Thái Điệp cố trấn tỉnh đi bên cạnh hắn…nàng đã từng đi dùng cơm với đồng nghiệp,với đồng cấp ở những nhà hàng sang trọng nhưng nơi nầy là SkyBar.Là nơi hẹn hò mà..Sao hắn lại dẩn nàng đến đây chứ..Thây kệ đi.miển không phải hẹn hò là được..ai muốn nghỉ sao kệ họ…
Hắn gọi hai ly Cocktails …một Rainbow cho mình và cho Điệp ly Virgin Colada…
-“Bí Thư Điệp..Sinh nhật vui vẻ…Trẻ mãi không già..”Đức nâng ly mĩm cười…
-“Câu nầy hôm nay đã nghe anh nói mấy lần rồi…Có câu nào mới hơn không?” Điệp Bí Thư ‘rắn mắt’ cười trêu…
-Ừm có..chúc cô năm nào cũng có ngày nầy..Thêm 70 năm nửa không thay đổi…
-“Hi hi.Anh thật lẻo mép…Nhưng.cãm ơn…” hai người cụng ly…
-“Việc cứu trợ ngày mai…” Hai người im lặng một lúc…Điệp không biết nói gì..cuối cùng mở lời…
-Ậy…Hôm nay là sinh nhật cô..không bàn công việc…Nói chuyện về cô đi…chuyện vui..chuyện buồn…chuyện gì cũng được…ước mơ…hoài bảo…Dỉ nhiên là nếu cô không ngại…
-Anh thật muốn nghe? Tại sao?
-Nói thật nha…Tuy bề ngoài không có gì nhưng tôi thấy trong đôi mắt cô lúc nào cũng có chút buồn…Hi hi...Chỉ là đoán thôi…Dựa trên câu nói ‘đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn…’ Tôi thật muốn biết suy đoán của minh có đúng không…
…
-“Không biết người khác thế nào…Cuộc đời tôi không có gì vui …Buồn thì nhiều…Lúc 17 tuổi..tôi chỉ mơ làm Ca sỉ…Nhưng bây giờ là Bí thư…” Thái Điệp buồn xa xăm…
-Cô ca hát chắc là hay lắm vì vậy có mộng làm ca sỉ ha?
-hi hi..không phải..Lúc đó tôi thấy ca sỷ…ai cũng ăn mặc đẹp nên thích..vậy thôi..
-Vậy..Sao cô lại chọn con đường chính trị…Cũng tốt mà…Bây giờ là Bí thư…Nhiều người thèm muốn..
-Nói đến chuyện nầy…Có liên quan đến Gia Kỳ của anh đấy…
Đức trợn mắt…ngạc nhiên…Sao ly kỳ vậy…
-Ngạc nhiên phải không?Chuyện cũng khá dài…Ừm…ba tôi là Lý Công Lượng…Amh biết chứ?
-Chủ tịch Tỉnh Lý công Lượng…có nghe tên nhưng chưa có dịp gặp…Không ngờ lại là Bác trai…
-“Ừm…Lúc tôi được 24…mẹ tôi mất..ba tôi lúc đó là Trưởng phòng….Cùng năm đó tôi gả cho Lý Quốc Hiệp…” Thái Điệp bình thản kể…
-“Cái gì?Lý..Lý quốc Hiệp là….chồng cô?” Đức sửng sốt…đúng là hoa lài cắm bãi cức trâu mà…chuyện ly kỳ ha….Con mẹ nó…Cái thằng nầy lẻ ra phải đi tù…
-“Anh không biết cũng không có gì lạ…hiện giờ chỉ là trên danh nghỉa thôi..hắn và tôi nhà ai nấy ở…” Thái Điêp không vui nói…
-Ouf…Vậy mới phải..nghe hết hồn…
-Chuyện gì?Có gì không ổn sao?
-Không..không có gì không ổn…hi hi…Nói tiếp đi…
-Không muốn nói nửa…Hay là anh nói về anh đi…
-“Nói về tôi? Khoan đã..Cô thích nghe loại nhạc nào? Ý tôi là nhạc của Lam Phương..Phạm Duy hay Ngô Thụy Miên..hoặc Trịnh Công Sơn chẳng hạn…” Đức bổng nhiên nổi hứng…
-Ngô Thụy Miên…Tôi thích nhạc của ông ta..
-“Vậy được..chờ chút…” Hắn nói xong rời ghế đứng lên đi về hướng quầy tiếp tân…
Không biết hắn nói gì với người quản lý….Chỉ thấy chị ta nhìn về hướng nàng rồi gật đầu cười…Chạy di đâu một lúc..rồi trở lại với cây đàn guitar đưa cho hắn…
Thái Điệp sửng sốt…Tên nầy muốn giở trò gì đây?
-Ha ha..Quí vị…Hôm nay là sinh nhật của người bạn…Tôi xin phép được hát tặng cô ấy một bài…
Ai lại không thích nghe nhạc…Thay vì nghe nhạc phát ra từ dàn máy….Bây giờ thấy có người cầm đàn guitar muốn hát …cho dù là tặng ai cũng được…Mình nghe ké cũng tốt mà…Vì vậy khi hắn vừa nói xong…một tràng vổ tay như sấm để cổ vủ…Có thể nói đây là đặc tính cởi mở của người Việt…
-Cám ơn..ừm…Thái Điệp…Tôi xin hát bài ‘Nổi đau muộn màng’ của Ngô Thụy Miên..tiếng hát thay quà…riêng tặng ngày sinh nhật cô…
…Bàn tay điêu luyện của hắn bắt đầu dạo đàn..cất tiếng hát…
…
Cả một không gian im lặng…không một tiếng xù xì…ai cũng chăm chú thưởng thức…Hai mắt Thái Điệp ươn ướt…Đêm nay là đêm nàng cãm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất…
-“Bis..bis..bis….” Tiếng vổ tay vang dội…
-“Oh my god…I fall in love…” Chung quanh bàn cách đó khoảng chục thước..một đám mỷ nử đang chăm chú say mê nghe…Tiếng hát vừa dứt..Một mỷ nử đứng lên vổ tay..nét mặt kích động không ngại ngùng…hét…
-“Cãm ơn..Cãm ơn..”.. Hướng về mỷ nử đang nhiệt tình vổ tay…Đức gật đầu cãm ơn ...Nhận ra gương mặt tuyệt đẹp đang nhìn hắn mĩm cười…Là Bác Sỉ Ngọc Lan…Nàng đang bước tới về hướng nầy…Hai ba cô bạn cùng bàn thấy ‘biến chuyển ‘ lạ cũng bám sát theo..
