ nào, nhưng nam nhân cư nhiên không trả lời cậu, cậu có chút thương tâm nhỏ.

Khẽ cười một tiếng, giơ tay lên chặn lại tay cậu đưa cơm vào trong miệng, ghé tới ăn, khơi lông mày, nhe răng đẹp trai với cậu, "Ưm, anh ngay cả cơm thừa đồ ăn thừa của em đều ăn, đâu còn sẽ ghét bỏ em? Anh yêu em, đời này chỉ yêu em."

Hàn Mạc vui vẻ lắc lư đầu, lời ngon tiếng ngọt thế này của nam nhân cậu thích nghe, tâm tình rất tốt, há mồm, áu u ăn miếng cơm.

Thấy cậu hớn hở tiếp tục ăn cơm không hỏi lung tung mấy lời ngu xi nữa, nam nhân ghé tới hôn khóe miệng cậu, "Buổi tối anh có tụ hội, muốn tham gia cùng anh hay không?"

Hàn Mạc cắn đũa quay đầu nhìn anh, không hiểu nghiêng nghiêng đầu, "Tụ hội gì? Buổi sáng sao anh không nói? Mẹ nói buổi tối dì Lưu sẽ nướng bánh, nhân tôm thịt."

Vừa nghe nói bánh thịt Thiệu Văn Phong liền cau mày mãi, anh không thích ăn đồ ăn bột mì, nhưng Hàn Mạc lần này sau khi mang thai lại cực kỳ thích ăn bánh thịt, bảo mẫu trong nhà ngày nào cũng sớm tối đều làm đồ ăn bằng bột mì, làm cho anh khổ không thể tả.

Hơn nữa nhân tiện nhắc tới, tiểu bảo bối gần đây ăn cơm không cần đút, nhóc con dùng tay cầm sủi cảo nhét vào trong miệng, mặc dù cắn còn có chút tốn sức, nhưng từ từ dùng răng có thể ăn hết một cái sủi cảo. Bảo mẫu cố ý gói sủi cảo nhỏ cho nhóc, lần nào cũng ăn được mấy cái.

Giống như là biết ba ba hiện tại là đối tượng bảo vệ trọng điểm, mặc dù mỗi ngày vẫn là ngủ cùng Hàn Mạc, nhưng sẽ không lại tìm Hàn Mạc muốn ôm ôm, bình thường luôn gần gũi Thiệu Văn Phong, cái này làm cho Hàn Mạc ghen tỵ không thôi.

"...... Anh có thể đi tham gia tụ hội hay không?" Thiệu Văn Phong khẩy lông mày với Hàn Mạc, biểu tình kia cực kỳ không thích hợp với nam nhân.

Hàn Mạc lé mắt nhìn anh, mím môi, "Có thể không đi hay không?"

Hiện tại trình độ cậu dính Thiệu Văn Phong không ít hơn tiểu bảo bối, ít nhất ngày nào cũng phải để nam nhân đưa đón đi làm tan làm mới an tâm. Trong nhà mặc dù có bảo mẫu, nhưng không có nam nhân bận trước bận sau hầu hạ cậu sẽ không thoải mái.

Vì chăm sóc Hàn Mạc, Thiệu Văn Phong bình thường dựa theo thời gian tan làm, có khi đi muộn về sớm, cũng may công ty là của mình anh, nếu thêm mấy cổ đông gì đó, chỉ sợ anh đều phải bị ép xuống chỗ.

Tụ hội hôm nay thật sự không đẩy được, nếu không nam nhân căn bản không thể nào sẽ hỏi ý kiến Hàn Mạc.

"Bất động sản năm ngoái em thiết kế xây dựng kỳ đầu đã làm xong, mấy lãnh đạo cao tầng quản lý cái này muốn ăn mừng, em cũng biết, những người đó khá......" Nhún nhún vai, ý tứ không cần nói cũng biết.

Lông mày Hàn Mạc nhíu lại, cảm thấy chuyện này không phải cậu có thể ngăn, nếu ngăn sợ rằng sẽ có ảnh hưởng tới công ty Thiệu Văn Phong.

"Mấy giờ đi?" Cậu cũng không yên tâm để cho nam nhân một mình đi tụ hội, giống như mình, vạn nhất ai không mở to mắt sáp tới câu dẫn nam nhân nhà cậu thì làm sao.

"9h tối, em có thể về nhà ăn cơm rồi đi cùng anh." Thiệu Văn Phong biết Hàn Mạc không thích loại trường hợp này, nhất là hiện tại cậu mang thai, anh cũng không muốn để cho Hàn Mạc đi.

"Không phải chỗ khói thuốc mù mịt chứ?" Hàn Mạc lau lau miệng, quay đầu nhìn anh.

"Không, tới hội sở cao cấp mà thôi, nếu là chỗ linh tinh anh đây thể để em đi, cấm hút thuốc." Thiệu Văn Phong giơ tay lên nhu nhu tóc cậu, hôn hôn trán cậu, "Em nên đi đi, hội sở Kim Tôn."

Hàn Mạc khơi mi, gật gật đầu.

"Đi, thật sự là hội sở cao cấp, xí." Cười lạnh một tiếng, Hàn Mạc trợn mắt trắng với anh.