Hoán Vân vẫn còn do dự: “Trắc phi, ngài có nghĩ tới hay không, nếu là hiệu lực của độc tình quá lớn, Tuyết Nhi chết làm cho Vương gia gặp bất trắc theo… Chỉ sợ, ngài cũng không sống được lâu.”
Thẩm Hi Nguyệt cười thê lương: “Từ cái ngày hạ cổ cho hắn, ta đã dự đoán được kết cục, sớm hay muộn, có gì khác bị Nàng ta nhìn Tuyết Nhi, đi tới ôm nó lên đùi mình.
Tuyết Nhi vô tội quay đầu nhìn nàng ta một cái, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Thẩm Hi Nguyệt.
Điều này trong nháy mắt làm cho Thẩm Hi Nguyệt không đành lòng.
Thế nhưng nghĩ đến Mộ Dung Bắc Quý, nàng ta ép buộc bản thân phải cứng rắn.
“Trong tay áo của ta có một bao thuốc chuột, cho Tuyết Nhi ăn đi.
Đây là biện pháp ra đi thoải mái nhất mà ta có thể nghĩ đến.”
Hoán Vân run rẩy mà ôm lấy, Tuyết Nhi đại khái là cảm thấy tâm trạng người ôm không đúng lắm, có chút sốt sắng dựng thẳng đuôi lên, muốn né tránh.
Nàng ta cần răng, đem thuốc Thẩm Hi Nguyệt mua được trộn vào với đồ ăn Tuyết Nhi thích ăn, đưa tới trước mặt nó.
Tuyết Nhi mờ mịt nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn còn không biết nguy hiểm đang đến dần, chậm rãi cúi người ăn vài miếng.
Trong đình hóng mát, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cùng nhau tiễn ngoại công Tôn Quyền đi.
Lúc về, Triệu Khương Lan rúc vào lồng ngực Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng nhìn ra tâm tình Mộ Dung Bắc Uyên không tốt, biết hẳn lại nghĩ tới chuyện Tôn Quyền đi Tây Bắc.
Thân thủ của hẳn rất tốt, đầu óc vô cùng nhanh nhạy, người như vậy, vốn dĩ là trời sinh tướng tài Đáng tiếc bởi vì nguyên nhân thân thể bị ràng buộc, chỉ có thể ở kinh thành làm một Vương gia yên tĩnh, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên thực ra rất không dễ chịu.
Triệu Khương Lan quay mặt sang, hôn lên khóe môi hăn động viên.
“Đừng không vui, thiếp đáp ứng chàng, nhất định nghĩ biện pháp giúp chàng giải độc tình. Giang Dương bên kia cũng có chút mặt mũi, nói là vị Trùng Vương kia ở Tây Vực có chút tung tích, hän khua chiêng gõ trống điều tra. Đợi khi tìm được hẳn, tất nhiên có thể giải độc tình “
Nghĩ đến Tây Vực, Triệu Khương Lan lại không khỏi nhíu lông mày.
Cũng không biết Lý Mặc đột nhiên tấn công Tây Vực, có thể có ảnh hưởng tới việc tìm tung tích Trùng Vương hay không.
Chỉ mong tên khốn kia đừng lẫn lộn chính sự giữa bọn họ là được rồi.
Triệu Khương Lan đang suy nghĩ mọi việc, bỗng nhiên, động tác của Mộ Dung Bắc Uyên phía sau bỗng nhiên khựng lại.
‘Vốn dĩ nàng còn chưa chú ý, nhưng mà Mộ Dung Bắc Uyên lập tức che ngực, ho kịch liệt.
“Chàng không sao chứ”
Sắc mặt Triệu Khương Lan biến đổi, có chút lo lảng quay đầu lại: “Mộ Dung Bắc Uyên, chàng làm sao vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên thống khổ nhìn nàng, đại khái là lâu rồi không trải qua đau đớn như vậy.
Hắn cũng suýt nữa đã quên, trên người mình còn có độc tình.
Dù sao hiệu quả của thuốc giảm đau rất tốt, bây giờ thân mật cùng Triệu Khương Lan, đã không có cảm giác đau đớn.
Ai có thể nghĩ tới, vào lúc này lại đột nhiên phát tác, còn mạnh mẽ như thế.