-“Hi hi…Ngọc Lan..là cô à..Sao đúng lúc vậy?
-“Đúng lúc ha…Hi hi…Hello Thái Điệp…Happy Birthday….” Ngọc Lan mĩm cười chào Thái Điệp…mắt liếc Đức…Hôm sinh nhật nàng..Hắn đàn dương cầm…bây giờ guitar…đàn nào cũng vượt trội….tiếng hát làm đám bạn nàng mê mẩn…Hèn chi Gia Kỳ…nghỉ tới đây mắt liếc trộm Thái Điệp…
-Cám ơn… hi hi…nay gặp Lan mới nhớ…Lần trước bửa tiệc sinh nhật Lan..mình bận không tới được…
-“Hi hi…không sao..năm tới nhất định phải đến đấy…” Ngọc Lan pha trò…
-“Ngọc Lan..giới thiệu đi…” Một trong ba mỷ nử đi theo Ngọc Lan …nhìn Đức …cười thúc giục nàng giới thiệu…
-Oh …sorry..Hi hi..mãi lo nói chuyện …Đây là Trần Đức…Chị Thái Điệp… bọn mi biết rồi…Trần Đức..Chị Điệp..đây là đồng nghiệp của mình… Bác Sỉ Minh Tuyết…Thanh Loan…Kim Ngân…
-“Hello anh bạn…Anh ca thật hay…” Minh Tuyết đưa tay… Thanh Loan…Kim Ngân cũng lần lượt bắt tay ..Đức ..thân thiện…ánh mắt nhí nhảnh…câu dẩn….
-“Hi hi…Cám ơn…Chỉ biết vài bản ruột thôi…không nhiều…Hay là mời các vị ngồi xuống..”Đức lịch sự mời…
-“Để khi khác…tụi này còn đám bạn đang ngồi bên kia…” Ngọc Lan khéo léo từ chối…
-“Vậy…hôm khác gặp lại…” Đức gật đầu…mĩm cười…
-“Không phải là hôm khác mà là ngày mai…” Ngọc Lan nhướng mài..
-Đúng.đúng ha…ngày mai gặp lại…
….
-Bí Thư Điệp ..là bạn gái của anh ta? Vừa trở lại bàn…Minh Tuyết rù rì bên tai Ngọc Lan…
-“Tao cũng không biết…nhưng không phải đâu…” Ngọc Lan định nói bạn gái hắn là Gia Kỳ nhưng giử im lặng…Thỉnh thoảng liếc trộm về bàn bên kia…”ngày mai…trong hai tuần làm việc với hắn….sẻ có cơ hội mà…lẻ nào mình thua kém Gia Kỳ chứ” Ngọc Lan tin tưởng …
…
-“Cám ơn anh…Đêm nay thật vui…Ngủ ngon…” Hắn đưa nàng về…Trước khu chung cư nhà nàng…Thái Điệp mới cãm thấy đêm nay thời gian trôi quá mau…
-Cô thấy vui thì được rồi…cũng là câu nói dó…hy vọng ngày nầy mổi năm…cô cũng sẻ được vui…
-“Hy vọng như anh nói..Hi hi…” Thái Điệp nói xong quay lưng bước đi..
-“Chắc rồi..ngày nầy năm tới..tôi sẻ có mặt ở đây..Cùng cô chúc sinh nhật nếu cô thích…” Đức nói vói theo…Nàng run lên rảo bước nhanh hơn…sợ nếu chần chờ.. sẻ không tự chủ được…Đôi giày cao gót lại làm nàng té ngả…Nàng nhanh chóng đứng lên…nhưng không vửng…bất thình lình một bàn tay đở lấy…
-Không sao chứ?
-“Không...không sao” Nàng bước đi một bước..lại lảo đảo…Trật chân rồi…
-“Còn nói không sao..Tôi đưa cô lên nhà…” hắn cặp eo nàng…hai người từ từ bước đi…
Bí thư Thái Điệp giờ nầy như con chim nhỏ..nép vào người hắn…cánh tay hắn rắn chắc…tim nàng đập loạn…Lúng túng hồi họp lấy chùm chìa khóa mở cửa..loay quay mãi…không đút được chia vào ổ khóa…lại còn rớt xuống..
-“Để tôi…” Đức cúi lượm chùm chìa khóa..mở cửa..Hai người vào nhà…bên trong khá mờ….Nàng đưa tay bật công tắc đèn…
-“Đến ngồi đi..”Đức dìu nàng đến ngồi lên sofa..lấy chiếc giày nàng ra..cầm bàn chân nàng lên quan sát…
-Hình như sưng rồi..Có dầu không?
-“Ừm..trong toilette…” Thái Điệp dợm người đứng lên….nhưng hắn ấn vai nàng ngồi xuống…
-“Để tôi…đừng có cử động..” Hắn bước vào toilette gần đó…vừa bước vào….OMG…bộ nội y màu hồng phơi vắt vẻo…
Bên ngoài sắc mặt Thái Điệp bổng đại biến…đỏ rực…nhưng đã trể rồi…Thái Điệp xấu hổ…Hắn trở ra…tỉnh bơ như không có gì…Ngồi xuống..đặt chân nàng lên đùi hắn..thoa dầu..bóp chân nàng…
-Đau không?
