ngày là muốn nhìn thấy ta, Nếu đó là tâm nguyện của hãn, nàng ta làm sao nhẫn tâm không phối hợp đây.
€ó điều chỉ là một con mèo thôi, làm sao quan trọng hơn nam nhân này.
Thẩm Hi Nguyệt bình tĩnh nhìn hẳn: “Được, ta sẽ xử lý tốt Tuyết Nhi, đến lúc đó xem Mộ Dung Bắc Uyên sẽ có phắn ứng gì”
Mộ Dung Bắc Quý cuối cùng cũng nở nụ cười: “Hi Nguyệt ngoan, nàng quả nhiên là nữ nhân yêu bản vương nhất trên đời này”
Hân nằm chặt tay Thẩm Hi Nguyệt, hiếm khi lộ ra biểu hiện lưu luyến.
“Nàng yên tâm, nếu như có một ngày, đại nghiệp thiên thu của ta thành công, ta sẽ cho nàng địa vị mà không nữ nhân nào có được.”
Thẩm Hi Nguyệt cười khổ một tiếng, không có nhiều lời.
Nàng ta làm sao không biết, lời hứa như vậy, phần lớn là không thực hiện được.
Dù sao nàng ta là Trắc phi của Thần vương, coi như không xảy ra chuyện phu thê với Mộ Dung Bäc Uyên, đi ra bên ngoài nàng ta vẫn không thể có thân phận trong sạch được.
Người như nàng ta làm sao có thể quang minh chính đại làm bạn bên người Mộ Dung Bắc Quý đây.
Không thể, chỉ là hy vọng xa vời thôi.
Thế nhưng Thẩm Hi Nguyệt vẫn thích nghe hắn nói những câu nói này.
Nam nhân này dù không tốt, nhưng cũng là ánh sáng tồn tại duy nhất trong thế giới đen tối của nàng ta.
Dù cho trước đây Mộ Dung Bắc Uyên đối xử với nàng ta rất tốt, cũng không sánh bằng ánh nhìn lơ đãng của hẳn.
Một đời nàng ta, đã định trong lần đầu nhìn thấy hắn.
Bởi vì không thích hợp ở lâu, Thẩm Hi Nguyệt rất nhanh phải trở lại quý phủ.
Nghĩ đến việc trở về phải giết chết Tuyết Nhi, mũi nàng chua xót, nhịn xuống ý định muốn khóc.
Bất luận như thế nào, chỉ cần có thể giúp được Mộ Dung Bắc Quý, phải trả giá như thế nào cũng đáng.
Tuyết Nhi đối với nguy hiểm còn chưa biết.
Hôm nay trời rất đẹp, Tuyết Nhi lười biếng năm trên đám có khổ làm thành ổ nhỏ đang liếm láp lông mèo.
Hoán Vân thấy mặt mày Thẩm Hi Nguyệt trầm trọng, lo âu hỏi: “Trắc phi, ngũ Vương gia đã nói cái gì với ngài sao, nhìn ngài không vui cho lắm”
Ánh mắt Thẩm Hi Nguyệt rơi vào trên người Tuyết Nhi: “Hắn bảo ta giết Tuyết Nhi Hoán Vân lập tức che miệng lại: “Như vậy sao được! Chúng ta cần cho Tuyết Nhi uống thuốc định kỳ, mới có thể duy trì tác dụng thuốc dân của nó, một khi Tuyết Nhi chết rồi, Thần vương điện hạ chẳng phải là…”
“Ngươi cho rằng Vương gia không biết chuyện độc tình sao? Hän và Vương Phi đại khái đã sớm biết, nhưng không vạch trân mà thôi. Bọn họ muốn duy trì sự ôn hòa mỏng manh này, đến khi thời gian bị trì hoãn lâu, để bọn họ tìm được phương pháp phá giải, vậy thì tất cả việc chúng ta làm chẳng phải là uống phí à”
Thẩm Hi Nguyệt lạnh nhạt nói: “Lúc trước sở dĩ chúng ta đem độc tình dẫn vào thân thể Tuyết Nhị, là bởi vì ta không muốn để cho Mộ Dung Bắc Uyên làm chuyện thân mật quá đáng. Chuyện đó giống như người Tây Vực kia nói, nếu như đem thứ đó dẫn vào vật ngoài thân, người trúng độc tình sẽ không ý lại sâu vào một mình ta, giống như ta và Tuyết Nhi cùng nhau chia sẽ cơn nghiện tình của Mộ Dung Bắc Uyên. Dựa theo lời giải thích của hắn ta, bất kể là mèo có chuyện, hay là ta có chuyện, người trúng độc tình sẽ bị ảnh hưởng. Ta đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì, bây giờ muốn thăm dò hiệu quả, chỉ có thể ra tay với Tuyết Nhi.”