-“Không..không đau…” Chỉ nói vậy thôi..nước mắt tuôn trào…
Có người ta đã từng tốt với nàng nhưng nàng biết họ muốn lợi dụng nàng để trèo lên…Hắn thì khác… đã có Gia Kỳ..nhưng nàng rỏ ràng không tự chủ được..nàng có cãm giác với hắn…
-Chuyện gì..Sao lại khóc…
Hắn không nói gì còn đở…hắn vừa dứt lời..nàng khóc rống lên..dụi mặt vào ngực hắn…
-“OK..OK..vậy khóc cho đã đi ha…” Hắn ôm..vổ lưng nàng…
-Sao..sao tốt với em vậy? Thái Điệp sụt sùi…
Cuộc đời nàng chỉ là bị hy sinh và lợi dụng…Lúc thời con gái chưa từng biết iêu..Đùng một cái lấy chồng..ngoài ý muốn...để gia đình có được sự vinh quang…Người chồng của nàng là cả một sự xấu hổ….và đau thương…Ngày nay tuy là Bí Thư..địa vị vửng vàng nhưng trong thâm tâm dù sao vẩn có phần thống hận..
-“Vậy là tốt sao..ừm..anh cũng không biết ...” Hắn nâng gương mặt nàng…hôn lên mắt …nàng lim dim đón nhận….Rồi môi nàng bị môi hắn bít kín…
-“ưm…” Thái Điệp vụng về đáp trả…Đây là nụ hôn đầu…Bởi vì nàng chưa bao giờ để Quốc Hiệp hôn môi…nàng kinh tởm vì hắn hôi miệng…
Hai người ôm nhau..hôn nhau một hồi lâu…
-“Nghỉ sớm đi..anh về” Đức buông nàng ra…’thánh thiện’ nói…
-“Ừm…mai gặp…” Thái Điệp hàm hồ đáp.trong lòng mất mát…Hắn bước ra cửa..nàng khập khểnh bước theo sau …Cả hai không nói lời nào….Bất ngờ hắn quay lại…ôm chầm lấy nàng…Cả hai lại ôm nhau
-“Ở lại với em có được không” Thái Điệp nói qua hơi thở…
-“Có đuổi cũng không về…là tại em..Rước sói vào nhà…” Liền sau câu nói đó…một lần nửa môi hai người lại dính nhau…tay hắn bắt đầu tham lam thám hiểm khắp nơi cơ thể nàng…từng nút áo từ từ được mở ra…Cái áo ngực cũng rời vị trí…Bộ ngực căn cứng trắng ngần phơi bày…Như đứa trẻ khát sửa mẹ…Hắn tham lam ngậm lấy đầu ti hồng bú mút…Phía dưới,tay hắn nhanh chóng luồn vào bên trong quần lót chạm bên ngoài u cốc…
Điệp ôm siết chặt lấy đầu tóc hắn… cãm giác thật tuyệt vời khiến đầu óc nàng bắt đầu mê sảng... Hắn từ tốn liếm dần xuống bụng,eo nàng…đồng thời kéo cái quần lót nàng xuống…
-“Đừng anh..dơ…” Thái Điệp hoảng hốt muốn ngăn chận nhưng đã muộn…Hắn đang úp mặt vào nơi đó của nàng..hôn hít..Nàng vừa hổ thẹn vừa chết điếng...
Hổ thẹn là vì từ sáng đến giờ..Tuy rất kỷ lưởng mổi lần đi tiểu..Nàng đều dùng giấy chùi sạch…Nhưng suốt cả ngày…dù sao cũng sẻ có chút mùi…Bây giờ hắn lại dùi miệng vào chổ đó lại còn liếm thế kia…
Phía dưới..Đức mút liếm…Khởi đầu..Có chút mùi khai nhưng chỉ vài cái liếm là chút mùi khai tan biến…Suốt ngày làm việc…Ai cũng vậy mà…Hoa hậu thế giới cũng vậy thôi…Cái nầy là kinh nghiệm do các bậc ‘tiền bối’ khẩu truyền…mà hắn nghe được…
Lúc hắn mười hai mười ba…học hành thì không vô nhưng mấy cái truyện dâm rất thích và chỉ cần nghe một lần là nhớ cả đời…Bởi vậy thường la cà mấy quán cà phê hoặc mấy quán nhậu nghe các bậc đàn anh chú bác ăn tục nói phét nói về chuyện bóp vú bú lồn…để học hỏi …
Điệp Bí Thư đứng dựa lưng vào tường…không biết từ lúc nào một chân nàng đã gát lên vai hắn…đầu óc nàng bắt đầu mê sảng…ngượng ngùng…hổ thẹn dần dần biến mất…Hai tay nàng ghì mạnh đầu hắn..kéo sát thêm vào..cắn môi để kiềm hảm tiếng rên rỉ…
Lúc gả cho Lý Quốc Hiệp…số lần nằm dang chân cho hắn đụ có thể đếm trên mười ngón tay…Nhìn thấy hắn là vải linh hồn…hơn nửa hắn hôi như quỷ nên chẳng hứng thú gì…Bởi vậy không thích thú với dục tình…bây giờ thì khác…tâm hồn chới với khi nhìn thấy Đức ca…bị mỵ lực của hắn lôi cuốn và cuối cùng trúng chiêu nặng…Tiếng sét ái tình len lỏi vào tim…Cho nên ngay giờ phút nầy,những dồn nén bấy lâu bùng nổ như thùng xăng gặp mồi lửa…Nàng mảnh liệt….nồng nhiệt đáp trả…
Hắn ôm nàng đặt lên giường…đứng ngắm …thân hình nàng cũng như Gia Kỳ,Tâm Đoan,Thụy Vủ…Yến,Tuyết,Đồng Giao và mới đây Thúy Ái…bụng hỏ eo thon…vùng mu tròn trịa…Hắn dang hai chân nàng ra…Thái Điệp hai mắt nhắm khít…hổ thẹn..chờ đợi..,
Nơi đó vô cùng lầy lội..nhưng cũng không dể vào…đường đi chật hẹp…nhưng vô cùng ấm áp…Hắn hứng chí…một phát đâm lút cán…Đầu cặc chạm tới đáy u côc…hắn nhấn thêm chút nửa…rồi bắt đầu từ từ chuyển động…Vừa nhịp ra vào..hai tay vừa dày vò cặp vú Điệp Bí thư thành muôn hình vạn trạng…
Điệp Bí Thư nấc lên..cắn môi…cố giử hình tượng..nàng không muốn thét gào…Hai chân nàng cặp eo hắn siết chặc…
Suốt đêm dài..Cứ như thế…không biết ma xui quỷ khiến gì..Hắn muốn sao nàng cũng làm theo ý hắn…
…
Xả Kỳ Ninh là nơi đầu tiên nhận đồ cứu trợ và hôm nay là ngày đầu tiên…Chủ tịch Diểm,Bí Thư Điệp đã có mặt từ sớm …Tỉnh ủy rất coi trọng lần cứu trợ nầy…Nhất là đã xãy ra ‘chút chuyện’…Phó Chủ Tịch Lý Quốc Hiệp được an bày công tác quan trọng khác…
Người thay Hiệp là Phó Chủ Tịch Hy…một người với gương mặt hiền từ khá lớn tuổi…Người nầy trước kia là nhà giáo…Đức rất hài lòng khi nhìn cách ông ta điều hành sắp xếp công việc phân phối rất có ngăn nắp…Thời buổi nầy… người có khả năng như Phó Chủ tịch Hy ..không còn nhiều..vô dụng bất tài như Lý Quốc Hiệp thì hằng hà sa số…
-“Điệp Bí Thư …Chủ Tịch Diểm…Chủ tịch Hy ni là người có tài..” Đức buột miệng chân thành khen …
-“..Hi hi…” Thái Điệp,Chủ tịch Diểm bật cười khiến Đức ngẩn tò te…không biết mình nói sai cái gì…
-“Cậu nói tiếng Trung..nghe buồn cười thôi…Không có gì…” Diểm cười khi thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn…
-Ha ha…vậy sao…Mấy ngày nay nghe riết rồi quen í mà…khó nghe lắm sao?
-“Không phải…thấy là lạ….” Thái Điệp mặt ửng hồng ..không dám nhìn thẳng vào mặt hắn…Nàng nhớ lại chuyện đêm qua…hắn dạy nàng ..ngậm cái đó của hắn…Lần đầu tiên trong đời …
‘Ha ha…vậy sao…chuyện gì cũng có lần đầu…riết rồi quen thôi mà….” Hắn cười hi hi ha ha…không biết vô tình hay cố ý…Mặt Thái Điệp đỏ như gấc…’lườm’ ….Hôm qua lần đầu tiên nàng ngậm cái đó của hắn… hắn cũng nói câu nầy…
Diểm hình như ‘đánh hơi’ được sự ‘bất thường’ của Điệp Bí thư…Liếc hắn….nghỉ thầm :’giỏi thiệt..chẵng lẻ..tới tay rồi?”
…
“Tuấn Hào..Anh Đương…Chị Hương..Chuyện ở đây.giao cho các người..Tôi cùng Chủ Tịch Diểm đi xả Kỳ Nam tham quan..chuẩn bị…”
-“Được…giao cho chúng tôi..” Tuấn Hào .Đương nghiêm túc đáp…
Đối với Tuấn Hào…Chuyện nầy nếu hắn làm tốt..Khi trở về…Hắn tin tưởng sẻ có cơ hội để làm Chánh văn phòng…
Đối với Đương..,hắn muốn làm tốt công việc mà Đức tổng giao phó…để đền ơn tri ngộ…Chuyện khác hắn không nghỉ đến…
Đối với Hương..hắn là đàn ông của nàng..là cha của đứa con trong bụng nàng…Chuyện của hắn là chuyện của nàng…Hương không nghỉ gì khác…
-“Nhiệm vụ chúng ta là giám sát..đãm bảo người cần thì nhận được những thứ họ cần …Có chuyện gì khó khăn…nói vói cô Nhả Thy,Nhả Phương…Họ sẻ giúp các người giải quyết…Phải không?” Hắn nhìn Nhả Thy,Nhả Phương nháy mắt cười…
Biết cả hai mỷ nử nầy là con gái cưng của vị Giám đốc Sở CA tỉnh…Có hai nàng trấn trụ …Ai muốn gây chuyện cũng phải nhìn trước nhìn sau kỷ càng…Như vậy xem ra không có vấn đề gì lớn…
-Bác gái…Dì út…Lát nửa trở lại rước các người…Dì Út…dòm chừng Hồng Phượng một chút…
-“Hi hi..Lo cái gì chứ…” Tâm cười…Còn Hồng Phượng hung hăng lườm…hắn làm như nàng là con nít..cần phải trông chừng…
Ngọc Trinh cũng lườm….không thoải mái khi nghe hắn gọi nàng là ‘Bác gái’ nhưng cũng phải chịu…
-“Thúy Ái không được khỏe nên ở lại khách sạn..Ừm…Phương Linh..nhờ cô giúp một tay vừa làm công việc của cô…” …Đêm qua ‘phập’ Thúy Ái hai ‘phát’ liền…Sáng nay đi đứng được mới là lạ…
-“Ừm..được..không thành vấn đề…” Phương Linh gật đầu…
-Bác Sỉ Ngọc Lan…Trạm y tế khám bệnh của cô là do cô chỉ đạo..Chuyện nầy tôi mù tịt..Hi hi…Hôm khác mời cô ăn cơm…
-“Lẻ ra thì không cần..nhưng anh đã tự ý nói ra thì không được nuốt lời đó.” Ngọc Lan liéc …vẻ phong tinh vạn chủng.. dí dõm nói…
-Ha ha..được được…
Phương Linh ‘giận cành hông’… Mặt nàng xụ xuống…nghỉ bụng “anh cũng nhờ tôi giúp đó mà…Sao không thấy anh mời cơm tôi vậy? được…từ từ tôi sẻ ‘tính sổ’ với anh…”
Thái Điệp đã trở về Thị ủy…Chủ tịch Diểm cũng đang bận bịu bên đám người của Ngọc Lan… Giao phó hết mọi chuyện…Đức nhìn đồng hồ… Đã đến lúc đi gặp bọn Thu Tâm…
Chủ tịch xả nhìn hắn lên xe đi… mặt đen như đít nồi…Đây là địa bàn của lảo…Chuyện phát đồ cứu trợ năm nào cũng là do lảo ‘chủ trì’ đại cuộc mà… Lần nầy chỉ có thể trợn mắt nhìn từng hộ nhận tiền phân phát mà sốt cả ruột…Thằng Lý Quốc Hiệp kia không biết chết đi dâu rồi…Chẳng lẻ tin đồn kia là thật?Chắc là vậy rồi…Nếu không sao lại không thấy hắn? Bổng lảo sáng mắt lên..phía xa xa…con gái lảo đang cùng một thanh niên chuyện trò…
Tuấn Hào đang chuyện trò với Hằng..Con gái của Bân….Hắn thật sự không có ý gì…Hằng thấy hắn khá đẹp trai…nên có chút ý tưởng…câu dẩn…Nói nào ngay…Hằng không tệ..đã từng làm gái gọi ở Đà nẳng nên rất biết cách nói chuyện làm vui lòng người…Hiện giờ là gái một con trông mòn con cặc..vú có đít có…
Tuấn Hào có Ngọc Huệ bên cạnh…đụ hoài cũng chán…Hôm bửa tiệc ‘tẩy trần’ thấy mỷ nử như mây mà bị bó tay bó chân vì có Ngọc Huệ kè kè bên cạnh nên cãm thấy bị thiệt thòi…Bây giờ,Ngọc Huệ đang bận công việc cứu trợ cùng với mấy người khác…Hằng thì kế bên..thỉnh thoảng gợi chuyện…liếc mắt đưa tình…nên Hào thiếu gia có chút hứng thú với ‘hoa thơm miền thôn dã’..
Đàn ông nào lại chẳng thích của lạ…thích phiêu lưu…thích hái ‘hoa dại’…Hằng lại biết cách đẩy đưa khiến Tuấn Hào càng lúc càng mê muội…
-“Hằng…Sao làm phiền lảnh đạo vậy?” Bân mon men tới gần..nghiêm túc phê bình con gái..Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc..đầy chính khí…
-“Không..không có phiền gì…Bân Chủ tịch…ông đừng có hiểu lầm cô Hằng..” Hào nhanh chóng bênh vực Hằng…Được Bân tâng bóc goi là ‘lảnh đạo’…Cãm giác Trong lòng có chút lâng lâng…
-“Vậy à…Ừm Vậy thì tốt…Ừm..tuy mới gặp nhưng coi như đã thân..khi nào lảnh đạo có rảnh..ghé nhà …làm vài ly cho vui..Tôi bảo con Hằng ni làm vài món …” Bân gạ…Lảo liếc mắt nhìn con gái….
-“Hay là tối nay..em làm vài món..mời anh tới chơi cho biết nhà…gần đây thôi…” Hắng hiểu ý cha…hơn nửa nàng thấy Hào không phải tầm thường…Cách ăn mặc của hắn đều là hàng hiệu…Rất đắt tiền..Nếu ‘chài’ được hắn thì còn gì bằng…
-“Thật không dám làm phiền” Hào khách sáo…
-Ậy..phiền cái gì chứ…Cứ quyết định như thế ..Chiều tối ghé nhà tôi chơi…Anh em mình làm vài ly…” Bân Chủ tịch tỏ ra thân thiết..
-Vậy…vậy được…làm phiền cô Hằng rồi….
Trước sự nhiệt tình hiếu khách của hai cha con Bân Chủ tịch…Hào thiếu gia vui vẻ gật đâu..đồng ý đến nhà làm khách…
-“Phải thế chứ…ha ha…” Bân cười sảbg khoái..Hằng mĩm cười..Hai cha con mổi người đang nghỉ cách làm sao khai thác tên nầy để trục lợi…
***
Thôn Hoa Trung xả Kỳ Hoa có căn biệt thự …thường có du khách tới mướn theo dạng B&B…Thời buổi nầy..Dịch cúm Tàu hoành hành nên biệt thự cửa đóng then cài..Đã mấy tháng rồi…không ai tới mướn…
… Gần đây trong biệt thự xuất hiện 4 người…Nói đúng ra là 4 mỷ nử…Người dân gần đó ít khi nào thấy họ ra ngoài…Cũng có ít người dân nói đã có dịp thấy..và nói họ đẹp lắm…Nhưng không giống du khách chút nào…Chỉ đóng cửa ở lỳ bên trong…Trước sân biệt thự ngoài chiếc Honda Accord còn có một chiếc xe tải bít bùng…
Vậy mới gợi lòng hiếu kỳ của người dân gần đó……Ô hay…Chiếc xe tải bít bùng nầy để làm gì nhỉ?
Người trong thôn nghi ngờ… Các cô nầy nếu không là dân ‘mờ ám’ thì cũng là gái gọi hạng sang từ nơi khác đến ‘làm ăn’ trong mùa đại dịch ‘ế ẩm’…bèn báo cho Trưởng thôn…
Trưởng thôn cả kinh..chuyện lớn nha…tức tốc báo CA xã…
CA nơi nào cũng vậy…Theo đường lối ‘ăn cổ đi trước..lội nước theo sau...” Chổ nào có mùi nguy hiểm thì rất từ tốn chậm rãi,nhưng nơi nào có thể kiếm được chút cháo và có mùi gái gú thì rất phấn khởi hồ hởi...kéo tới…Ai dè …Ở nơi nầy lại gặp được những mỷ nử nét mặt lạnh lùng đáng sợ…Không biết họ đưa giấy tờ gì cho đồng chí Đại úy Phó Trưởng CA xả xem duyệt…Chỉ thấy hắn xem xong..nét mặt đang tà dâm trở nên hiền hậu...gương mẩu…ngoan ngoản lui về…Không nói gì hết…mắng cho Trưởng thôn một trận…còn căn dặn hắn không được lẻo mép..già mồm…
Nhân chi sơ bổn tánh vốn tò mò…Tò mò mà không có câu giải thích thì suy đoán…Thế là chỉ trong một ngày…Ngôi biệt thự căng thêm ‘bí mật’…Nhưng không được phép nhiều chuyện…
Càng bí mật hơn…Xế chiều hôm qua lại có thêm hai mỷ nử...và một xe tải đến…thần thần bí bí chuyển những thùng giấy vào…không biết là cái gì…người trong thôn lại xù xì với nhau…Trưởng thôn có nói họ không phải là người xấu…Vậy thì được rồi…
Hôm nay …Xế trưa một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự…Như đã có hẹn trước..một bóng mảnh khảnh bước ra mở cổng….Xe chạy vào…Người bước xuống là một thanh niên…Bóng người mảnh khảnh tiến gần…Hai người ôm nhau … môi họ dính nhau…
-“Vào nhà đi..bọn họ đang chờ…” Sau một hồi ‘ngộp thở’…Phương Anh miển cưởng buông hắn ra…Sau vụ đêm trước…Nancy đã nhiều lần căn dặn..họ chỉ nên tạm thời bí mật liên lạc với hắn …Để đề phòng bất trắc..Đây là vấn đề an ninh…
Hai người bước vào…Bên trong tất cả 5 người đang chờ…Trước mặt Thu Tâm là cái laptop…Trong màn hình..Nancy và song Kiều…Lẻ ra cả ba đã ngủ nhưng Nancy muốn họp trực tuyến một chút…mục đích của ba chị em là muốn thấy hắn mập ốm ra sao mà thôi..mặc dù chỉ mới mấy ngày…
-“Hello…các bà xả…” Đức ca trước mặt mọi người’.mở miệng gọi cả ba chị em ‘bà xả’ khiến trong lòng song Kiều vô cùng vô cùng ngọt ngào…không cò ‘cà nanh’ nửa…Kiều Nga luôn là người nhanh nhẹn…mở miệng ’lầu bầu’
-Tụi em ở đây thiệt chán chết đi được…ngủ suốt ngày rồi..Sắp thành heo rồi….
-“Đúng đó..hết ngủ tới ăn….ăn xong lại ngủ…em lên cân nhiều lắm rồi đấy..Đều tại anh hết…” Kiều Chinh phàn nàn…
-“Hi hi…Cả bên nầy và ‘bên kia’ đều cười…
-Có chuyện căn dặn anh chút thôi…Bọn Huê đại tỷ kia…không phải là thứ hiền..Phải tuyệt đối cẩn thận…Không được xem nhẹ…Cũng không cần nhân từ…
Giọng Nancy nói tới đây bổng trở nên tàn độc….quyết đoán…Chỉ cách nhau vài phút….hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau…
-Nhân từ?Ha ha…yên chí đi cưng…chỉ cần ả mò đến…Anh bảo đãm không có đường về…
-“ửm….Vậy xác người nói chuyện đi” Nancy nói …Nàng để hắn hành động không muốn xen vào …Nếu cần,chỉ nhắc nhở phía sau…Song Kiều làm mặt quỷ với hắn…Rồi cả ba chị em ‘biến mất’ trên màn hình của laptop …
-OK…mình nói chuyện một chút về đám người của Huê đại tỷ nầy…Là thứ dử a…Đọc hồ sơ chưa..Có thiệt không vậy? Lấy cưa máy cắt đứt đầu người? Nếu là thiệt…cũng đáng sợ đó…Phải không?
-“Hi hi..Tôi không tin đâu…lời đồn hù dọa con nít thôi mà…nhưng mình cũng nên chứng minh một chút coi có phải là thiệt không…Anh nghỉ sao?” Kim Chi ủy mỵ ..liếc mắt đưa tình nói…
-Ha ha…Kim Chi…Chúng ta thật là tâm đầu ý hợp…Tôi cũng có ý nầy…
-“Làm sao chứng minh đây?hi hi…Nói nghe coi” Mai Thảo có vẻ thích thú với Huê đại tỷ…Cả nàng và Kim Chi hình như rất hứng thú hơn là ‘sợ hải’ khi nghe ‘thành tích’ của Huê đại tỷ …
-“Bây giờ nói mất hay..mi có cách của mi…ta có cách của ta..hay là hai đứa mình coi cách của ai hiệu nghiệm hơn…Thế nào” Kim Chi nhướng mắt cười cười…nàng và Mai Thảo hình như không để Huê đại tỷ vào mắt…nói chinh xác hơn là không có gờ ram nào…
-“Vậy mới vui..được..ta chơi với mi…” Mai Thảo hăm hở gật đầu…Cả hai coi Huê đại tỷ..Người mà dân Đà nẳng chỉ nghe tên cũng sợ té đái… như cá nằm trong rọ…muốn làm sao thì làm…
-OK…Bây giờ bàn chuyện chánh đi..ừm…Không biết khi nào Huê đại tỷ nầy sẻ dẩn đàn em tới nhưng theo tôi đoán…sẻ nhanh thôi…Tình chị em mà phải không?...Dỉ nhiên họ sẻ không đi một hoặc hai người…
Vậy chúng ta phân tích một chút…Từ Đà nẳng xuống đây.có hai cách..hoặc máy bay hoặc đi xe…Đi máy bay chỉ có một tiếng..đi xe thì 7 hoặc 8 tiếng…
-“Họ sẻ không đi bằng đường hàng không” Thu Tâm nói với vẻ chắc chắn…
-“Đúng vậy…Khác với mình…Qua đường hàng không..họ sẻ không được mang theo ‘đồ nghề’…”Kim Chi gật đầu…Là thuộc hạ của Nancy..có giấy phép của Bộ..Vủ khí từ Cần Thơ mang ra đây cũng phải gởi theo kiện hàng hóa…Thì tụi xả hội đen có tư cách gì…
-Ha ha..Đúng vậy…Bọn họ tới đây…phải ở khách sạn… Vậy thì mổi ngày mình cho người đi đến các khách sạn xem có xe nào biển số 43..Nếu có thì dò xét có ai giống ba người nầy…Không thể nào chúng ta không phát hiện..trừ khi chúng không đến…
-“Gần hai mươi cái Hotel đấy…Đi hết sao?” Thục Linh trợn mắt…
-“Đúng vậy..Nếu cần…nhưng suy nghỉ kỷ đi…Tụi nầy nhất định không vào ở khách sạn thường …Ít nhất là bốn sao …Như vậy không có mấy cái đâu…
..Im lặng…Bọn Thu Tâm thấy rất hợp lý nên không nói gì…
---Tiếp tục nha…Sau khi định vị bọn chúng xong rồi…thì lượm bọn chúng về…Giống như là chúng ta đã từng làm với bọn Phạm bá Thành vậy…Bây giờ mình cứ chờ…Nếu chúng không tới thì thôi…một khi chúng tới là coi như đút đầu vào rọ….
..”Rỏ rồi chứ gì?Nếu không có thắc mắc…Good night…” Hắn nói xong nháy mắt với Phương Anh…Mặt nàng ửng hồng…Thu Tâm ‘hiểu biết’ lý lẻ…khẻ mĩm cười…Những người khác cũng thừa biết quan hệ giửa hắn và Phương Anh..không ai nói gì..lẳng lặng rút lui về phòng…
Xa nhà….Nancy ‘nương nương’ không có ở đây…Hắn ngang nhiên ‘điểm danh’ Phương Anh hầu đụ…
-“Anh muốn tắm ..người mồ hôi mồ hám không hà…Em vào giúp anh chà lưng.…Hi hi..Hắn vùa nói vừa kéo tay nàng..
-“Chà lưng cái gì…muốn nhiều chuyện thì có..”Phương Anh lườm…nhưng ngoan ngoản để hắn kéo vào phòng tắm…lột truồng nàng ra…
Nàng cũng không thua kém…’hung hăng’lột truồng hắn …Cả hai hối hả lột quần áo của đối phương…Trong tiếng thở hổn hển…nhanh chóng dính vào nhau…
Phòng tắm trở thành bãi chiến trường…
***
-Anh đã sắp xếp rồi…Các em ở chổ dành cho đại gia..Chổ nầy giống như khu nghỉ dưởng Azerai ở Cần Thơ vậy…Cho đại phú bà như các em đấy…
Hôm nay hắn ra sân bay đón ba chị em Mỷ Chi…Thêm một ‘kiện hàng’ được ba chị em hộ tống…Vẩn là Đương và bọn Hưởng tắc kè đón kiện hàng và đưa tới biệt thự của bọn Thu Tâm…Đức đưa ba chị em đến Vinpearl Discovery…Một nơi sang trọng bậc nhất của Hà Tỉnh…
-“Vậy anh ở nơi nào?” Vịnh Hà chu môi..không hài lòng…Ở Cần Thơ thì không nói..như ra đây..hắn phải ở chung với ba chị em nàng mới phải…
-“Ha ha…anh có phòng ở Eagle Hotel..nhưng chỉ cho có lệ thôi…Bây giờ các em ra đây..dỉ nhiên là thường ở bên các em rồi..” Đức nịnh…
-“Vậy thì tha cho anh..” Bích Hà xen vào..ra vẻ hài lòng…Mỷ Chi thì không nói gì..thường kín đáo hơn…nhưng ý của song Hà thì cũng là ý của nàng…
-“Nghe Nancy nói..anh có thể gặp phiền phức…” Mỷ Chi hỏi với giọng bình thản…Tối hôm qua Nancy có nói cho nàng biết trong điện thoại…Ngụ ý bảo ba chị em nàng ‘trông chừng’ hắn…Chuyện nầy cần phải nói sao?Nhưng Mỷ Chi rất hài lòng….Rỏ ràng Nancy muốn đưa cành ô liu… Là thiện ý … Làm như vậy..Nancy chứng tỏ đã coi ba chị em nàng là người phe ta..là người một nhà…
Hơn nửa.Cho dù Nancy không nói…Ai đụng tới hắn…Rỏ ràng là chán sống rồi…
-“Hi hi..Chuyện nhỏ thôi..Đừng bận tâm…Ah..tới rồi..” Đức ngừng lại…Bốn người xuống xe đi vào quầy lể tân làm thủ tục check in…song Kiều kẹp hắn chính giửa…đi sát rạt…Mỷ Chi nối gót đi phía sau…Nhìn vào không thể không nói…một chàng ba nàng…Vô cùng âu yếm…
Cùng lúc ..Ba chiếc xe tiến vào bải đậu xe…
Chiếc đi đầu Audi A8.. …Hai chiếc sau Toyota Landcruiser …Cả ba chiếc đều màu đen..Nhìn xe đủ biết thuộc loại người giâu có nhưng khi nhìn người cũng sẻ biết họ không phải dân hiền…Điều khá ngạc nhiên, người cầm đầu là một người đàn bà…đám người còn lại đều là thanh niên…tuy họ ăn mặc sang trọng nhưng trên tay đều có hình xâm ,mặt mày rất cô hồn…dử tợn…
Sau một quảng đường hơn 400 cây số..Huê đại tỷ cùng bọn đàn em cũng tới Hà Tỉnh …Huê đại tỷ thich xa hoa…Nơi nầy rất thích hợp…đây không phải là lần đầu đến nơi nầy…Hiện giờ ..Tuy nóng lòng nhưng sau một ngày đi đường …ai cũng mệt..Huê đại tỷ không thể làm gì..bọn đàn em cần nghỉ ngơi…
-“Hửu…Mày nói tụi nó…Sau khi lấy phòng thì nghỉ ngơi..Chiều tối xuống nhà hàng ăn cơm…Không được nhiều chuyện…” Huê đại tỷ hiểu bọn đàn em mình nếu không dặn dò thì hay quậy phá…Nên ra lệnh nghiêm cấm…Lúc nầy không phải là lúc…
-“Dạ…Đại tỷ”…Hửu gật đầu…Là cánh tay mặt..rất đắc lực dưới trướng Huê .Hắn biết phải làm sao…
-“Ê..thằng kia…Đụ mẹ..mầy nhìn cái gì?” Một gả đàn em gương mặt bậm trợn nhìn Đức ca quát…” Nguyên do là đang đi..Đức bổng khựng lại…Ba chiếc xe biển số 43…Sao trùng hợp vậy…Vì vậy hắn quan sát…
Lẻ ra thì không có gì….Nhưng một mình hắn mà có tới ba mỷ nử dính sát rạt…Đã gây không ít lòng đố kỵ đới với bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa của Huê đại tỷ…Nếu không có chị Huê ở đây..Có lẻ bọn chúng sẻ tìm cách tiền dâm hậu sát rồi…Bây giờ chỉ là chửi thề một câu mắng một tiếng …có sao đâu chứ…
Chị Huê nghe bọn đàn em mắng người….chẳng nói gì…Miển là bọn chúng không đánh chém thì được rồi…Vả lại..chị Huê rất không vừa mắt với ba người con gái dẹp nầy…Bọn đàn em của chị đứa nào đứa nấy cũng đang lỏ mắt thèm khát…Đây là điều chị Huê không vui….nhưng chưa tiện nổi khùng…
Ba chị em Mỷ Chi là ai chứ…Bổng nhiên có người mắng ‘ông xả’ của mình…Sắc mặt đang vui vẻ yêu đời liền đanh lại…Mỷ Chi trầm giọng…
-Ông xả…Bọn người nào mất dạy vậy?Anh quen à?
-“Không quen…” Đức nhún vai..Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh’..Đở tốn thì giờ đi tìm họ..Chưa đi tìm thì họ đã lù lù dẩn xác tới…Hắn đã nhận ra người đàn bà nầy…Huê đại tỷ…
“Con điếm kia..mầy nói ai mất dạy?Lập lại bố nghe” Gả đàn em khi nãy lại sừng sộ…xấn tới…
-“Bà xả tao nói mầy là thằng mất dạy…Mầy có nghe rỏ chưa?Có cần tao lập lại lần nửa không?” Đức cười lạt..
-Đụ má mầy…Mầy…
-“Im miệng…” Huê đại tỷ hét…Mụ ta thấy có gì không đúng…bên mụ hơn 10 người…Mụ là đàn bà duy nhất…bên kia chỉ có 4 người….chỉ có 1 thằng mặt non choẹt nhưng không hề tỏ vẻ sợ sệt….Trái với lẻ thường..Vì vậy mụ có chút dè dặt…
-Các vị…Chỉ là hiểu lầm thôi..xin lổi nha…
-“Mai nầy ăn cơm nhiều một chút..đừng ăn phân…mở miệng ra thúi lắm…”Vịnh Hà bỉu môi khinh thường…
Đức nheo mắt quan sát người đàn bà có tiếng cưa đứt đầu người…tay hắn sẳn sàng rút súng nếu cần…song Hà tuy không có vẻ gì nhưng nếu nhìn kỷ cả hai đều trong tư thế xuất thủ…
Huê đại tỷ hai mắt giật giật…gương mặt trở nên dử tợn…Chưa có ai nói những lời nầy với mụ…Bọn nầy ăn mật gấu rồi…Mỷ Chi nhếch mép cười..Nụ cười khinh khỉnh
-“Đụ má mầy…” Thấy Đại tỷ nổi giận..Một thằng trong đám rút mả tấu phóng tới…Vịnh Hà nhanh như tia chớp đón đầu… vung chân tung cú…Bruce Lee sidekick vào thẳng ngực hắn…
-“Hự”…Hắn kêu lên một tiếng…Liền sau đó hắn như con diều đứt dây bay ra phía sau…bất tỉnh nhân sự…
Vịnh Hà vẩn trong tư thế .sẳn sàng tung thêm vài cú nửa…nếu cần..Mặt lạnh lùng…
-“Đứng yên…” Không chậm trể…khẩu Smith & Wesson đã nằm trong tay…Đức chỉa thẳng ngay Huê đại tỷ…mắt quan sát..sẳn sàng nổ súng…
…Toàn trường im lặng…
-“Anh bạn..bình tỉnh lại…chỉ là hiểu lầm thôi…” Hửu…gả đàn em thân tín thấy tinh hình có vẻ bất lợi…Xuống nước…Hắn nhìn ra bọn người nầy không tầm thường…chưa phải là lúc phải sống chết với nhau… Trước hết phải tìm hiểu đối phương là ai …
-“Hiểu lầm cũng được..không hiểu lầm cũng được…liệu hồn…” Thấy có vài người hiếu kỳ từ từ kéo đến xem náo nhiệt… Tạm thời không thể làm lớn chuyện…Hơn nửa đã biết tông tích chúng…Đức lạnh lùng nói…
Huê đại tỷ muốn nổi khùng…nhưng cũng là người biết lợi hại…cười khẩy…
-Ha ha…Các vị..Mai nầy còn gặp nhau mà…ha ha…
-“Chắc chắn rồi…sẻ còn gặp nhau mà…sẻ nhanh lắm thôi…Từ đây đến đó..Các vị nhớ bảo trọng…Hắc hắc hắc…” Đức ca cười ngạo mạn…Hắn cùng ba chị em nghênh ngang bước đi..Huê đại tỷ hai mắt lóe lên tia ác độc..
-Tụi bây coi tụi nó ở suite nào…Tao muốn chôn sống tụi nó…Nhưng trước khi chôn sóng tụi nó..hắc hắc..Tao sẻ cho tụi mầy hiếp dâm ba con đỉ kia…để thằng đó ngồi coi…Cho tụi nó biết chọc tới chị Huê là chỉ có con đường chết thảm khốc…
“Dạ..đại tỷ…nhưng mà…” Hửu là ‘quân sư’ của Huê…hắn có bổn phận can gián…bây giờ chưa phải là lúc gây hấn với người khác…
-“Nhưng cái gì..nói…”.Huê hét…
-Đại tỷ…Chị quên mục đích của minh vì sao đến đây rồi sao?Hơn nửa mình chưa biết lai lịch đối phương…Sau nầy biét rỏ rồi..lúc đó ra tay cũng không muộn mà…
…Cơ thịt trên mặt của Huê giựt giựt..nét mặt vô cùng dử tợn…
-Vậy tao cho bọn nó sống thêm một ngày…
Bên nầy…Đức rút di động ra bấm…Tiên hạ thủ vi cường…tránh đêm dài lắm mộng…
***
Hello chúc a/ecuối tuần vv